Chương 14:

Lộ Diên rời khỏi Bách Ngọc với cảm xúc không mấy vui vẻ, hắn cảm thấy phi thường phẫn nộ cùng bực bội, chỉ là sắc mặt hắn trước sau vẫn lạnh lẽo, hắn nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay phải hơi hơi gõ vào đầu gối để lộ ra hắn vẫn chưa ngủ. Triệu Hồng thỉnh thoảng đánh giá Lộ Diên, nói thật, hôm nay hành vi của Lộ Diên thực quái dị. Đầu tiên là chủ động đi đàm phán cái tiểu hạng mục, sau lại ở trước mặt Chu tổng nói nhiều lời khó hiểu.

Cái gì phong hoa tuyết nguyệt, văn hóa xí nghiệp, Lộ tổng sao có thể thật để ý đến cái đó, tính người vốn tham lam, nơi nơi tràn ngập tính kế, sự tình của công ty Bách Ngọc, Lộ Diên hẳn đã gặp qua biết bao nhiêu lần, đã từ lâu hắn đã không nhăn mặt một cái khi nghe cái sự tình này, nhưng hôm nay lại khác.

“Có chuyện liền nói đi.” Lộ Diên đôi mắt vẫn chưa mở, ngón tay vẫn duy trì gõ gõ.

Triệu Hồng hoài nghi hắn có hai đôi mắt, một đôi mở ra để xem người khác, một đôi có thể nhắm mắt lại xem người khác.

“Tôi là chỉ đang cảm khái và vui mừng.” Triệu Hồng híp mắt cười.

Lộ Diên lúc này mới mở mắt lên, nâng cằm liếc mắt nhìn Triệu Hồng một cái. Không cần nói gì, Triệu Hồng cũng tự nhiên hiểu đây là hỏi hắn có ý tứ gì.

“Tôi theo anh lâu như vậy, tuy rằng không thể xưng là hiểu hết tính cách. Nhưng ở phương diện nào đó, tôi vẫn hiểu một chút đi. Dĩ vãng khi gặp việc như vậy, anh sẽ không để ý, huống chi còn trực tiếp nói cho đối tượng hợp tác.” Triệu Hồng cố ý nói đến tùy ý một chút, bởi vì dựa theo hiểu biết của hắn, Lộ tổng không bài xích, thậm chí sẽ càng coi trọng đối phương.

“Vậy ngươi cảm thấy ta khác thường là vì sao?” Lộ Diên ngữ khí bĩnh tĩnh, chỉ là bên ngoài càng bình tĩnh thì bên trong càng che giấu sóng gió to lớn gì.

“Là vì thư kí Tỉnh đi?”

Lộ Diên nhướng mày.

Triệu Hồng liền biết mình đoán đúng rồi, “Lộ tổng ngài cùng Tỉnh thư kí không thân không thích, đại khái chỉ là ở quán cà phê nghe được cái gì, biết cô ấy bị người ta khi dễ, cho nên anh hùng cứu mỹ nhân. Bất quá Lộ tổng cùng. Tỉnh thư kí chỉ là quan hệ cô ấy làm việc ở Hoàn Quang mà ngài là lãnh đạo thôi. Có thể trong công việc biểu hiện của cô ấy không tồi, Lộ tổng mới nguyện ý giúp cô ấy . Có được lãnh đạo bênh vực nhân viên cấp dưới như vậy, chúng tôi thật là quá phúc phận.”

“Đừng tâng bốc cho ta, loại đãi ngộ này không có phần của ngươi đâu.”

Triệu Hồng sờ sờ cánh mũi, “Đương nhiên đương nhiên, tôi chỉ là một nam nhân vừa nghèo, vừa lùn, không dám cùng Tỉnh thư bí thư xinh đẹp so sánh.”

Lộ Diên nhếch nhếch khóe miệng, vẫn chưa giải thích cái gì.

Không thân không thích sao? Lộ Diên đáy lòng chỉ còn lại mảnh thở dài.

…….

Tỉnh Y Hàm không có trở lại công ty, cảm xúc của cô đang không tốt, trực tiếp quay về Tỉnh gia. Xe taxi dừng lại ở phía xa xa, nên cô phải đi bộ một đoạn đường rất xa, một mình cô đi trên con đường, thực thích hợp để cô điều chỉnh lại tâm tình. Bị nɠɵạı ŧìиɧ, bị bỏ rơi, giờ đây cô mới thực sự tiếp thu sự thật này. Quả thật Diệp Thận Hành nói hắn không phải người kia, nhưng nhiều năm như vậy quen nhau, cùng ở chung, sao có thể không có một chút tình cảm?

Cô cùng Diệp Thận Hành ở cùng khu kí túc xá đại học, cô vĩnh viễn nhớ khi hắn tới gặp cô thổ lộ, khi đó hắn kích động, chờ mong, vui sướиɠ như vậy, làm cô người luôn nhạt nhẽo lại cảm thấy ngọt ngào.

Hắn nói: "Tỉnh Y Hàm, anh thích em, thích em đi học bộ dáng trầm mặt nghiêm túc, thích em đi đường nhàn nhã tự đắc, thích khi em cười xinh đẹp, thích cách em nói chuyện ôn nhu, nhẹ nhàng."

