Chương 44

Ngày nghỉ còn chưa hưởng thụ đủ, đêm ngủ muộn còn chưa được mấy ngày thì tôi đã lại phải đi làm, một lần nữa tôi nhớ lại khoảng thời gian hồi còn học đại học, một kỳ nghỉ đông kéo dài một tháng, tiêu diêu tự tại, không cần phải làm bài tập, không cần suy nghĩ phải thi vào trường cao đẳng nào, càng không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc. Khi đó còn có thể đi đến nhà ông bà ngoại giả vờ ngây thơ kiếm chác thêm chút ít tiền mừng tuổi nữa chứ.

Sáng sớm, mẹ gọi tôi dậy đi công ty, còn dúi vào tay tôi cái túi đen chứa đầy đặc sản bà ngoại đưa tới, đồ ăn phơi khô, măng đào trên núi. Tôi hỏi mẹ: "Đây là sao ạ? Mấy thứ này cũng đâu phải là mọc từ dưới đất lên!"

"Mày đem chút quà tặng cho đồng nghiệp, năm nay bọn họ chiếu cố cho mày nhiều hơn, còn đây là hai con cua lông, mày đem tặng cho ông chủ, người Đài Loan người ta chưa từng ăn cua địa phương như này."

Tôi đỡ trán, vô lực nói: "Mẹ à, ông chủ con là người có tiền, cần gì mấy thứ này."

"Mấy thứ này là sao, chị dâu đã đặc biệt giữ lại cho mày đấy, đây là vì tốt cho mày. Đi đi, mau cầm đi."

Tôi bị mẹ cưỡng chế cầm theo hai cái túi nilong đen nặng cᏂị©Ꮒ đi làm, trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên, mẹ đúng là nhiều chuyện.

...

Đến công ty, vào làm, sáng sớm không một ai làm việc hết, rặt một đám chị em tụ hội buôn chuyện phiếm, nghỉ vài ngày không gặp mà đám bà tám bác chồng này mồm năm đã thành miệng mười. Khi tôi đi vào phòng làm việc, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi. Tôi lại một lần nữa hưởng thụ hương vị của người nổi tiếng.

"Cái gì vậy?" Liễu Hạ nửa ngồi ở trên bàn làm việc, vạch vạch cái túi trong tay tôi ra.

"Tặng cho các bà, tự chia đê!" Tôi ném cái túi cho một người trong số đó, cô ấy bắt được, hét lên: "Trời ơi, cái gì nặng vậy nè?"

Một đám người vây lại, mở ra xem, bên trong là măng, ô mai, rau khô, v...v... mọi thứ đều dùng màng bọc thực thẩm bọc lại. Ngay lập tức các chị em giành giật nhau, chính là cái dáng vẻ mãnh hổ vồ mồi.

Tôi nói: "Lấy cái gì mà lấy, cái này là nhà anh họ tôi bán đấy nhé."

"Cô tính đòi tiền sao?" Lập tức có người phòng bị nhìn tôi, trong tay đang ôm ngọn Mã Lan.

Tôi đáp: "Nói nhé, đây là của mẹ tôi bảo đem tới hối lộ, sau này nhớ chiếu cố tôi nhiều hơn đấy, biết chưa nào?"

"À!" Bọn họ cười nói.

"Còn cái túi kia?" Có người hỏi về cái túi tương đối nhỏ còn sót lại trong tay tôi.

Tôi trả lời: "Cái này là để hối lộ ông tổng."

Lập tức có người hỏi lại: "Trời ơi, cô ngốc hay là ngây thơ vậy? Chuyện này mà cũng có thể nói ra được sao?"

"Có gì mà không nói được chứ?"

"Được lắm, đứa nhỏ này đầu óc không quanh co, đúng là động vật quý hiếm còn sót lại của thế giới."

Tôi vô duyên vô cớ vô số lần bị lần ra dấu vết, còn ngu ngu nhìn bọn họ cầm chiến lợi phẩm hăng hái quay trở về chỗ ngồi của mình.

Hầy... Quay đầu lại, tôi thấy Cấp Nguyệt Đồng đang đứng ở cửa, cô ấy dùng tài liệu che miệng, trong ánh mắt không giấu được nét cười.

"Oi, người đẹp! Sáng sớm đã tới tìm tôi rồi à? Sao vài ngày không gặp lại thấy cô càng ngày càng đẹp ra thế này." Tôi nói.

