Chương 4

Trong lúc ăn cơm tối, từ mẹ tôi lặp lại nhiều nhất trong bữa cơm chính là từ khóa [Tìm bạn trai!], sau đó là đến [Tìm việc làm!], lời nói thấm thía chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép. Hồi tưởng lại trước đây, tôi phát hiện ra yêu cầu của mẹ tôi đã giảm xuống đáng kể, ngày tôi còn bé, từ khóa của mẹ là [Tìm một người bạn trai giàu có!], sau khi tôi lên cấp 2, từ khóa đổi sang thành [Tìm một người bạn trai biết quan tâm chăm sóc!], còn bây giờ thì nó trở thành [Tìm một người bạn trai!], tôi nghĩ không biết chừng vài năm nữa, sau khi tôi đã tàn hoa bại liễu, yêu cầu của mẹ sẽ chỉ còn là [Tìm giống đực!], mặc kệ hắn ta có tiền, có khuôn mặt, hay có bị rối loạn chức năng gì không.

Tôi rất biết điều cúi đầu ăn món sườn xào chua ngọt của mẹ, trên thực tế, món sườn xào chua ngọt của mẹ tôi là món sườn xào chua ngọt khó ăn nhất mà tôi từng được ăn cho đến giờ, nước cốt dính cả vào nhau, phần xương sườn có đôi chỗ bị khét, như thế nào mà trải qua nhiều năm trời như vậy, tôi không phát hiện ra được mẹ tôi có điểm nào tiến bộ, công phu vẫn còn dậm chân ở tại giai đoạn tôi học tiểu học.

Chỉ là tôi vẫn muốn ăn, cũng chẳng biết nguyên nhân là gì. Thời điểm tôi còn học cấp 2, món ăn quý hiếm nhất ở trường chính là bánh caramel bọc dừa mà cô cấp dưỡng hiếm lắm mới nấu cho chúng tôi, cái mùi vị kia, đúng là tinh túy ẩm thực! Có lần tôi chê mẹ nấu món đó khó ăn muốn chết, không bằng cô cấp dưỡng, mẹ tôi dỗi, một tuần lễ tôi ngồi ăn rau xanh, từ đó tôi ngộ ra chân lý, đồ ăn mẹ nấu mới là tốt nhất, thứ mẹ làm đều là cực phẩm, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.

Làm con gái của mẹ 25 năm, đương nhiên tôi phải hiểu rõ tính khí của mẹ tôi rồi, lúc mẹ tôi đang trên đà giáo huấn thì cấm cãi, bằng không thì chuẩn bị xô mà hứng nước bọt mẹ sỉ vả đi!

Mẹ tôi mắng chán rồi thì sẽ tự động dừng lại, và thế giới này vẫn yên bình như trước!

Chỉ có điều, ngày hôm nay thì mẹ tôi có vẻ gắt, từ đầu đến cuối, mẹ chưa từng có dấu hiệu ngừng máy lại.

Mặt của tôi bắt đầu co giật, lỗ tai hận không có cửa để đóng, trong lòng đã bắt đầu có côn trùng bò.

Mẹ ơi là mẹ! Tôi gào thét ở trong lòng.

"Cậu Trương là một chàng trai tốt như vậy, vậy mà mày còn đi chê người ta được, rốt cuộc thì mày còn muốn đại gia phương nào nữa? Có người ưng mày thì mày mau một chút gả cho người ta đi, đừng có để già ế rồi không ai thèm, sau lại cô đơn mà sống qua ngày con ạ!" Mẹ tôi đưa đũa chỉ trỏ vào mặt tôi, gần như cắm vào mắt tôi rồi, là may mắn hay là tôi thật sự thông minh nhỉ, tự nhiên đeo kính mắt dầy như vậy.

Tôi vừa cầm bát vừa linh hoạt né tránh, một bên nói: "Là hắn không quan tâm đến con trước nhé, hắn ta không vừa mắt thì con ép hắn được chắc, ai bảo mẹ sinh con ra xấu như vậy."

"Mày..." Mẹ tôi chán nản, quăng chiếc đũa đi, hét lên: "Đúng là nghiệt mà!"

