Chương 41

"Tiểu Vi, chúng ta phải về nhà rồi!" Tôi ôm lấy Tiểu Vi, đứng dậy muốn đi về.

Diệp Tử không đứng dậy, cũng không cùng tôi nói lời tạm biệt. Nàng cúi đầu, mái tóc dài tán loạn trên vai, tóc mái che gương mặt của nàng, hai chân của nàng cũng cùng một chỗ, hai tay nắm chặt quyền, đặt ở trên đầu gối, nàng đang tức giận, tâm tình của nàng cất giấu ở trong những chi tiết nho nhỏ này.

Tôi xoay người, nhìn nàng. Tiểu Vi ôm gấu, vươn tay về phía Diệp Tử: "Dì ơi, ăn tê tê ăn tê tê."

Diệp Tử ngẩng đầu, khóe miệng ép thành một nụ cười miễn cưỡng, nàng lắc đầu nói: "Không được, dì phải về nhà."

Tôi lớn tiếng nói với Tiểu Vi: "Con nghe thấy gì chưa? Dì phải về nhà rồi, đừng làm phiền dì nữa."

Tiểu Vi bị tôi nói như vậy, ủy khuất, lại khóc lớn.

Diệp Tử đứng dậy, ôm Tiểu Vi, chỉ trích tôi: "Sao cậu lại nói như vậy với trẻ con, cậu có biết là trẻ con rất nhạy cảm không? Đừng khóc, đừng khóc nữa." Nàng dịu dàng vỗ vỗ lưng của Tiểu Vi.

"Hu hu hu..." Tiểu Vi tựa ở trên vai Diệp Tử, nước mắt nước mũi tèm lem.

Tôi nói: "Tôi cũng chỉ nói một chút thôi mà, cũng không phải là mắng."

"Cậu như vậy mà là nói sao? Cậu cũng đã là mẹ trẻ con rồi, vậy mà ngay cả một điểm kiên trì cũng không có, như vậy làm sao cậu chăm lo được cho con của Oa Oa?" Diệp Tử tiếp tục dạy dỗ tôi. Đứa trẻ nào, Oa Oa nào? Tôi muốn lao ra cửa, nói rõ tất cả, nhưng tôi lại nghĩ tới di ngôn của Oa Oa, làm sao cũng nói không nói ra lời. Thôi quên đi, nói ra thì cũng có thay đổi được gì đâu.

"Rồi rồi, tôi cũng không quan tâm." Tôi đoạt lấy Tiểu Vi, trong lúc tranh đoạt, con gấu Pooh trong tay Tiểu Vi rơi xuống đất, con bé lòng đầy ủy khuất, tay bay múa ở trước mặt tôi, gào khóc: "Dì hư, con không muốn dì ôm." Nói xong thì giãy dụa thân thể đưa hai tay ra muốn Diệp Tử ôm. Rất giống tôi là bà mẹ chồng độc ác ở nơi này hành hạ cô dâu nhỏ, khiến cho Diệp Tử lộ ra vẻ mặt đau lòng. Diệp Tử nhặt lên con gấu Pooh, cầm trong tay, rồi tự tay ôm lấy Tiểu Vi ở trong tay tôi, tôi buông tay, Tiểu Vi không chần chờ nhảy ngay vào trong lòng Diệp Tử.

Tôi mắng: "Cái đứa nhỏ vong ân phụ nghĩ, là ai cho con tiền mừng tuổi."

"Dao Dao." Diệp Tử bực bội kêu tên tôi. Tôi biết là nàng không vui.

Tiểu Vi nắm thật chặt cổ Diệp Tử, không chịu buông ra, đầu dựa vào đầu Diệp Tử, chết cũng không thèm nhìn tôi, cứ coi như tôi cho con bé 100 đồng tiền mừng tuổi đi, thì con bé cũng không chịu quay đầu lại.

Diệp Tử bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể chăm sóc đứa nhỏ không đấy?"

Tôi trả lời: "Không. Tôi cũng không muốn sanh con thì chăm con cái gì, coi như có muốn sinh thì cũng không phải là tôi sinh."

Diệp Tử dùng một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi, nhất định là nàng đang nghĩ, tôi là một người vô trách nhiệm đến nhường nào.