"Cô chào hỏi người ta như vậy đấy hả!" Cấp Nguyệt Đồng mềm mại ưu nhã đi về phía tôi, cô ấy đứng ở trước mặt tôi, tay cầm tài liệu gõ gõ lên đầu của tôi: "Thiếu đứng đắn."

"Chỗ này có phần của tôi không đó? Vì sao lại không hối lộ tôi? Không biết chừng tôi vui vẻ còn có thể cho cô làm quan ấy chứ." Cô ấy đùa giỡn nói.

Tôi đáp: "Tất nhiên là không có."

"Có cần nói thẳng ra như vậy không."

"Dăm ba món nông sản kia sao xứng được với khí chất cao quý của quý cô đây? Cấp tiểu thư đây là đại mỹ nữ, đại mỹ nữ thì cần có món đồ tương xứng với cấp bậc mỹ nữ. Đây, cho cô xem một chút vật phẩm từ nhà chúng tôi mang tới, đảm bảo cả đời cô cũng không nhìn thấy thứ gì lớn hơn vậy."

Tôi cởi ra cái túi ni lông đen, tay mò ở bên trong một chút, phát hiện ở bên trong ngoại trừ con cua dùng vải cột chắc nịch, còn có thêm một con ếch trâu béo tốt. Tôi nắm lấy chân con ếch trâu, giơ lên trước mặt Cấp Nguyệt Đồng, giống như đang hiến dâng vật quý: "Cô xem nè, anh họ tôi nuôi ếch trâu, to không!! Thích không?"

Tài liệu trong tay cô ấy rơi đầy trên mặt đấy, giấy trắng tản hết cả ra. Cô ấy dùng đôi tay tự do che đi cái miệng của mình để nó không phát ra tiếng hét chói tai, thế rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài.

"Chi rứa?" Tôi cảm thấy khó hiểu quay qua hỏi người bên cạnh.

"Ộp!" Con ếch trâu trong tay tôi phồng lên cái bụng màu trắng đáp lại một tiếng kêu.

Tôi bị bọn họ thay phiên nhau liên hoàn xỉ vả, mắng tôi té tát, bắt tôi phải đi xin lỗi tiểu thư nhà người ta đã bị tôi dọa cho hoa tàn nguyệt héo.

Đến cuộc họp thường kỳ buổi sáng, tôi cố ý chọn chỗ ngồi phía trước, chờ Cấp Nguyệt Đồng đi tới bắt đầu bài diễn thuyết trăm nghìn bài như một của cô ấy. Cô ấy vẫn là cái hình tượng hoàn mỹ giỏi giang, make up kỹ lưỡng, vẻ mặt trấn định, nói năng lưu loát, xem ra không sợ hãi gì. Tôi đã nói rồi mà, sao cô ấy có thể bị một con ếch hơi lớn một tí dọa cho bay hồn bạt vía được chứ, tất cả là do các chị hàng xóm đấy, nói khiến cho tâm thần tôi bất an, coi như mình đã để lại ấn tượng xấu cho cô ấy, cuối cùng nghĩ cô ấy đã trực tiếp nghĩ đầu óc tôi có vấn đề.

Chỉ là lúc nói chuyện cô ấy không chịu nhìn tôi, tầm mắt luôn đặt ở một nơi nào đó phía trước rất xa, nhìn thấy tôi cũng chỉ là theo gió mây lướt qua.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, cảm thương cho số phận bị coi là không khí của mình. Trước kia khi không chú ý đến cô ấy, chẳng qua là cảm thấy người con gái này thật là phiền phức, một lần nói là nói nhiều muốn chết, nói chung là chưa từng nghiêm túc nhìn vào mỗi một chi tiết nhỏ của người ta, nhưng hiện tại, khi mà tôi đang dùng một loại ánh mắt khác để nhìn cô ấy, bao gồm cả động tác, bao gồm cả những thói quen nho nhỏ, những tiểu tiết kia hiện tại trong mắt tôi đều trở nên đẹp đẽ hơn quá nhiều.

Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, tôi đứng ở cửa cho đến khi người đã tản mác đi hết, mỗi một lần sau cuộc họp, cô ấy đều là người rời đi sau cùng, khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức xoay người định bỏ đi ra ngoài.

Tôi kéo áo cô ấy, mở lời: "Cấp Nguyệt Đồng, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý dọa cô, thực sự tôi không biết cô sợ thứ đó."

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, không nói lời nào, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.

