Chương 10: Tỉnh Y Hàm

Giang Ý Phỉ nhắm mắt, cố không cho nước mắt rớt xuống, nhưng càng cố nước mắt lại càng ào ào chảy xuống. Cô đem mình cuộn tròn thành một đoàn, vùi đầu vào gối.

Hắn không muốn, cô đã sớm đoán trước rồi, chỉ là không nghĩ tới sẽ bất kham như thế. Lộ gia đến cùng là cái dạng gì gia tộc, cô cũng không biết, hào môn là như thế nào, cô cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cô có thể tưởng tượng được như vậy gia đình, kia nhất định là không cùng thế giới với cô.

Đến nỗi Lộ Diên là cái dạng người gì, cô cũng không rõ ràng, tựa như hắn từ một sinh viên bình thường xong lại lắc mình biến hóa thành chủ nhân “Hoàn Quang”. Nhìn bọn họ thực thân mật, nhưng lại chỉ là chạm nhau về mặt thể xác. Mỗi người đều mang mặt nạ của riêng mình, vô pháp chạm vào thế giới nội tâm của đối phương. Vì thế tất cả sự thân mật giờ đây dần trở nên mơ hồ, xa lạ.

Nếu cô cùng Lộ Diên sự tình bị truyền ra, vị Giang tiểu thư kia khẳng định không vui, Giang gia bất mãn, địa vị Lộ Diên có hay không gặp nguy cơ?

Giang Ý Phỉ biết, Lộ Diên cự tuyệt đều hợp tình hợp lí, vì một nữ nhân mà mạo hiểm không phải là hành động nam nhân thành thục sẽ lựa chọn.

Bọn họ nhận thức nhiều năm như vậy, cô luôn là bộ dáng cự tuyệt, cuối cùng bị buộc bắt đắc dĩ đi theo hắn. Hiện giờ nhớ tới, hắn đối với cô qua nhiều năm đều trước sau như một. Quả thật hắn đối với cô nói qua rất nhiều lời âu yếm, rất nhiều hứa hẹn, thậm chí có đôi khi cô cảm thấy đó là sự thật. Lộ Diên đã từng nói với cô là hắn thực sự thích cô, muốn kết giao với cô muốn cùng cô cả đời bên nhau.

Đương nhiên, những lời hứa đều mỹ lệ, cũng thực mê người, lời hắn nói như một mầm hoa đang ngập tràn hy vọng, lúc nở ra tư thái đẹp mê người, nhưng một thời gian qua, nụ hoa đó tất nhiên sẽ điêu tàn.

Cô quật cường cố chấp giữ vững lòng mình, sợ hãi có một ngày mình sẽ biến thành một nữ nhân điên cuồng vì thất tình. Sợ hãi chính mình một ngày kia sẽ giống như mẹ cô, một nữ nhân chết lặng với tình yêu và tồn tại chỉ đem hy vọng đặt trên người đời sau như cô. Càng sợ hãi khi đắm chìm vào tình yêu, rời cuối cùng đánh mất chính bản thân mình.

Cho nên cô nổ lực tồn tại, ở một tiểu khu cũ nát, vẫn duy trì sinh hoạt như từ trước đến nay, luôn tự nói với chính mình, đây mới là cuộc sống của mình, không cần bị Lộ Diên mê muội đến mất tâm.

Đây là cô đối với chính mình cố chấp chờ đợi, chỉ có như vậy, cô mới có cảm giác an toàn.Mặc kệ là khổ sở thương tâm hay thống khổ, luôn giữ vững lý trí và sẽ không quá mức đắm chìm trong đó.

Cô từ trên giường bò dậy, mặt quần áo, ngồi trước chiếc bàn gỗ cũ kĩ, trên bàn là một ít đồ trang điểm rẻ tiền. Cô trang điểm nhẹ nhàng, lấy kem che khuyết điểm che đi những dấu vết đêm qua trước ngực cô.

Cô nhìn chính mình trong giương, tự cảm thấy bả thân đáng thương, đến tột cùng bọn họ là quan hệ gì?

…..

Lộ Diên nổi giận đùng đùng rời đi, nói đúng ra không phải hắn bởi vì phẫn nộ mà rời đi, mà sợ chính mình không khống chế được mà đối với cô làm ra cái gì. Loại sự tình này trước kia không phải không có trải qua. Cô không phải không thích hắn tới gần sao, kia hắn liền cố tình muốn tới gần cô, cô không muốn cùng hắn làm việc nam nữ, kia hắn nhất định một hai phải làm, làm đến khi cô thành thói quen thì thôi. Chính là mỗi lần, hắn chỉ là đem cô đẩy đến xa hơn thôi.

Theo lý mà nói, hiện giờ hắn cũng không phải mao đầu tiểu tử, không nên hành sự xúc động như vậy. Nhưng chính là gặp được người này, hắn liền không có cách nào bình tĩnh.

Lộ Diên phát tiết dùng một chân đá vào xe chính mình, lúc này mới kéo cửa xe ngồi vào, tức giận chưa tiêu, tay hung hăn nắm tay lái, hận không thể đem tay lái bóp gãy.

Tình nhân quan hệ? Cô dám nói ra lời đó.

Là hắn không hiểu nữ nhân, hay là lời hắn nói không đủ rõ ràng. Hắn rõ ràng đã nói muốn cùng cô lấy nam nữ bằng hữu kết giao quan hệ yêu đương. Vậy mà cô.. lại định nghĩa nó thành tình nhân, còn muốn cho hắn lấy danh nghĩa bạn trai đi bồi mẹ cô?