Bên cạnh có người xem náo nhiệt, “Oa, vậy ngươi có cái gì không thích a?”

“Chỉ cần là Tỉnh Y Hàm, tất cả của cô ấy tôi đều thích.” Hắn chân thành nhìn về phía cô.

Tỉnh Y Hàm có điểm không hiểu, cô biết hắn là người rất bắt mắt, là sinh viên giỏi, có rất nhiều khóa bọn họ cùng nhau học, hơn nữa bọn họ có cùng chủ nhiệm khoa, cho nên hai ban rất quen thuộc. Bởi vậy mà có không ít đồng học biết hắn và mến mộ hắn, chỉ có cô không có hứng thú nên hiểu biết về hắn không nhiều lắm.

Cô biết Diệp Thận Hành rất nghiêm túc, vì cô nhìn thấy tay hắn nhẹ nhàng run rẩy nhưng trên mặt vẫn tươi cười chân thành.

“Nhưng tôi không biết gì về cậu cả.” Tỉnh Y Hàm có chút khẩn trương nói, lúc này cô rất muốn thoát khỏi đây.

“Tôi là Diệp Thận Hành, cha mẹ trong nhà hòa thuận, tôi còn có một anh trai, anh tôi đã kết hôn và dọn ra ngoài sống.”

Tỉnh Y Hàm sửng sốt một chút, ngay sau đó thần sắc kích động lên, “Diệp Thận Hành? Là ý Thận trọng từ lời nói đến việc làm sao?

Diệp Thận Hành sờ sờ đầu mình, “Đúng vậy, ba tôi nói năm đó khi đặt tên cho tôi, ba đã lao tâm khổ tướng nghĩ tên, thiếu chút nữa đã lật nát cuốn từ điển. Cuối cùng ông đặt tôi là Thận trong thận trọng, Hành trong hành động, lời nói và ghép vào họ Diệp.”

Tỉnh Y Hàm hốc mắt ửng đỏ, hắn là đến tìm cô sao? Bọn họ đã nói nếu một người quá bất hạnh, trời xanh sẽ dùng một phương thức khác bù đắp lại cho cô, làm cô cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.

Tỉnh Y Hàm khẽ cười, khi đó có bao hiêu khích động, giờ đây liền có bấy nhiêu lạnh lẽo.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Tỉnh Y Hàm trong lòng như có gió lạnh thổi qua, cô đột nhiên nhớ đến một sự việc đáng sợ. Diệp Thận Hành nếu không hề nhớ rõ sự tình lần đi chơi xuân đó, lại như thế nào sẽ biết hắn không phải là đứa trẻ trước kia?

Là bởi vì phản bội cô, muốn rời đi nên vì thế đem tất cả đều phủ nhận?

Vậy thì sao chứ, thật hay giả giờ phút này đã không còn ý nghĩa gì, dù sao kết quả đã không thể thay đổi. Cô thà rằng hắn thật sự không phải đứa trẻ năm đó, vậy ít nhất hồi ức tươi đẹp ấy vẫn vẹn nguyên, chưa từng bị bất cứ điều gì vấy bẩn, chỉ có tốt đẹp cùng chờ mong vĩnh viễn ở trong lòng.

Suy nghĩ một lúc, cô cũng đã đến trước cổng biệt thự Tỉnh gia, cô thu liễm thần sắc, lấy ra chiếc gương nhỏ, nỗ lực miễn cưỡng chính mình cười rộ lên. Khi không nhìn ra bất cứ điều gì không ổn, cô mới bình tĩnh bước vào.

Vừa vào cửa liền gặp Tỉnh Y San, Tỉnh Y Sang cười như không cười đánh giá cô, “Ai nha, bây giờ không phải còn trong thời gian làm việc sao? Cô như thế nào đã về rồi, trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Tỉnh đai tiểu thư của chúng ta vô cớ bỏ bê công việc a, cô thật không làm gia gia lúc nào cũng khen cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện thất vọng nha. Còn nói cái gì mà tự lực cắn sinh. Tôi khinh.”

Tỉnh lão gia tử đứng ở lầu hai nhìn xuống, dậm dậm quải trượng, “Tiểu San, con đối với chị mình thái độ như vậy sao?”

“Cô ta mới không phải chị của con, cô ta bất quá chỉ là…” Tỉnh Y San nhìn ánh mắt Tỉnh lão gia tử, chung quy cũng không đem lời khó nghe nói qua, hung hăng đυ.ng vào Tỉnh Y Hàm một cái, chạy đi ra ngoài.

Tỉnh lão gia tử thở dài một hơi, “Tiểu Hàm, ủy khuất cho con rồi.”

Tỉnh Y Hàm lập tức đi lên lầu hai, đỡ lão gia tử, “Gia gia người nói cái gì đó, em ấy vẫn luôn đối với con thái độ này, không đáng để con đặt trong lòng đâu.”

Lão gia tử sờ sờ đầu cô, “Là Tỉnh gia chúng ta xin lỗi con, cũng xin lỗi mẫu thân của con.”

Nhắc tới mẫu thân, Tỉnh Y Hàm thần sắc đau thương, không có cha, không có mẹ, cô trước mắt chỉ còn gia gia. Đáy lòng cô khổ sở ưu thương, nhưng vẫn không cùng ông ấy tâm sự. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật cô đơn, lạc lõng.