Tôi đi tắm trước. Nàng đứng dậy, bỏ đi, tôi nhìn bóng lưng của nàng từ từ chìm vào trong bóng tối nơi ngọn đèn nhỏ không thể chiếu tới được, cảm thấy hết thảy nơi đây đều chỉ là mơ, giấc mộng xuân tuyệt vời, tỉnh mộng rồi, sẽ chẳng còn gì lưu lại.
Tôi tự tay véo má, véo cho đến khi nó đau rát, chết tiệt, đau quá đi. Tôi chửi thề.
Tiếng nước mơ hồ truyền lại, âm thanh bọt nước rơi xuống sàn nhà, giọt nước giống như những viên ngọc trượt trên cơ thể người, khiến cho đầu óc của tôi tưởng tượng lan man ra đủ thứ.
Tôi thậm chí còn ảo tưởng là mình sẽ đi vào, ôm lấy nàng ở dưới làn nước, mặc cho nước thấm đẫm cơ thể chúng tôi, chúng tôi đứng ở dưới đó, ướt đẫm ôm hôn nhau.
Cơ thể của tôi rất biết điều không hề động đậy, đầu óc của tôi rất nhanh nhậy bắt đầu nảy ra những ý da^ʍ.
Tôi thầm ghi nhớ lại đoạn ý tưởng vừa xong để có gì sau này còn áp vào trong văn chương của mình.
Thời gian chờ đợi không dài không ngắn, nhưng tôi ngồi mà mồ hôi đã chảy ra tạo thành một lớp mỏng.
Tôi đang mong đợi, cũng là đang lo sợ.
Tưởng tượng ra mình sắp sửa nằm ở trên giường, sau đó từ từ bị một đôi tay thon dài xinh đẹp cởi bỏ quần áo, để lộ ra da thịt. Nàng sẽ ở phía trên cao cao tại thượng nhìn tôi ở phía dưới cơ thể nàng rêи ɾỉ không biết xấu hổ, phải chăng nàng sẽ nghĩ tôi đúng là như vậy, chỉ cần có thể vui vẻ thì cùng ai cũng được, chỉ cần bắt được cơ thể tôi thì có thể khiến cho tôi chẳng biết xấu hổ rêи ɾỉ thành tiếng.
Không phải. Trong lòng tôi có tiếng phản bác.
Tôi không phải như vậy, không đúng như vậy... Bởi vì đó là Diệp Tử, chỉ cần là Diệp Tử, chỉ cần là nàng, bất luận nàng có đối xử với tôi thế nào, bất luận nàng khiến cho tôi thế nào, tôi cũng đều sẵn lòng chấp nhận.
Nhưng chỉ e rằng qua đêm nay, chúng tôi sẽ trở thành hai người xa lạ, rời khỏi nhân sinh của nhau, cuộc đời này vĩnh viễn không bao giờ còn có thể gặp lại nữa. Có lẽ tối nay sẽ là thời khắc chúng tôi gần gũi nhất.
Sau này, khi tóc tôi đã điểm bạc, tôi có lẽ sẽ không chút nào tiếc nuối nói cho người ta biết, đêm nay là đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi tự cười chế giễu chính mình. Đúng thật là một đứa con gái không biết xấu hổ.
Tôi hoàn toàn buông lỏng chính mình, nằm ở trên sàn nhà, hai tay hai chân giang thành hình chữ đại, chiếm lấy vị trí của nàng. Ngọn đèn ở phía trên trần nhà phát ra thứ ánh sáng vàng vọt, tạo cho người ta một loại cảm giác rất ấm áp.
Lúc đi ra ngoài, nàng không có mang dép, chân trần trên sàn nhà phát sinh ra những âm thanh tí tách. Tôi thậm chí còn có thể nghe rõ ràng tiếng bọt nước trên mái tóc nàng rơi xuống đất.
Nàng ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi, tóc của nàng chỉ đơn giản lau khô, ướt nhẹp rủ xuống mặt của tôi, cái cảm giác lành lạnh không sai biệt lắm. Tôi đưa tay, bắt lại một ít tóc của nàng, nắm ở trong lòng bàn tay.