Tôi không thích mẹ tôi dùng cái chữ nghiệt này, mẹ rất ít khi nói, mà lần nào nói cũng khiến cho tôi khó chịu.

Nghiệt bao hàm quá nhiều thứ, đè nặng tôi, tôi nhét cơm vào trong miệng, không để ý đến mẹ nữa.

Mẹ tôi bỏ một khối thịt to nhất vào trong bát của tôi:"Ăn đi."

"Dạ."

...

Cơm nước xong xuôi, buổi tối, mẹ ngồi trước ti vi xem phim truyền hình. Màn hình TV trong phòng khách lóe ra thứ ánh sáng nhạt màu, chiếu rọi lên khuôn mặt mẹ, còn mẹ thì lại đang vì cái bi kịch kệch cỡm trên đó mà chấm khăn thương cảm.

Thế giới của hai nữ nhân là sự an tĩnh tuyệt đối như vậy, mẹ ngồi theo dõi họ buồn vui, tôi ngồi băn khoăn về niềm vui nỗi buồn của mình.

Trở về phòng, trong lòng tôi phiền muộn, Diệp Tử nói là có ý tứ gì, tôi đoán không ra, không biết nàng là thật tâm hay là giả dối, cũng chẳng cần tự lừa mình dối người, đúng là tôi đang chờ mong, phải nói, kể từ thời điểm nàng nói ra câu nói đó, trong đầu tôi đã nảy sinh ra bao ý nghĩ kỳ quái rồi.

Chết tiệt. Tôi đem quần áo của mình hung hăng ném lên tường, tôi nhìn đống quần áo bừa bộn khắp giường, nhớ rằng mình đã thử tới thử lui quần áo được một lúc rồi, mê gái đến thế là cùng. Chết tiệt, chẳng hiểu tôi đi chơi gái hay là đi cho gái chơi nữa, tôi kích động cái gì nào.

Đơn giản lột sạch quần áo đi trong phòng tắm tắm, lúc nước lạnh xả xuống, tôi đột nhiên nhớ tới thời đại học, chúng tôi ở chung một cái phòng ngủ, khi đó hai đứa như hình với bóng, nơi nào có ánh sáng là nơi đó có thể nhìn thấy được mặt nhau, lúc tắm chúng tôi cũng ở cùng một chỗ, có lần chúng tôi đùa giỡn, bắt đầu vuốt ve thân thể nhau, nàng ở nơi đó cười đùa vui vẻ, cười đến run rẩy hết cả người, tôi đơn thuần vì cái chạm đó mà vui vẻ, ngón tay của nàng, làn da của nàng, còn có hơi thở nhàn nhạt, giống như độc dược khiến cho tôi sợ hãi nhưng cũng khiến toàn thân tôi kích động. Vậy nên có đôi khi tôi nghĩ đến bản thân mình, tôi rất hận Diệp Tử, nàng đem căn bệnh trong xương tủy của tôi kích hoạt, rồi nàng lại bỏ đi, bỏ đi rất xa, không thèm đoái hoài lại.

Tôi mặc một bộ quần áo bình thường, kỳ thực tôi cũng muốn ăn mặc đẹp một chút, nhìn phải có tí dáng vẻ, thế nhưng mâu thuẫn nội tâm lại không muốn lộ ra cho nàng biết tôi quá coi trọng nàng. Tôi chính là kiểu người ưa tỏ vẻ. Vĩnh viễn tâm nghĩ một đằng mồm nói một nẻo, mấy người bạn gái của tôi đều nói tôi như vậy, có đôi khi tôi nghĩ, có phải hay không biểu hiện trên giường của tôi cũng cứ như vậy trong ngoài bất nhất? Cúi đầu nhìn lại, phát hiện biểu hiện của mình vẫn rất tốt, ít nhất là đạt tiêu chuẩn!

Lúc tôi đi ra cửa, mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt bén nhọn đến phát sợ, mẹ trong ký ức thời thơ ấu của tôi là thần giữa nhân gian, tôi lén giấu đồ ăn vặt, vắt hết cả óc khổ cực nghĩ cách giấu quỹ đen bên dưới gầm giường, thậm chí là cả hồi cấp 3 tôi lén lút đọc tiểu thuyết không lành mạnh, mẹ tôi đều biết được hết.