Tôi lại nói: "Tôi tưởng cô không sợ, cứ nghĩ là cô giống như mẹ tôi, bà không hề sợ chúng, thoắt một cái nắm lấy cổ nó rồi một dao bổ xuống..."

"Dừng!" Cô ấy hít một hơi thật sâu, làm dịu đi hô hấp của mình, rồi nói: "Tôi không quan tâm, cũng không tức giận."

"Không có tức giận thì làm gì phải nghiêm mặt như vậy?"

"Cô có biết là tôi mất mặt thế nào không?" Cô ấy thấp giọng nói: "Bị nhiều người nhìn thấy cái dáng vẻ kia, mặt mũi mất hết, đều là do cô báo hại đấy."

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Tôi cúi đầu đáp lại.

"Thôi quên đi, cũng không có việc gì, sau này đừng cầm cái kia làm cho tôi sợ nữa."

"Vậy cô không sợ vật gì? Tôi sẽ dâng lên cho cô."

"Sao phải tặng cho tôi?" Cô ấy cau mày hỏi lại.

"Chuyện này... Coi như là hối lỗi, quà hối lộ đấy."

"Gạt người, tôi chỉ là một thư ký, không thể khiến cho cô thăng quan phát tài." Cô ấy đi một bước, tôi nối gót một bước, ý định tận lực sửa chữa sai lầm buổi sáng.

"Không phải không phải, không phải ý đó." Tôi theo thói quen nắm tóc, không biết tiếp theo nên nói cái gì cho phải. Tôi muốn thu hẹp lại quan hệ giữa chúng tôi, nhưng lại không biết phải làm thế nào, tôi và cô ấy còn chưa quá thân thuộc, hiện tại muốn kéo vào gần lại, lại cảm thấy thật là trắc trở. Ở trước mặt cô ấy, tôi luôn cho cảm giác là một người vụng về nếu không muốn nói là ngớ ngẩn.

Nhất định là cô ấy đang nghĩ: "Sao cô gái kia lại kỳ quái như vậy."

"Thôi bỏ đi, tôi đi làm." Tôi cảm giác mình không tìm ra từ gì nữa, ở lại chỉ thêm xấu hổ, bèn cười cười quay trở về phòng làm việc.

Ngồi xuống bàn, chân đυ.ng tới cái túi dưới đất, ở bên trong có tiếng ếch trâu kêu, nó không ngừng nhảy lên, tôi xốc lên cái túi, nhớ lời mẹ tôi dặn: "Mày không đem tặng cho ông chủ thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà."

Tôi cảm thấy đầu óc mẹ không hiểu cấu tạo thế nào, thời đại này rồi mà còn tặng những thứ này, nếu không phải đưa tiền thì cũng nên là những món đồ đắt giá chứ, đặc sản địa phương còn sống sờ sờ ra đấy ai mà thèm. Đưa lên cho sếp rõ ràng là mất mặt, tôi có thể tưởng tượng được khi sếp nhận được vật này sẽ có cái dáng vẻ muốn cự tuyệt nhưng lại vì phép lịch sự mà không thể cự tuyệt được. Tôi ném cái túi đồ xuống đất, quyết định mặc kệ nó.

Con ếch trâu kêu thật sự quá lợi hại, người trong phòng làm việc thật sự chịu không nổi, bọn họ kiến nghị cứ thẳng thắn gϊếŧ nó đi, còn có người nhìn chằm chằm nói muốn lấy nó về nhà, và tôi thì cũng thẳng thắn tiễn bọn họ quên chuyện đó đi.

Tôi nghĩ, đồ ngon thế này đem tặng cho mấy chị thế nào được, mấy món này mà mua ở bên ngoài thì cũng phải mất ba bốn trăm đồng.

Không bằng lòng, bọn họ liền đồng lòng nhất trí yêu cầu tôi mau chóng đem đi tặng, còn bằng không thì để các chị em ở đây chia nhau.

Tôi bị bọn họ đẩy ra ngoài, bèn cầm túi đồ đi tới buồng vệ sinh, đổ những con ếch trâu và cua lông vào trong bồn rửa mặt.

Tôi nhìn chúng, thực sự muốn đem đi bán luôn.

"Cô đem cái này tới công ty làm gì? Định buổi trưa nấu ăn à?" Giọng nói êm ái vang lên bên tai tôi, tôi quay đầu lại thấy bà chủ đang đứng ở trước cái gương bên cạnh rửa tay, nhìn những thứ ở trong bồn nước dò hỏi. Tôi lúng túng cười cười, trả lời: "Những món này là để tặng người."