Lúc này mẹ gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi vì sao trễ như vậy rồi vẫn chưa chịu trở về. Tôi nói là vì Tiểu Vi muốn đi chơi, đến bây giờ vẫn còn chưa chịu về.

Mẹ bảo tôi mau mau về nhà, đừng có ở bên ngoài chơi đến quên đường về.

Tôi nói con bé còn muốn chơi thì tôi còn cách nào khác, cũng không thể cưỡng ép con bé về được. Đợi con bé chơi chán rồi sẽ trở về.

Mẹ nói lại tôi vài câu, bảo tôi nhanh về nhà một chút, không thì bà chặt chân.

"Thôi, mẹ cũng không chịu đổi một câu thoại mới." Tôi tắt điện thoại, nhìn Tiểu Vi ăn kẹo hồ lô, miệng đỏ một mảng, con bé hướng về phía Diệp Tử nở ra nụ cười không chút phòng bị, Diệp Tử một tay ôm con gấu Pooh to lớn, một tay dắt tay Tiểu Vi, tôi nghe những người qua đường thì thầm nói với nhau: "Người mẹ trẻ kia thật là xinh đẹp."

Tôi nhún vai, đi theo sau hai người bọn họ, cùng bọn họ đi dạo phố.

Diệp Tử rất thích Tiểu Vi, nàng cười với Tiểu Vi, còn đối với tôi thì lại chỉ biết nghiêm mặt nói tính tôi trẻ con, loại quan hệ vô cùng thân mật thời đại học đã tan biến, hiện tại nàng đã cách tôi rất xa, nàng rõ ràng là đang ở ngay trước mắt tôi, gần đến như vậy, cách mấy bước chân là có thể đi tới, nhưng tôi lại cảm thấy cho dù tôi có dùng tốc độ ánh sáng để chạy, cũng không thể đến bên nàng.

Chúng tôi dạo chơi đến lúc nhà nhà đã lên đèn, sắc trời ám trầm, đêm Ninh Ba được vô số ngọn đèn chiếu sáng. Tiểu Vi đi mệt, dụi dụi con mắt nhỏ buồn ngủ, lúc này đến phiên tôi ôm con bé.

Diệp Tử tiễn tôi đi ra ga, giờ chỉ còn chuyến xe cuối cùng của ngày, nhà ga đã không còn người, những người bán báo và đồ uống đều đã về hết, ở trên mặt đất chất đầy những món đồ hỗn độn còn chưa kịp thu dọn, ban ngày ở nơi này thật đông đúc, nhưng hiện tại chỉ còn lại ba người nhà chúng tôi, không gian lặng ngắt. Nó cũng giống như là cuộc sống vậy, thời điểm đông vui thì có vô số người chen chúc đòi tham dự, huyên huyên náo náo, đến khi tiệc tàn, người tan, tôi không trách bọn họ, tôi biết đó chính là hiện thực, tình người lúc ấm lúc lạnh mà thôi.

Tôi nhìn về phương xa, xen giữa những nhánh cây lá cây khô héo đã rơi rụng sạch là ánh sáng trắng của đèn đường, thi thoảng có chiếc xe hơi chạy như bay băng qua, tiếng bánh xe nghiến trên con đường nhựa gây ra những âm thanh xé rách không khí.

Diệp Tử đột nhiên nói: "Dao Dao, sau ngày hôm nay, chúng ta đừng gặp nhau nữa có được không?"

"Tại sao vậy?" Tôi hỏi nàng.

Nàng che lấy mặt mình, nhắm mắt lại, giống như là đang rơi lệ. Nàng nói: "Dao Dao, tôi thật sự không biết phải làm sao để đối diện với cậu nữa rồi, tôi phải dùng bộ dạng gì vẻ mặt gì để đối diện với cậu đây. Hiện tại, cậu đã có cuộc sống của cậu, tôi cũng có cuộc sống của tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi rất vui vẻ. Vậy nên, chuyện gì cũng không thể cải biến được. Cầu xin cậu, đừng đem quá khứ của chúng ta ra để áp chế, đừng để tôi phải coi thường cậu có được không?"