Tôi bất tri giác rụt cổ một cái: "Mẹ, con đi ra ngoài, buổi tối sẽ không trở lại."

Mẹ không ngăn cản tôi, cũng không hỏi tôi đi tìm phụ nữ à, tôi rất sợ mẹ tôi sẽ hỏi tôi như vậy, nó khiến cho tôi có cảm giác cuộc sống của tôi thật là lệch lạc. Thế nhưng tôi cũng rất sợ mẹ không hỏi gì, đến lúc đó có phải hay không mẹ đã hoàn toàn bỏ rơi tôi rồi.

Mẹ chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị như vậy nhìn tôi thật lâu, trong phòng cũng chỉ vang vọng tiếng TV, lời kịch khoa trương, ai oán triền miên, càng thêm nổi bật sự yên tĩnh nơi này. Cuối cùng bà quay đầu, nói qua cái ót: "Ngày mai muốn ăn gì?"

Tôi ngây người vài giây, trả lời: "Cháo rau xanh."

Thời điểm đóng cửa lại, tôi nghĩ rằng mẹ tôi cái gì cũng hiểu hết, thế nhưng bà không nói, cũng không ngăn cản, e rằng bà đã nhận ra, e rằng bà đã bỏ qua.

Tôi nặng nề bước xuống dưới lầu, gặp đứa bé nhà đối diện cùng với mẹ nó, mẹ cậu nhóc rất nhiệt tình hỏi: "Em đi ra ngoài à?"

Tôi trả lời: "Ừm."

Cu cậu dựa vào người mẹ, đôi mắt to tròn trong veo vẫn mang theo sự phòng bị nhìn tôi.

Tôi sờ sờ mũi, nghĩ, đời này tôi đúng là không có duyên với trẻ con.

Lúc này khảng khái bắt xe, dọc theo đường đi tài xế cùng tôi nói chuyện trên trời dưới đất, như chuyện giá dầu giá thịt heo tăng nhanh như vậy, ngay cả mì ăn liền cũng mua không nổi, v...v... Tôi phát hiện tài xế Ninh Ba kỳ thực cũng rất quan tâm người, chí ít là không hề thua kém so với Bắc Kinh.

Lúc xuống xe, tài xế còn thò đầu ra khỏi xe, dùng tiếng Anh nói "Bay (bye)!" với tôi.

Tôi vẫy tay lại, nói: "Bay."

Sau đó tôi lại đột nhiên phát hiện, hắn ta vừa lừa của tôi thêm 3 đồng, lúc đầu có thể đi đường gần tới, cư nhiên lại thành ra đi đường vòng rất xa. Tôi lắc đầu bất đắc dĩ tự nhận là mình không may mắn.

Tùy tiện dùng thổ ngữ ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà bọn họ.

...

Nhà Diệp Tử ở trung tâm thành phố, cũng được xem như là thành phần tiểu tư sản trong cái thành phố giá cả không hề thấp này, trên người của nàng lại có loại khí chất nhãn nhã, khiến cho tôi thích cũng khiến cho tôi sợ hãi.

Phía trước sảnh lớn, vị bảo an anh tuấn quần áo chỉnh tề nhìn tôi, ánh mắt đại khái muốn nói sao ở đây lại có cái loại thân thích nhìn nghèo túng thế này.

Tôi ở trước mặt anh ta nghênh ngang đi vào thang máy nhấn số 7.

Trong lúc đợi thang máy từ từ đi lên, tôi nhìn gương mặt mình phản chiếu trong thang máy, chỉ là cơ hình khuôn mặt, bởi vì sợ hãi và hưng phấn mà vặn vẹo cả đi.

Tôi không biết khi nàng nhìn thấy tôi, câu đầu tiên nàng sẽ hỏi là gì? Và mình thì nên nói gì cho tốt đây nhỉ? Nói là "Hi, chào buổi tối." Hay là "Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta hãy bắt đầu đi nào!"