Nàng hỏi tôi: "Đã bắt đầu rồi sao?"
Tôi đáp lời: "Hôm nay cậu làm chủ, tôi sẽ chỉ hưởng thụ thôi."
"Vậy thì tôi đây có lạc thú gì? Nhìn cậu một mình thoải mái, thật thiếu cân bằng." Nàng cúi đầu, lúc nói chuyện hơi thở phả lên gương mặt tôi, nhẹ nhàng lướt qua.
"Thế thì để tôi hầu hạ cậu." Tôi khẽ ngẩng đầu lên, đến lúc gần như chạm vào bờ môi của nàng, nàng lui ra, nói: "Tôi đã nói là hôm nay tôi chủ động, đừng có đυ.ng vào tôi."
Lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh. Mỗi một câu nói của người con gái này đều tổn thương người, dùng ngọn lửa nóng nung vết thương trong tim người, ép cho máu không ngừng chảy ra.
Tôi ngồi dậy, nói: "Biết rồi, Liễu tiểu thư."
Tôi hiểu, cực kỳ hiểu, hôm nay là nàng muốn chơi gái. Tôi giống như một con búp bê miễn phí đưa tới trước cửa, đợi chờ trở thành món đồ chơi của nàng.
Nàng mỉm cười kéo tôi đi vào trong gian phòng của mình, mở cửa, tôi muốn bật đèn nhưng lại bị nàng ngăn cản, trong bóng tối, giọng nói của nàng vang lên: "Đừng mở, không phải trong bóng tối chơi sẽ tốt hơn sao?"
Tôi cũng nghĩ vậy, nếu như để cho nàng nhìn thấy biểu hiện tự tôi không kiềm hãm được, thế thì còn mặt mũi nào mà ở trước mặt nàng giơ nanh múa vuốt nữa.
Tôi cẩn thận đi tới, đột nhiên bị vấp phải thành giường, tôi ngã cả người vào giữa giường, nàng cũng bị kéo theo tôi ngã xuống, kinh hô một tiếng áp lên người tôi. Tôi tự tay ôm lấy nàng, để cho nàng đè nặng.
Nàng giùng giằng đứng dậy, ngồi ở trên bụng của tôi, tôi tin rằng động tác này dưới tình huống bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng tôi là phụ nữ, bụng của tôi bị nàng ngồi như vậy thì còn gì là người, cơm tối giống như sắp sửa phun ra hết.
Tôi nói thế này: "Diệp Tử, cậu đừng ngồi như vậy, dạng chân ở trên người tôi, không thì tôi sẽ bị cậu đè cho chết mất."
Nàng nói một tiếng, ah. Sau đó lại tách hai chân, dạng chân ở ngang hông của tôi, lực đè ngay lập tức giảm bớt đi rất nhiều.
Tôi cười nói: "Diệp Tử, rốt cuộc cậu có thể làm được không đấy?"
Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy gương mặt nàng, chỉ nghe thấy tiếng nàng nói: "Cậu lo cái gì, tôi sẽ làm cho cậu sung sướиɠ."
Câu nói kia suýt chút nữa khiến cho tôi tắt thở, đó là câu nói trước mỗi lần bắt đầu tôi thường hay nói, cảm thấy nó rất lãnh khốc, rất soái, hơn nữa còn rất cường thế. Thế nhưng vào trong giọng nói dịu dàng của Diệp Tử, nó lại khiến cho tôi cảm thấy nàng giống như một cô bé đang đi trộm giày cao gót của mẹ vậy.
Tôi cười ha ha ra tiếng, dần dần trở nên lớn hơn, tiếng cười quanh quẩn ở trong căn phòng tối đen như mực.