Hắn tình nguyện cô dùng thái độ đương nhiên ra lệnh cho hắn, hoặc làm nũng bán manh, mà không phải lấy lòng hắn bằng hình thức kia. Cô đến tột cùng là đem chính mình trở thành cái gì?

Hắn nhắm mắt, không chế cảm xúc của mình, sợ chính mình không khống chế được lại chạy lên lầu, hung hăn chất vấn cô.

Một trận cảm xúc bất đắc dĩ ập tới, cô không chịu tiếp thu bất cứ thứ gì của hắn. Nếu không phải vì mẹ cô sinh bệnh, thì đại khái cô đều không tiếp thu hắn. Hắn cảm thấy bọn là nam nữ kết giao, nói không chừng ở trong mắt cô, đó chính là Lộ Diên hắn áp bức cô, cô chỉ là ép dạ buộc ở bên hắn thôi.

Hắn ở trong lòng mắng chính mình một tiếng phạm tiện, còn lại phạm tiện nhiều năm như vậy.

Lộ Diên một đường đi vào văn phòng, sau lưng là vô số ánh mắt đuổi theo, người thông minh vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn, lập tức liền cảnh giác, biết hôm nay có thể không tiến vào phòng tổng giám đốc liền đừng đi. Trừ phi là việc không thể không đi thì phải phi thường nghiêm túc, không phạm bất cứ sai lầm gì, miễn cho đυ.ng vào họng súng bị tổng giám đốc giáo huấn.

Nhóm thư kí nhỏ giọng thảo luận.

“Lộ tổng đây là làm sao vậy a, thoạt nhìn tâm tình không tốt, bất quá sinh khí đều có thể soái như vậy, thật là khó có ai.”

“Cô trước kia không phải fan trung thành của Thái Tử gia sao, nhanh như vậy liền làm phản?”

“Ai nha, nhân gia hoàn hảo như vậy liền khó tuyển a, Thái Tử gia ôn nhuận như ngọc, tính cách ôn hòa, hành sự như tắm mình trong gió xuân. Còn Lộ tổng là hành sự quả quyết, đối với người khác lạnh nhạt xa cách, nhưng khí chất kia diện mạo kia thật là thiê hạ vô song. Ta đều thích a, muốn tôi chọn một không phải là muốn mệnh sao?”

Có người làm bộ nôn mửa, “Nói như ngươi cô là cung gia tuyển chọn vậy. Bất quá Thái Tử gia hẳn đã bị phế đi.”

Một đám nữ nhân một lần nữa lại liên tưởng, cốt truyện có thể xem như phim cung đấu. Nghe mọi người nhiệt tình bàn tán, phảng phất như một phim truyền hình.

Mạc Nhã Hân là thực tập sinh thư kí duy nhất, tiến vào công ty thời gian không dài, có quan hệ tốt nhất với Tỉnh Y Hàm người tiến vào công ty thời gian cũng không dài. Chỉ khác là Mạc Nhã Hân là thực tập sinh, còn Tỉnh Y Hàm lại là trực tiếp tuyển dụng. Cô đẩy đẩy Tỉnh Y Hàm, “ Y Hàm cô thì sao, cô thích Thái Tử hay Lộ tổng?”

“A…” Tỉnh Y Hàm vẻ mặt phát ngốc.

Mạc Nhã Hân có điểm cạn lời, lập tức húng thú dào dạt giải thích một hồi.

Tỉnh Y Hàm lúc này mới minh bạch các nàng đang thảo luận cái gì, “Tôi không có làm việc lúc Thái tử cầm quyền, không có cách nào đánh giá. Nhưng Lộ tổng, làm người ta cảm thấy có điểm khó để tiếp cân đi?”

Năng lực của Lộ tổng là điều không thể nghi ngờ, hành sự sạch sẽ lưu loát, nhưng đồng dạng, cô cảm thấy người này tâm lãnh.

Đám thư kí thảo luân thật hăng say, thư kí trưởng Hạ Hàn ho khan một tiếng, “Việc trong tay đều đã làm xong sao, như vậy nhàn nhã như vậy?”

Nhóm đông sôi nổi câm miệng.

Hạ Hàn nhịn không được thở dài một tiếng, tuổi trẻ thật là thói quen bác quái cũng không có gì, dù sao cũng không đến tai tổng bộ được. Nhưng hiện tại, cô phải rời khỏi cương vị, vì thế cô đang xem xét ai trong tất cả bọn họ, ai có thể tiếp quản vị trí của mình. Người này phải thường xuyên tiếp xúc với Lộ tổng, người này tuổi không thể quá lớn, cũng không thể là người dung mạo tầm thường, càng không thể không có năng lực, còn cần đối với Lộ tổng không có những tâm địa gian xảo, không có ý niệm khác lung tung rối loạn. Muốn tìm một người như vậy thật khó khăn.

Hạ Hàn ánh mắt không tự giác rới xuống trên người Tình Y Hàm, người này có năng lực cùng bằng cấp, bề ngoài đều thập phần ưu tú, duy nhất không tốt đó là tiến vào công ty thời gian không đủ lâu. Nếu thật sự tuyển cô, đến lúc đó có khả năng không thể phục chúng, nếu truyền ra một số lời đồn không tốt vậy liền loại bỏ cô đi.