Nụ cười của cô ấy càng thêm sâu, lúc cười khóe mắt cô ấy cong lên, tạo thành một loại cảm giác quyến rũ khó tả, bộ đồ trên người cô ấy cũng rất đẹp, mùa đông tuy lạnh, nhưng cô ấy vẫn mặc một bộ váy mỏng màu đen, lộ ra đôi chân nhỏ cùng với mắt cá chân trắng như tuyết, tóc được búi gọn gàng phía sau đầu, lộ ra cái cổ thon dài, trên cổ là một chuỗi vòng kim cương lớn, cực kỳ hợp với bộ trang phục. Cô ấy và Cấp Nguyệt Đồng có mấy phần tương tự, chỉ là Cấp Nguyệt Đồng trẻ tuổi, vẻ đoan trang mang theo vài phần ngây ngô, còn cô ấy thì lại như trái táo chín đỏ. Nếu như nói Cấp Nguyệt Đồng là công chúa, thì người phụ nữ này chính là nữ vương.

Nhìn vào gương mặt có mấy phần tương tự, tôi bỗng nhiên thất thần, nghĩ đến việc nếu như Cấp Nguyệt Đồng đi đến độ tuổi này rồi, có phải không cũng sẽ có vài phần ý nhị bên trong như vậy?

"Phương Dao?" Tiếng gọi của cô ấy khiến cho nửa phần hồn đang trôi lơ lửng của tôi quay trở về.

"À, thật ngại quá, vừa rồi tôi bị thất thần. Sao chị lại biết tên tôi?"

Cô ấy không thèm để ý cười cười, chỉ vào thẻ bài trên ngực tôi: "Phòng kế toán, Phương Dao. NO. 441."

"À." Tôi cúi đầu nhìn xuống l*иg ngực của mình, quên mất trên áo lông còn có một cái thẻ nhân viên.

Tôi nói: "Bà chủ, chờ chút." Rồi xoay người đưa con ếch trâu và cua lông bắt được trong túi giao vào tay cô ấy: "Bà chủ, đây là đặc sản quê nhà tôi, mong chị nếm thử, không mất tiền đâu." Nói xong, không để cho cô ấy kịp phản ứng, tôi một mạch chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc chạy ra, tôi còn đυ.ng phải một gã nào đó đang đi ra từ buồng vệ sinh nam bên cạnh.

Hắn ta hét lên: "Chạy cái gì mà như ăn cướp thế."

Đúng là tôi đang chạy như ăn cướp, đây là chuyện xấu hổ đến cỡ nào, tôi vừa ở trong WC hối lộ cho bà chủ, chuyện hối lộ mà cũng làm không ra hồn như vậy, đúng thật là ngu xuẩn. Không biết sau này nó có thành một câu chuyện cười cho cô ấy không nữa, cùng nhau lấy tôi ra làm trò cười.

Trở lại phòng làm việc, bọn họ nhìn trong tay tôi thiếu đi cái túi, liền dò hỏi xem tôi đã xử lý chúng như thế nào. Tôi nói tôi đã đem đi tặng rồi, bọn họ lại tiếc nuối thở dài: "Nhiều món ngon như vậy mà..."

Một buổi sáng sóng gió đi qua, không biết sao khi nghĩ về túi đồ đó, nhớ tới tôi chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.

Ở vào thời điểm khi sắp tan sở, có một cuộc điện thoại nội bộ gọi đến chỗ tôi, là người khác nhấc máy, đến khi cô ấy gọi tên tôi tôi mới có phản ứng lại, sau khi nhấc máy còn ngây ngô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Phương Dao, cám ơn món quà của cô, chồng tôi cũng rất thích. Lần này để cô tổn thất nhiều rồi." Giọng nói êm ái kia nói xong hết, tôi mới ý thức được đó chính là giọng của bà chủ.

Tôi trả lời: "Ấy không, đặc sản quê nhà tôi, không tốn gì đâu ạ."

"Haha. Hiện tại rất khó mua được những món đồ tươi ngon như vậy, cám ơn cô nhé."

Dập máy rồi, tôi vẫn còn không thể tin được, bà chủ đã tự mình gọi điện thoại tới để cám ơn tôi.

Bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy, những người có tiền thì không cần đến những món quà tặng rẻ mạt, những món đồ này sao có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ được, vậy mà bà chủ lại gọi điện cám ơn tôi thế này, ngược lại lại khiến cho tôi cảm thấy tình huống thật là ngượng ngùng.