Tôi là Doãn Kiều Oanh, tôi nghĩ rằng cuộc đời tôi xoay quanh hai cái tên "Triệu Hy và Dương Minh Vũ".
Triệu Hy là tình đầu của tôi, anh ấy là thầy giáo dạy môn năng khiếu. Có thể nói là tài sắc vẹn toàn, tôi cảm nắng anh ấy khi tôi đang là học sinh lớp 11. Có quãng thời gian tìm hiểu, tôi biết được ngoài nghề tay trái của anh ấy là thầy giáo thì anh ấy còn là một đặc vụ cảnh sát.
Và một điều đặc biệt là... Anh ấy không thích tôi. Có rất nhiều lần tôi đều ngỏ lời yêu đương nhưng thầy ấy không chịu. Tôi vô liêm sỉ đến nỗi cả trường ai cũng biết tôi thích thấy ấy và tôi có cả đống tình địch.
Một buổi chiều đi học về tôi bị đám học sinh nữ chặn đường để bắt nạt, tôi biết được ở đây không ai có thể cứu mình. Tôi là Kiều Oanh mà, môn năng khiếu của thầy ấy thì tôi chỉ học hát và võ karate. Tôi nghĩ rằng bị đánh hội đồng thì làm sao thắng được, nhưng tôi vẫn đánh liều được ăn cả ngã thì nhập viện.
Tôi bị ba bốn đứa con gái lao vào túm tóc, lúc này tôi nghĩ phải cảm ơn thầy vì thầy cũng dạy tôi cách phòng thủ. Tôi lao lên đánh bốn đứa đó ra bã.
"Nghe đây mấy con nhóc, bà đây từ giờ sẽ là bà cụ của chúng mày". Tôi túm tóc một đứa đang nằm ở đó tát cho một cái rồi ra oai.
Cuối cùng bọn tôi bị đưa lên đồn cảnh sát và tôi gọi điện cho thấy rồi thầy bảo lãnh tôi về. Nhưng mà từ đó về sau cũng không ai dám bắt nạt tôi nữa.
Thời thanh xuân của tôi trôi qua đầy náo nhiệt như vậy. Ba mẹ tôi bắt tôi chọn vào trường đại học Y nhưng tôi đã lén đăng ký thêm nhiều trường và tôi đỗ cả hai trường là Y và sân khấu điện ảnh.
Những năm đó tôi đi học cả hai trường cùng lúc, không có thời gian để ăn uống ngủ nghỉ. Khoảng một năm sau đó ba mẹ tôi mất vì một tai nạn xe hơi, lúc này tôi chỉ còn lại Triệu Hy là người thân của tôi.
Thầy ấy quan tâm chăm sóc tôi rất chu đáo khi nghe tin ba mẹ tôi mất.
Và thầy ấy nói " Chỉ xem em là em gái của mình thôi". Thì kệ, tôi dù sao cũng được ở cạnh thầy nhưng mà cũng không lâu sau đó, thầy ấy đã mất tích trong một tai nạn máy bay hiện chưa tìm thấy xác.
Lúc đó mọi thứ trong tôi như sụp đổ, tôi không còn người thân bên cạnh. Số tiền thừa kế lại của ba mẹ tôi đủ để tôi sống một cuộc đời an nhàn, nhưng mà tôi nào chịu sống an nhàn. Tôi phải hoàn thành giấc mơ người mẫu của tôi.
Tôi ngồi xem chương trình yêu thích của mình trên TV, Minh Vũ là một ca sĩ diễn viên mà tôi hâm mộ, trông rất giống người mà tôi yêu.
Hiện tại tôi cũng đang làm người mẫu khá có tiếng tăm trong nước và ngoài nước. Tôi được mời đi buổi diễn của hắn ta, lúc nghe tin tôi mê lắm vì đó là idol của tôi cơ mà. Ở ngoài anh ta trông còn đẹp hơn trên show truyền hình. Hết buổi diễn tôi đem một bó hoa đến phòng nghỉ ngơi của hắn ta.
Lúc hắn mở cửa ra nhìn tôi rồi nhận lấy bó hoa xong lại ngơ ra một lúc. Chị quản lý của hắn cũng ngơ ra xong lại nhanh trí kéo tôi ra ngoài.
"Em là người mẫu Kiều Oanh Oanh đúng không?"
"Đúng".
