3.
Ngày đó, sau khi trở về, tôi vẫn tin chắc rằng đó là Giang Tùy, tôi không muốn bỏ cuộc sớm như thế, vì vậy tôi đã nhờ Điền Linh điều tra giúp.
Điền Linh là phú nhị đại nên vòng bạn bè của cô ấy cũng rất rộng, đây là lần đầu tiên tôi nhờ cô ấy giúp tôi tìm một thám tử tư, biết không thể lay chuyển được tôi nên cô ấy bảo tôi đợi hai ngày sẽ có kết quả.
Tôi vui vẻ chờ đợi, tôi cứ nghĩ rằng kết quả tồi tệ nhất sẽ là có chuyện gì đó thực sự xảy ra với anh ấy, và cảnh sát đã đổi họ lẫn tên anh ấy để bảo vệ anh.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng, kết quả này gần như đã nghiền nát năm năm chờ đợi của tôi thành tro bụi.
Theo mô tả của thám tử tư, ngoại trừ khuôn mặt thì Giang Tùy không có điểm nào giống với Dương Tự Sinh xuất hiện trước mặt tôi.
Anh có cha mẹ, từ nhỏ đến lớn một đường bằng phẳng, sau khi tốt nghiệp đại học, anh làm nhân viên quản lý thư viện, còn vợ là bạn đại học, hiện đang là bác sĩ, hai người sau khi tốt nghiệp thì gặp nhau, sau lại kết hôn, bọn họ cũng có một bé gái năm nay bốn tuổi.
Vợ? Tôi nắm chặt tấm ảnh, kiềm chế nước mắt đang giàn giụa trên mặt, gần như tuyệt vọng hỏi Điền Linh: “Vậy còn tớ, tớ phải làm sao đây? Tớ yêu anh ấy hơn mười năm, thế nhưng anh ấy đã trở thành chồng của người khác, tớ phải làm sao bây giờ?".
Điền Linh nhìn tôi người gần như mất kiểm soát, nhất thời luống cuống tay chân, đây có lẽ là khoảng thời gian nghiêm trọng nhất mà tôi đã trải qua trong năm năm này, cô ấy an ủi tôi: "Duyệt Tâm, Duyệt Tâm, cậu đừng sợ, đây không phải Giang Tùy đâu, đây là Dương Tự Sinh, Giang Tùy đã c.h.ế.t rồi, đây chỉ là một người có vẻ ngoài rất giống anh ấy mà thôi. Giang Tùy không lấy người khác, anh ấy cũng không phải chồng của bất kỳ ai, đừng sợ, đừng sợ mà".
Điền Linh không ngừng xoa đầu Tɧẩʍ ɖυyệt Tâm, thậm chí cô còn ích kỷ nghĩ, nếu Giang Tùy thực sự mất trí nhớ và thành chồng của người khác, thì tốt nhất là coi anh ta như đã c.h.ế.t đi.
Nhưng Điền Linh không dám nói ra, cô không dám kí©h thí©ɧ Tɧẩʍ ɖυyệt Tâm thêm nữa.
4.
Sau lần mất kiểm soát đó, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và tìm kiếm manh mối từ những tài liệu đó, tôi là một phóng viên, đối với tin tức luôn có một độ nhạy bén nhất định.
Con gái anh ấy sinh năm 2016, là năm thứ hai sau khi Giang Tùy c.h.ế.t.
Vợ anh ấy là một bác sĩ, có vẻ như không liên quan gì mấy đến danh tính của Giang Tùy.
Nhưng vợ anh ấy từng làm việc tại bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa Dương Thành, nằm cạnh cục cảnh sát Dương Thành.
Không có lý do gì, nhưng tôi vẫn tin rằng Dương Tự Sinh là Giang Tùy, tôi nhớ sâu sắc đôi mắt ấy dù anh có cười hay không.
Mặc dù anh ấy trông rất điển trai, nhưng khuôn mặt lại hoang dã vô cùng.
Vừa nhìn là biết không dễ chọc vào.
Nhưng những lúc ở cạnh tôi, anh ấy luôn thích cười.
Đôi mắt sáng ấy thường khiến anh giống như đứa con trai ngốc nghếch trong một gia đình giàu có.
Chính vì điều này, anh ấy hiếm khi cười với người khác, anh ấy sợ bị người ta lợi dụng.