Tôi hỏi ngược lại: "Sao lại thế? Sẽ có gì cải biến à? Cậu đã có cuộc sống của cậu, là một tinh anh, tôi chỉ là một người dân thường, khi thấy đã không còn nhận ra cậu được nữa rồi. Khi cậu đi bên cạnh tôi, tôi còn nghĩ, mỹ nữ này sao lại quen thuộc như vậy, haha..."

Nàng đột nhiên cầm lấy tay áo tôi, khóc lóc nói: "Dao Dao, tôi hận cậu, tôi thực sự rất rất hận cậu." Nàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Tôi đã muốn yêu cậu, thực sự đã muốn yêu cậu."

Tôi ngây người rất lâu mới có phản ứng lại: "Cậu lại đang nói dối!"

"Không! Tôi chưa bao giờ nói dối. Dao Dao, tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ dối trá, người luôn dùng những lời dối trá là cậu!" Nước mắt của nàng không nén lại, nàng thậm chí cố gắng lau nó đi, tôi muốn đưa tay lau đi nước mắt của nàng, nhưng hai tay tôi đều đã bị trọng lượng của Tiểu Vi chiếm giữ, tôi chỉ có thể nhìn dung nhan gần ngay trước mắt của nàng mà thôi: "Dao Dao, vì sao, vì sao cậu khiến cho tôi cảm thấy là cậu yêu tôi? Vì sao lại cho tôi một ảo giác như vậy? Tôi đã muốn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh đi về phía cậu, mặc kệ tất thảy! Nhưng cậu đồng thời lại khiến cho tôi có cảm giác đó chỉ là vui đùa. Chỉ có một mình tôi là nghiêm túc. Tôi không hiểu sao cậu lại thích trêu chọc tôi như vậy, nhìn tôi động tâm vì cậu, cậu thấy vui lắm sao?"

"Không, không phải!" Tôi muốn đi giải thích rõ ràng, nhưng lại bởi vì luống cuống mà nói không ra lời.

"Phải!" Nàng lau khô nước mắt: "Có đôi khi tôi nghĩ, nếu như khi đó cậu cho tôi dũng khí, cho tôi sự liều lĩnh để bỏ qua mọi hậu quả. Nếu như khi đó cậu có thể khiến cho tôi dừng sợ, có lẽ tôi sẽ thực sự nhảy xuống, cho dù tôi biết dưới đó là địa ngục, chỉ cần cậu nói cậu ở dưới đó đón lấy tôi, tôi sẽ nhảy. Lúc đó chỉ còn kém một bước, tôi ở nơi đó chờ đợi cậu, lôi kéo tôi đi một bước kia, đợi rất lâu, đợi đến hai năm, đến khi tôi trở nên tuyệt vọng, cậu cũng không tới. Cậu chỉ biết chạy đến trước mặt tôi nói rằng cậu yêu tôi, nhưng sau đó thì sao? Sau đó thì cậu biến mất không thấy tăm hơi, tôi thậm chí đã hoài nghi rằng, kỳ thực tất cả chỉ là một trò chơi, khi trò chơi kết thúc, cậu sẽ cười và nói rằng "Cậu xem! Cậu đã động tâm, cậu thua rồi."

Tôi thật không ngờ, tôi chưa từng nghĩ tới cảm thụ của nàng, tôi đã từng cho là tôi hiểu, nhưng thực ra tôi chẳng biết gì hết.

Nàng nhìn tôi, nước mắt phản xạ lại ánh đèn đường ra những vệt sáng lạnh lùng. Nàng nói: "Dao Dao, hiện tại tôi cám ơn cậu, nếu như không phải khi đó cậu buông tha tôi, tôi cũng sẽ không gặp anh ấy, tôi nghĩ chúng ta cần một cái kết thúc chân chính. Trước đây, tôi đã cho rằng tôi có thể vì cậu mà chờ đợi, vì cậu mà hi sinh, thế nhưng tôi phát hiện ra cậu chẳng đáng để tôi làm vậy. Dao Dao, tôi biết tôi không phải là đồng tính luyến ái, nhưng tôi thực sự đã từng yêu cậu. Nhưng đó cũng đã trở thành chuyện qua rồi. Hiện tại. tôi muốn có một cuộc sống bình thường."