Tay Diệp Tử từ từ leo lên bộ ngực của tôi, tôi bắt đầu tin tưởng, thì ra bóng tối có thể thực sự thay đổi cảm quan mẫn cảm, cái hơi chạm nhẹ của nàng cũng có thể khiến cho tôi cảm thấy dường như bị điện giật. Nếu như những người đồng bạn kia mà biết tôi ở trong bóng đêm có thể dễ dàng tiến nhập vào trạng thái như vậy, bọn họ nhất định sẽ khóc chết mất thôi, rồi sau đó đem thu lại hết những lời bình luận về chứng lãnh cảm của tôi.
Tôi có thể cảm giác được rõ ràng tay của Diệp Tử cuối cùng cũng bò vào bên trong áo của tôi, sau đó nhẹ nhàng lật lên, đẩy nó lên trên vai tôi, sau đó, nàng hạ lệnh: "Cởi ra."
Tôi ngoan ngoãn làm theo, khẽ nâng người lên, rất hợp tác để cho nàng cởi nó ra.
Bên trong, tôi chỉ mặc một cái áo chẽn, áo ngực cơ bản không có mặc, bộ phận cứng rắn trên ngực của tôi đã cứng rắn cao ngất, chỉa vào lớp vải cotton mềm mại, chỉ một va chạm nhỏ cũng có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ.
Tay của nàng giao ở phía sau cổ tôi, người hạ thấp, trong bóng đêm cúi đầu hôn tôi. Lúc mới bắt đầu, nàng hôn lộn chỗ, hôn phải mắt tôi, tôi ôm đầu nàng, tìm cho nàng đến được vị trí chính xác.
Trong miệng của nàng là hương vị hoa hồng, ngay cả nước bọt cũng khiến cho tôi nếm ra dư vị ngọt ngào. Tôi nhớ đến ngày trước, khi chúng tôi ở trong phòng ngủ xem phim, Diệp Tử tò mò mở to mắt, không dám tin cảm thán: "Trời đất, hôn môi thế dơ chết đi được, trong miệng có thật nhiều vi khuẩn, phải không?"
Tôi mới đùa giỡn nói: "Thế cậu có muốn thử một chút không nào?"
Nàng tưởng thật, do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Được."
Tôi hôn nàng, nụ hôn đầu của tôi là một thí nghiệm không hề quang minh chính đại. Sự thực chứng minh, tôi rất có thiên phú hôn môi, nụ hôn đầu không giảo phá môi nàng, đυ.ng tới hàm răng của nàng, nó chỉ khiến cho nàng suýt chút nữa không thở nổi mà thôi, đợi tới khi nàng lấy tay đập đập lưng tôi để cho tôi biết mà buông ra, tôi chỉ có thể thối lui. Nàng thở hổn hển nói "Suýt chút nữa thì tắt thở rồi, và cậu còn chưa có bỏ thuốc nhé!"
Tôi cười giống như một con mèo hư hỏng, trong lòng tiếc nuối chuyện xảy ra sau đó, không có chuyện gì xảy ra sau đó hết. Bất quá sau lần đấy, chúng tôi vẫn tiếp tục len lén hôn thêm mấy lần, nguyên nhân là gì thì tôi đã quên mất rồi, tôi chỉ nhớ rõ, len lén là một hành động cho cảm giác cấm kỵ và vui sướиɠ. Tôi nghĩ, có lẽ nào trong gien của Diệp Tử cũng có nhiễm sắc thể giống như tôi, bằng không thì vì sao lại không có cảm giác buồn nôn nhỉ?
Mà có đôi khi tôi nghĩ, hôn môi quả thực rất kinh tởm, nhất là khi bạn nhìn thấy mảnh vụn đồ ăn dính trong kẽ răng của đối phương, nghĩ tới là đã thấy buồn nôn rồi. Tôi đã từng đặt ra giả thuyết, nếu như trong kẽ răng của Diệp Tử vẫn còn dính lại món đồ ăn lúc ban trưa, tôi còn có thể hôn môi nàng được nữa hay không. Tôi chưa từng biết, bởi vì nàng chưa từng như vậy. Nàng sạch sẽ tựa như một nàng công chúa tùy thời điểm đi trên đường phố đón nhận sự tung hô của thần dân.