Cha mẹ anh ấy qua đời trong một tai nạn xe hơi khi anh ấy đang học trung học, Giang gia chỉ còn là một ngôi nhà với đứa trẻ mồ côi, điều đó buộc anh ấy phải trở nên kiên cường hơn.
Nhà tôi đối diện nhà anh ấy, quan hệ hai nhà rất tốt, sau khi cha mẹ Giang Tùy qua đời, anh ấy gần như trở thành con trai của mẹ tôi.
Tôi có một phần cơm, tất nhiên Giang Tùy cũng sẽ có một phần thịt.
Mẹ tôi dùng một bó len để đan áo len cho tôi và hai bó len để đan áo cho Giang Tùy.
Giang Tùy cũng không ăn không ngồi rồi ở nhà tôi, anh ấy trở thành người vệ sĩ đặc biệt của riêng tôi.
Anh ấy không thích tiết tự học buổi tối, nhưng mỗi tối khi tôi đi học về, anh sẽ đều đợi tôi ở ngã tư tối đen đó. Lúc đầu, tôi tưởng cục đen thui to to kia là ma, liền hét lên bỏ chạy.
Giang Tùy từ trong bóng tối đi ra, giữ lấy gáy tôi: "Cô tên gì?".
Tôi sắp khóc đến nơi rồi: "Tôi tên Tɧẩʍ ɖυyệt Tâm, xin hãy để tôi đi được không, tôi rất sợ ma, tôi sẽ kêu mẹ tôi đốt nhiều tiền giấy cho anh mà”.
Người phía sau phá lên cười: "Anh không hỏi tên em, Tɧẩʍ ɖυyệt Tâm, em coi anh là quỷ hả, quỷ làm gì có bộ dáng đẹp trai như anh đây chứ?".
Cuối cùng tôi cũng biết được giọng nói này là của ai, quay đầu lại tức giận kéo gáy anh ấy: "Anh bị bệnh hả Giang Tùy, buổi tối lại ở chỗ này giả thần giả quỷ".
Giang Tùy không vui: "Ai ở đây vào buổi tối? Là dì Thẩm hôm nay tan ca muộn, sợ em không dám về nhà, nên nhờ anh đến đón em".
"Ai không dám về nhà?”, tôi chộp lấy cặp sách rồi đi nhanh về phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân của Giang Tùy ở phía sau, lòng tôi cảm thấy rất an tâm.
Tôi thực sự sợ bóng tối, từ đó về sau, tiếng bước chân đó đã từng không bao giờ ngừng lại.
Sau này, khi chúng tôi quen nhau, tôi đã hỏi mẹ tôi về chuyện này.
Mẹ tôi rất ấn tượng về chuyện đó, cười nói: "Rõ ràng là mẹ đang ở nhà, nhưng tiểu Tùy cứ nói rằng mẹ tan ca muộn, nên mẹ chỉ có thể tan ca muộn vậy".
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Tôi chỉ muốn biết liệu anh ấy có phải là Giang Tùy không mà thôi, người mà khi rời đi năm năm trước đã nói với tôi rằng nhất định sẽ quay lại cưới tôi.
Còn về phần xác nhận chuyện tình cảm sau đó, tôi không dám nghĩ đến.
Nếu anh ấy thực sự là Giang Tùy, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng tôi và Giang Tùy sẽ kết hôn với người khác, vì ngay từ đầu, chúng tôi đã xác định đi đến cuối đời cùng đối phương.
Nếu anh ấy thực sự là Giang Tùy, tôi phải làm sao đây?
Dù sao tôi không thể đi làʍ t̠ìиɦ nhân, cũng không thể... phá hoại gia đình người khác được.
Mặc kệ phải chịu đau đớn thế nào, tôi vẫn kiên trì muốn đi xác nhận chuyện này.
Coi như là cho tôi ở hiện tại cùng với Giang Tùy trước đây một lời giải thích rõ ràng, cho dù có thật sự buông tay cũng phải quang minh chính đại.
Nhưng mà, vận mệnh đôi khi thật tàn nhẫn, luôn thích đem vũ khí sắc bén đâm trên miếng băng mỏng.
Thật bất ngờ, tôi cứ như vậy không hẹn mà gặp gia đình ba người của Dương Tự Sinh ở trên phố.