Tôi cắn cắn môi dưới, phát hiện ra trình độ xấu xa của tôi không phải dạng vừa đâu. Đầy đầu đều là ý niệm đồi trụy, e rằng Diệp Tử không biết, thời điểm đại học tôi đã mơ tưởng đến nàng từ rất lâu rồi, chỉ là nàng giống như ánh trăng treo trên cao, khiến cho ước muốn của tôi không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Tôi không dám đi kinh động nàng, sợ nàng phát hiện ra được những ý niệm xấu xa trong đầu tôi, sau đó sẽ rời xa tôi, có đôi khi tôi thầm nghĩ, nếu như trước kia biết có ngày này, tối thiểu tôi sẽ ở thời điểm nàng và tôi hôn chơi, tôi sẽ hôn đủ một chút, đỡ phải nằm ôm gối tiếc hận như bây giờ.

Ở trước cửa nhà nàng do dự thật lâu, tay giơ lên, rồi lại buông xuống, buông xuống, rồi lại tiếp tục giơ lên. Đợi đến khi tôi gần như đã sụp đổ, cuối cùng tôi cũng quyết tâm ấn vào cái chuông cửa, tôi không biết nàng có nghe thấy hay không, chỉ sợ nàng không nghe thấy được, liều mạng ấn, không có ý định bỏ qua.

Cửa mở ra, tôi nhìn thấy Diệp Tử, vẻ mặt rất không vui, phàn nàn: "Chuông cửa nhà tôi chơi vui vậy sao?"

Tôi lúng túng cười cười: "Tính năng không sai, hơn nữa xúc cảm cũng rất tốt, ước đoán là hàng không rẻ đâu."

Diệp Tử nở nụ cười bất đắc dĩ, tôi phát hiện ra tôi đối với cái biểu tình này của nàng vạn phần quen thuộc, trước kia mỗi khi tôi làm những chuyện đi chệch đường ray, nàng cũng là như vậy mỉm cười, nói "Cậu đấy, cứ như vậy..." Tôi thích nàng cười như vậy với tôi, nó khiến cho tôi có cảm giác nàng đang cưng chiều tôi. Cưng chiều là một từ trung tính, tôi không quan tâm đến các phương diện khác của từ đó, cấp độ mạnh hay là yếu, tôi chỉ quan tâm đến nó có ý nghĩa về sự quan tâm, thời điểm một người đối với một người khác quan tâm, họ sẽ cưng chiều nàng / hắn.

Cô ấy bây giờ vẫn còn cưng chiều mình sao? Tôi nghi hoặc.

Nàng đi vào nhà trước, tôi nhìn bóng lưng của nàng, phát hiện nàng đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton mềm, phần vải vóc màu hồng bao bọc lấy cơ thể, dán vào da thịt của nàng, ở trước ngực là một cái nơ con bướm nho nhỏ màu tím, trông rất đẹp mắt. Mái tóc nàng nhẹ nhàng xõa xuống, phủ lên bờ vai, tôi nhìn mà ngây cả người. Vẻ đẹp của nàng khiến cho một đứa con gái như tôi đời này cũng chẳng dám ao ước.

Tôi theo nàng đi vào trong phòng khách, phòng khách thiết kế kiểu Nhật, một cái bàn lùn xếp đống sách cùng máy tính của nàng, dưới sàn nhà còn đặt vài cái đệm nhỏ, một cái khung gỗ kiểu nhật tản ra thứ ánh sáng mềm mại mờ nhạt. Diệp Tử vẫn luôn là một cô gái biết thưởng thức như vậy, nàng đem nơi đây tạo thành một loại không gian trong lành yên tĩnh.

Tôi ngồi lên đệm, đối diện nhìn nàng, nàng ôm trong tay một cái ly thủy tinh còn đang tỏa nhiệt khí, bên dưới làn nước màu hổ phách là đóa hồng phiêu du. Tôi nhìn tay nàng, ngón tay thon dài, cúi đầu ôn nhu, chính là một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.

Diệp Tử ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói: "Cậu tới thật."

Tôi đáp: "Cậu không muốn tôi đến thì tôi đi là được."