Hôn nàng là một loại trí mạng hưởng thụ, nụ hôn của nàng mềm mại, lại thơm hương, còn có tiếng thở dốc ngọt ngào khiến cho tôi muốn lưu giữ lại, dùng đầu lưỡi để đi khai phá linh hồn nàng. Thảo nào có người nói, hôn môi chính là đầu lưỡi đang làʍ t̠ìиɦ.
Đợi đến lúc chúng tôi không chịu nổi nữa mới tách nhau ra, nàng há to miệng thở dốc, âm thanh nàng tạo ra mềm mại dịu dàng, gợi cho tôi ý nghĩ xấu xa, đây hẳn là loại âm thanh thích hợp nhất trong phim này nọ.
"Tôi nói rồi, để tôi." Nàng lại một lần nữa lập lại quyền lợi thống trị của mình.
"Được thôi." Tay của tôi ngoan ngoãn đặt ở trên đùi của nàng, xoa xoa da thịt non mềm lành lạnh sau khi tắm.
Ngón tay của nàng giống như là đang ở trên người tôi vẽ một chút, đợi đến lúc tôi cảm giác được, nàng lại bỏ chạy đi đến địa phương khác, làm cho tôi rất khó chịu. Tôi nói: "Rốt cục thì cậu có định chuỵch hay không?"
Nàng không nói gì, hôn lên cổ của tôi, đầu lưỡi liếʍ qua phần da thịt trên cổ tôi, còn có địa phương phía sau lỗ tai. Nơi đó mẫn cảm như vậy, khiến cho tôi có những rung động nho nhỏ, co cổ lên.
Tôi đã đoán sai, nàng thực sự là đủ chuyên nghiệp, tốt hơn so với tôi đã nghĩ.
Là Nghiêm Diệp à? Là cái gã đó đã dạy nàng tất cả sao? Có phải hắn đã từng hôn nàng như vậy, ôm nàng như vậy, sau đó...
Tôi cắn cắn môi dưới, nhớ tới cảm giác đã khó chịu. Trong lòng tôi hiểu rõ, bọn họ là bạn trai bạn gái, bọn họ ở cùng một chỗ là thiên địa chí tình, bọn họ muốn làm cái gì là chuyện của bọn họ, bọn họ có muốn chơi nhân thú np tôi cũng không có quyền can thiệp. Nhưng vì hà cớ gì trong lòng tôi vẫn thấy đau.
Tôi đưa tay, đắp ở trên mắt mình, cảm giác lông mi ở trong lòng bàn tay run rẩy, lòng bàn tay ngứa ngáy, lại không thể buông ra, chỉ sợ thời điểm buông ra, nước mắt tôi sẽ lã chã chảy xuống, giống như cơn mưa rào xuống phố.
Nàng ngừng lại, bật thẳng người lên, cao cao tại thượng như vậy ngồi trên người tôi, chà đạp linh hồn tôi.
Tôi nói: "Tôi, tôi nhận thua, tôi không chơi, tôi không nên cùng cậu chơi trò chơi này."
Nàng không nói gì, nửa người dưới chúng tôi dán lại rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ hô hấp phập phồng, còn có chỗ kia mềm mại. Có thể là do tâm tư của chúng tôi quá xa cách, xa đến mức khiến cho tôi nghĩ rằng hai chúng tôi có phải là đang ở cách nhau nửa vòng trái đất, nàng ngự ở bắc cực còn tôi ở phía dưới tít tận xích đạo kìa.
Đợi cho đến lúc tôi điều chỉnh lại được tâm tình, đem khôi giáp mặc lại lên mình, trở lại làm một người có vẻ rất giống Phương Dao, tôi chỉ cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi về đây."
Nàng nắm lấy vai của tôi, chất vấn hỏi: "Vì sao lại không chơi được, không phải là cậu muốn cùng tôi lên giường hay sao? Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội nhưng cậu lại muốn bỏ qua. Một đêm này không tốt à? Qua đêm nay, cậu sẽ lại tiếp tục trở về bên cạnh Oa Oa, tôi cũng sẽ xuất ngoại, chúng ta không còn có thể gặp lại nhau được nữa, vậy nên, đêm nay, chúng ta cứ tốt xấu ở cùng nhau một lần, có được không?"