"Diệp Tử, đừng nói như vậy nữa có được không? Tôi không biết là cậu yêu tôi. Lần này, cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ không buông tay cậu, có được không?" Tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi đang cầu xin mẹ cho thêm một cơ hội nữa, nhưng Diệp Tử lại xoay người, bước những bước đầu tiên.

"Đừng tàn nhẫn như vậy có được không? Cậu vừa mới nói là cậu yêu tôi, hiện tại sao lại nói rằng từ nay về sau đừng gặp nhau nữa? Cậu muốn tôi khổ sở hối hận cả đời có phải không?" Tôi cao giọng hướng về phía bóng lưng của nàng kêu to.

Diệp Tử cũng không quay đầu lại, nàng vẫn bước đi.

Tôi lớn tiếng gọi: "Diệp Tử, cậu đang trả thù tôi có phải không? Diệp Tử, đến cùng thì cậu muốn tôi phải làm như thế nào, cậu nói đi! Tôi sẽ không theo đuổi ai hết, cậu muốn gì thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đi làm, Diệp Tử à..." Giọng của tôi vang lên xuyên qua con đường đi bộ trống trải rồi mất hút vào khoảng không trống rỗng.

Nàng ngồi lên một chiếc xe taxi, cửa xe đóng lại, tôi chỉ có thể ôm Tiểu Vi, trơ mắt nhìn chiếc xe kia từ từ lái đi, gò má nàng lướt qua trước mặt tôi, nàng không nhìn tôi, một cái nháy mắt cũng không lưu lại, tựa như nàng đang nói, Dao Dao, từ nay về sau đừng gặp nhau nữa.

Tại sao? Tại sao đến giờ mới nói cho tôi biết là em yêu tôi, tại sao đến giờ mới chịu để cho tôi biết, trước đây tôi đã có hi vọng, trước đây vì sao không nói, vì sao không nói ra rõ ràng, nếu như khi đó tôi biết, tôi đã vẫn có thể kiên trì. Cho dù có phải ép buộc em, tôi cũng sẽ làm. Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa rồi, đúng không? Tôi cho rằng tôi đã buông bỏ được, thật là vĩ đại, thật là hi sinh, là thành toàn cho em, từ nay về sau với em sẽ là những ngày tháng hạnh phúc, thế nhưng kỳ thực thì không phải vậy.

Tôi khóc lên, mùi vị của nước mắt không dễ chịu gì, ở trạm ga trống rỗng, tôi giống như là một cô nhi bị vứt bỏ lại.

Tiểu Vi sờ sờ mặt mình, hỏi tôi: "Dì ơi, mưa ạ? Sao xe còn chưa tới ạ?"

Tôi ôm con bé, chôn ở trong cổ nó. Con bé lại hỏi: "Dì, dì khóc ạ? Có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có gì. Chúng ta chưa về được nhà, con có sợ không?"

"Sợ ạ." Tiểu Vi nói. "Dì gọi cho mẹ, nói mẹ đến đón chúng ta được không? Con muốn về nhà."

Lúc này, chiếc xe tuyến đường bảy từ từ dừng ở trước mặt tôi, phát ra một tiếng két chói tai. Tài xế gấp gáp nói: "Mau lên xe đi, đây là chuyến cuối rồi."

Ở trên xe, Tiểu Vi ôm con gấu Pooh to lớn hỏi tôi: "Dì ơi, dì xinh đẹp kia đâu rồi ạ?"

"Cô ấy về nhà rồi."

"Con rất thích dì xinh đẹp đó, dì ấy thật xinh đẹp."

"Ừ."

"Trên người dì ấy thật thơm. Ngửi rất dễ chịu."

"Ừ."

"Tóc dì ấy thật dài, con cũng muốn nuôi tóc dài."

"Ừ."

"Dì, khi con lớn lên có thể xinh đẹp giống như dì ấy không?"

"Ừ."

"Dì, vì sao dì khóc?"

"Không, dì không khóc." Tôi lau nước mắt, mạnh miệng nói.

"Dì đúng là thích gạt người."

---

Dừng ở đây thì đóng chữ Bad end được nè ; _ ; Nhưng làm người ai làm thế :)