Cô ấy ngạc nhiên rồi nói thì thầm cho tôi nghe. Lúc mới nghe xong tôi bị sốc vì không tin được.
Cụ thể cô ấy nói tôi trông giống người anh ta yêu, mà cô gái ấy đã chết cách đây 2 năm do vụ ám sát tại khu nhà tập thể. Dĩ nhiên tôi cũng có nghe nói về vụ việc đó từ Triệu Hy. Chính thầy ấy là người điều tra vụ án đó và đã bắt được hết đám người gây ra vụ thảm sát thương tâm tại nhà tập thể.
"Vậy em rất giống cô ấy sao?"
"Haizz, phải".
Hắn ta từ đâu lao tới đè tôi vào góc tường rồi ôm chặt lấy tôi.
Chị quản lý của hắn cố tách tôi và hắn ta ra nhưng bất thành. Hắn ta cứ lãi nhãi "Nguyệt San, Nguyệt San."
Thì ra đó là tên của cô ấy. Bây giờ tôi mới biết anh ta cũng là kẻ khá thâm tình.
Đó là lần gặp mặt đầu tiên của tôi và Minh Vũ.
Sau này tôi lại gặp lại hắn ta vì hợp tác trong một dự án chương trình thực tế.
Minh Vũ ôn nhu, dịu dàng lại khá thân thiện nhưng cái đó là với người khác. Còn tôi anh ta lại thờ ơ, nhưng lại dùng ánh mắt trìu mến. Trên mạng xã hội cũng có vài bài viết về couple Oanh Vũ, lộ tin đồn hẹn hò các thứ. Làm cho chương trình càng sôi nổi hơn và tôi càng có nhiều anti vì tin đồn hẹn hò này.
Trở về nhà sau một ngày mệt nhọc, tôi nhận được cuộc điện thoại của quản lý Hạ, là quản lý của cái tên Minh Vũ kia.
"Cô Kiều Oanh Oanh phải không?"
"Có gì không ạ!?" Lúc đó tôi khá thắc mắc tại sao cô ấy lại gọi cho tôi.
"Cậu Dương Minh Vũ muốn mời em một bữa cơm tối, cụ thể là xin lỗi cô vì lần trước thất lễ".
Cuộc gọi đó thật sự làm thay đổi cuộc đời tôi. Sau đó tôi đến một nhà hàng khá sang trọng, nơi đây là một nơi kín đáo riêng tư.
Tôi thấy anh ta đang ngồi ngay đó và chờ tôi.
"Chào anh Minh Vũ!"
"Chào cô!"
Hắn ta thân thiện đứng dậy kéo ghế cho tôi. Tôi nghĩ anh ta không xấu tính lắm.
"Anh gọi tôi ra đây có việc gì không?"
"Tôi muốn xin lỗi cô chuyện hôm qua..."
"Không sao đâu, người nỗi tiếng chúng ta đều bị mấy vụ lan tin đồn mà. Tôi không có để ý đâu".
Tôi nói qua loa cho có để xong chuyện rồi về chứ nhìn thấy gương mặt rất giống người tôi yêu thì thật sự không kìm chế được.
"Cô tên gì ấy nhỉ?"
"Hả?"
Vãi, anh ta còn không biết tên tôi. Rốt cuộc là anh ta có ý gì chứ?
"Tôi tên Doãn Kiều Oanh, có thể gọi tôi là Kiều Oanh Oanh".
"Cô Kiều Oanh à, cô có muốn hẹn hò với tôi không?"
"Ồ, yêu cầu khá hay nhỉ. Trên danh nghĩa hay tình cảm?"
"Danh nghĩa".
"Được thôi. Mai tôi sẽ qua chổ anh để lấy hợp đồng".
"Được".
"Chỉ vậy thôi mà anh hẹn tôi ra đây sao?"
"Chuyện này nên nói trực tiếp".
Tôi không nói thêm lời nào trực tiếp kéo ghế dậy và đi thẳng về nhà. Bỏ lại anh ta ở đó, tôi có ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn.
Dù gì anh ta cũng giống với Triệu Hy, mặc kệ đi. Dù sao thì cũng không có kết cục gì đẹp đẽ cho chúng ta đâu.
Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ lúc đó và vài tháng sau chúng tôi tiến tới hôn nhân, nó không hoành tráng, chỉ là đi đăng ký kết hôn. Chúng tôi sống trong kí ức của người cũ và đều xem đối phương là một người thay thế.
TruyenHDTruyenHD