Tôi đột nhiên cười: "Cậu thật là ti tiện."
Nàng nói: "Giờ cậu mới phát hiện ra sao?"
Tôi cắn răng, nàng tàn nhẫn hơn tôi, tàn nhẫn dụ dỗ tôi tin tưởng, kỳ thực, nàng mới thực sự là người kiên cường.
Tôi đè lại tay nàng, ở lại trên cơ thể của tôi, tôi nói: "Chạm vào tôi. Cậu muốn làm gì cũng được."
Tay của nàng từ từ đi xuống, môi của nàng ở trên người tôi lưu lại vết tích, ẩm ướt như là góc sân vườn sau cơn mưa rào, đường chỉ ẩm ướt khi ốc sên bò ngang qua. Đó là thuộc về một buổi chiều mưa tháng 3, bị Diệp Tử nặng nề ngăn trở.
Tôi nhắm mắt lại, tay đặt ở trên người của nàng, tin tưởng đây hết thảy đều chỉ là một giấc mơ tốt đẹp, trong mơ, Diệp Tử thuộc về tôi. Bất luận là thân thể hay vẫn là cảm xúc.
Tôi nhẹ nhàng thở dốc, cùng với tiếng rêи ɾỉ, lần đầu tiên phát hiện bản chất phụ nữ của mình còn chưa bị hoang phế, chất lượng âm thanh cũng không tồi tệ lắm.
Ngón tay Diệp Tử tiến nhập vào trong cơ thể của tôi, nhẹ nhàng thăm dò vào, sau đó dừng lại ở chỗ này.
Tôi kẹp chặt ngón tay của nàng, giống như là một con sâu lông ngọ nguậy cơ thể của chính nó, tôi duỗi tay nắm lấy tay nàng, nói: "Diệp Tử, đến đi, tôi muốn cậu, toàn bộ cậu, một chút cũng không để lại cho người khác."
Diệp Tử hôn tôi, từ từ di chuyển, nàng biểu hiện thế nào, tôi không có ý thức, coi như nàng không hề làm gì, tôi cũng đủ kích động lên đến thiên đường, bởi vì đó là Diệp Tử, người con gái tôi yêu.
Cho đến khi tôi thật sự đã bị thủy triều nhấn chìm, tôi cảm nhận được một giọt nước rơi ở trên gương mặt mình, lướt qua gương mặt tôi. Có lẽ đó là mồ hôi, có lẽ đó là nước mắt.
Tôi thở hổn hển thật khẽ, trên cơ thể chảy ra lớp mồ hôi thật mỏng, bám dính khiến cho tôi khó chịu.
Diệp Tử ôm lấy tôi, cùng tôi nằm xuống. Đồ ngủ của nàng còn chưa cởi, trên người nàng không có mùi vị của tôi, nàng vẫn trong sạch như vậy, không bị tôi vấy bẩn, vậy còn tôi thì sao? Có phải tôi nên giống như một cô gái sau khi bị người ta cường bạo, ngồi cắn chăn khóc lớn hay không?
Trước đây, tôi không biết phụ nữ làm thế nào để đi cường bạo phụ nữ, cho rằng đó là về kỹ thuật cùng tinh thần, hiện tại tôi có cảm giác mình vừa bị cường bạo, bị người con gái tôi yêu cường bạo, nàng không thương cơ thể tôi, chỉ lạnh lùng như vậy đùa bỡn.
"Tôi đi về đây." Tôi đứng dậy.
Diệp Tử nói: "Vì sao không ở lại?"
"Ở lại để làm gì, để nghe cậu khoe khoang kỹ xảo của cậu sao? Để nghe cậu nói cậu đã làm gì cùng với gã kia sao?" Tôi lạnh nhạt hỏi lại.