Tôi tức, rõ ràng là nàng đang đùa giỡn tôi, sao phải làm như vậy, như vậy vui lắm sao? Nàng muốn khảo nhiệm xem cái đầu ngu ngốc sắc heo này ngu xuẩn đến cỡ nào, hay là nàng đang muốn minh chứng cho mị lực vô biên của bản thân đây?

Tôi đứng dậy muốn xoay người bỏ đi, nàng tự tay áp lại tay tôi, nhiệt độ tay nàng bởi vì trà hoa hồng mà cực nóng, thời điểm truyền đến tay tôi như là có lửa đốt.

Nàng nói: "Tôi nghĩ cậu sẽ biết quan tâm đến Oa Oa."

"Cô ấy sẽ không quản tôi." Tôi nói. Nếu như bây giờ có một nhà tâm lý, ông ta sẽ nói cô ấy là đang ở trên thiên đường, chờ xem kịch vui của chúng tôi.

Diệp Tử thở dài: "Tôi không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng nếu đã quyết định ở chung thì không nên như vậy..."

"Cậu nói đủ chưa nào, tôi đến là để lên giường với cậu, không phải đến để nghe cậu giảng đạo lý, rốt cuộc thì cậu có muốn chơi không, không thì thôi, tôi đi về nhà." Tôi thô lỗ cắt đứt lời nàng, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn. Không phải bởi vì đạo lý trong lời nàng nói khiến cho tôi không nhịn được, nói thật ra thì, ở trong mắt mọi người, đồng tính luyến ái nào có đạo đức, họ chỉ ở trong góc tối phóng túng bản thân, chết tiệt, kỹ nữ không cần biết phải tiếp khách nhân gì, tôi thế nào lại không phát hiện ngay cả gái cũng đi chơi gái.

Tôi không phải, chí ít thì tôi rất biết bổn phận của mình, đối với đồng bạn, trước là yêu, sau đó mới bước vào giai đoạn kế tiếp, không phải tình một đêm. Bản thân tôi tự nhủ tôi trong sạch như là xử nữ.

Trong lời nói của nàng rất rõ ràng, nếu như nàng đã cho rằng tôi và Oa Oa ở cùng một chỗ, vậy thì tại sao lại phải cùng tôi chơi, tự biến mình thành một nữ nhân thứ ba xấu xa, nếu như nàng chỉ muốn thử mùi vị của sự vụиɠ ŧяộʍ, vậy thì tại sao nàng lại ở đây giảng giải đạo lý tam tòng tứ đức, tôi phát hiện ra mình không thể nào nhìn thấu cô gái này, Diệp Tử, Diệp Tử của tôi, người con gái tôi yêu, cũng là bài toán khó giải nhất trên thế giới này, nàng giống như một khoảng rừng u ám sâu thẳm nhất.

Tay của nàng không buông ra, chỉ như vậy đặt ở trên tay tôi, ánh mắt của nàng nhìn tôi chăm chú, bởi vì nàng đã lấy kính áp tròng ra rồi, cường độ cận thị khiến cho mắt nàng có hơi nheo lại, hơn nữa ở phần đuôi khóe mắt của nàng cong lên, làm cho người ta cảm thấy thời điểm nàng nhìn người như vậy có cổ phong tình quyến rũ ở bên trong.

"Tốt, tôi chủ động." Nàng nói.

Tôi ngây người.

Giống như là có một tia sét giáng xuống trước mặt tôi, đánh ra một cái hố, dù có phải là lúc ở trên đường nhặt được một xấp nhân dân tệ, hay là ở cái thời điểm mẹ tôi nói như thật là đã nhặt được tôi ở Dũng Giang, tôi cũng không chấn động được như lúc này.

Hiện tại tôi rốt cuộc cũng hiểu, trên thế giới này khó hiểu nhất chính là lòng dạ đàn bà, mà người con gái khó hiểu nhất lại chính là Diệp Tử.

Tôi nuốt nước miếng, dò hỏi: "Cậu biết chơi thế nào sao?"

Nàng cười rất tự tin hơn nữa còn ôn nhu, tiếng cười khanh khách êm ái như là gió mùa xuân, nàng tinh nghịch nói: "Tôi có kiến thức chuyên nghiệp!"