Diệp Tử cho tôi một cái tát, âm thanh ba rất vang rất sắc nét, tôi ôm gương mặt bị nàng đánh chuẩn xác nghĩ, có phải nàng có khả năng nhìn xuyên bóng tối, sao lại có thể đánh ra chuẩn xác đến như vậy, không sai lệch đi một li nào.
"Cậu đi ngay đi, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cậu nữa." Nàng thét lên, may mà nơi đây không có ánh sáng, cho nên tôi không thể nhìn thấy nét mặt của nàng, nàng nhất định là đang khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chảy qua gương mặt nàng, trượt vào trong miệng nàng. Nàng nhất định nhấm nháp được hương vị của nước mắt, thống khổ giống như con người tôi.
Tôi đẩy ngã nàng, áp ở trên người của nàng, hung hăng nói: "Hiện tại, cậu còn muốn chơi cái gì nữa? Cậu sẽ không nói cho tôi câu nói mình yêu cậu! Cậu chỉ là đang luyến tiếc tôi thôi. Vậy, tôi mới không muốn tin."
Tôi dùng sức cắn bộ ngực của nàng, dùng răng nhai, để cho nàng vì đau mà nức nở.
Tay của tôi trực tiếp cởϊ qυầи áo của nàng, không có bất cứ tiền hí nào liền đâm vào, cơ thể của nàng không ướt đẫm, chỉ hơi ẩm ướt, tôi không cố kỵ dùng bốn ngón tay, tôi thầm nghĩ, gã đàn ông của nàng cũng đã để cho nàng hiểu rõ loại hưởng thụ đó rồi. Thời điểm đi vào tôi bị bài xích, nơi đó chặt cứ như là xử nữ vậy.
Tôi bất chấp tiến vào, vô tình cảm nhận được một chút xíu trở ngại, giống như là một cái giới tuyến nho nhỏ, trói ở tay tôi, nhẹ nhàng khẽ động, liền chặt đứt nó.
Nàng thét lên chói tai: "Phương Dao, tôi hận cậu."
Tôi ở nơi đó, ngón tay vẫn còn dừng lại trong cơ thể chặt chẽ của nàng, không dám di chuyển, không dám hô hấp, sợ khiến cho nàng bị đau.
"Tôi không tin." Tôi lớn tiếng hét lên, rút tay của mình ra, quỳ xuống trước đầu giường, tay trái lục lọi ở trên tường, trên tường lạnh như băng không có cái gì cả, nàng đang ở nơi nào đó khóc, khóc đến rất thương tâm, lòng tôi lại càng thêm phiền não, rốt cục ở đầu giường mò ra được một cái công tắc, bộp một tiếng, nơi đây tất cả đều bừng sáng, khiến cho tôi có thể nhìn thấy hết thảy.
Ở trên tay tôi là đường tơ máu, là máu xử nữ của nàng, lưu lại ở trên người tôi. Nàng cắn gối đầu, đầu tóc rối bời tán ở trên gương mặt, gương mặt nàng tái nhợt, lóe lên thứ ánh sáng của nước mắt.
Nếu như việc nàng vừa mới làm là cường bạo linh hồn tôi, vậy thì việc tôi vừa làm được tính là gì đây nhỉ, tôi đáng chết, đáng để gói lại thành bọc rồi quăng xuống địa ngục.
Tôi ngồi ở trên đùi mình, ngơ ngác nhìn tay của mình, trong lòng có một vạn cái không tin đi kèm theo một vạn cái hối hận.
Tôi thì thào: "Vì sao cậu vẫn còn là xử nữ? Cậu không nên như vậy!"
Tiếng khóc của nàng vẫn còn tiếp tục, tay của tôi đắp lên trên khuôn mặt nàng. Như vậy thì tôi sẽ không phải nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, sẽ không nhìn thấy nỗi thống khổ của nàng, nàng chỉ nên là một cô gái xinh đẹp, người con gái tôi yêu đang nằm ở trước mặt tôi ngủ say, đúng vậy, đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Giấc mơ này vì cớ gì vẫn còn chưa tỉnh lại?
---
Sao chương nào nó cũng phải gần 4000 chữ vậy trời ; ___ ;