Không biết tôi đã tỉnh lại vào lúc nào, ở trên cái gối đầu to lớn mềm nhũn mà tôi vẫn hằng mơ ước, bên tai là tiếng TV truyền đến, chương trình thể dục buổi sáng, mỹ nữ ở trong TV hướng về tứ phía hô to hiệu lệnh: "Mọi người hãy làm theo động tác của tôi, một, hai, một, hai,..."
Tôi mở mắt, nhìn lên cái trần nhà xa lạ, nhìn mãi nhìn mãi vẫn không thể nhận ra được đây là nhà của ai? Cái tình huống thế này, về cơ bản, tôi sẽ cho là mình đang ở nhà bạn gái, cùng nhau trải qua một đêm ngọt ngào, chỉ là giờ có chút ngẩn ngơ, chẳng phải tôi đã chia tay bạn gái rồi sao? Vậy thì tôi đang ở nơi nào? Tôi sẽ không làm những chuyện như 419, chuyện với Lý Tiểu Lộ đêm đó không tính, chúng tôi không làm gì, chỉ là lên giường sau đó thì say khướt. Tôi không có thói quen lúc rời giường nhìn lên trần nhà xa lạ, hơn nữa cái trần nhà này còn được dán bằng một loại giấy dán tường màu hồng nhạt rất đẹp, trên đỉnh đầu có giàn đèn treo lấp lánh, là loại đèn treo bằng thủy tinh nhỏ tôi chỉ thấy trên TV, khi bị mặt trời chiếu vào có thể phản xạ ra vô số ánh sáng, rất chói mắt.
Tôi ừ một tiếng, lăn vào trong đống chăn ấm áp thơm hương tiếp tục giải cứu thế giới. Bên cạnh gối đầu của tôi là một con Snoopy to đùng, ngu ngốc hướng về phía tôi cười.
Tôi không nghĩ tới, cơ thể khỏe mạnh lại phát mệt. Hiện tại, tôi đang ở nơi nào có còn quan trọng không? Muốn trấn tiền thì tôi không có tiền, nhìn cái giàn đèn treo này mà xem, chủ nhân của nó còn giàu hơn tôi gấp trăm lần ấy chứ, cướp sắc thì thôi, tôi đã không còn là xử nữ từ lâu rồi, nhìn bày trí trong căn nhà này, chủ nhân của nó nhất định là một cô gái có thưởng thức, không biết chừng đây là tôi có lời ấy chứ.
Lúc này, tôi nghe thấy có tiếng bước chân, chân bước nhẹ nhàng trên mặt đất, thật cẩn thận để không quấy rầy đến tôi.
Có một người thấp giọng hỏi: "Cô còn chưa tỉnh lại sao? Có phải là do ngày hôm qua uống quá nhiều rồi không?"
Nghe được giọng nói này, tôi xoay người lại, mở mắt nhìn cô gái đang đứng ở mép giường, cô ấy mặc một cái áo len cao cổ màu xanh nhạt, phía dưới là quần jean, cô ấy thấy tôi đã tỉnh táo lại thì cúi người xuống, tươi cười reo lên: "Cô tỉnh lại rồi! Cô thấy khỏe chứ? Có thấy không thoải mái chỗ nào không? Có phải vẫn còn mệt không?"
Tôi chỉ ngơ ngẩn nhìn cô ấy, không có phản ứng gì, thần kinh và cơ thể của tôi vừa cắt đứt quan hệ với nhau, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng, đầu óc trống rỗng trắng xóa.
Cô ấy cảm thấy khó hiểu, nhíu mày lại hỏi tôi: "Cô làm sao vậy? Khó chịu à?" Tay của cô ấy ấm nóng, đặt lên trán tôi đo nhiệt độ cơ thể. Tôi thoải mái thở dài, nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay cô ấy đo nhiệt độ cho mình. Tôi thích được người khác chăm sóc, lúc này, tôi có cảm giác mình thực sự nên đi tìm một cô gái, tôi muốn có một người để quan tâm, có thể để cho tôi cưng chiều, cũng có thể chăm sóc cho tôi. Nghiêm Diệp từng nói Econ và Dương Dương là khuyết thiếu đi tình thương của mẹ nên mới đi tìm phụ nữ để yêu, còn tôi thì thấy tôi không phải, tôi chỉ cần một sự đối đãi dịu dàng mà con gái có thể cấp cho là đủ rồi.
Cô ấy hỏi tôi: "Cô có đói bụng không? Nếu như cảm thấy đói thì dậy ăn sáng. Điểm tâm tôi đã mua rồi."
"..." Tôi nhẹ nhàng đáp.
Cô ấy nghe không rõ, khom lưng lại gần hỏi tôi: "Cô nói cái gì?"
Tôi đỏ mặt, ở bên tai hỏi cô ấy: "WC ở nơi nào?"
Cô ấy ngượng ngùng cười cười, chỉ vào cái cửa nhỏ ở bên cạnh, trả lời: "Ở đó."
Tôi đứng dậy, đôi chân run run không có khí lực. Cô ấy muốn dìu tôi, tôi cười nói lại: "Tôi không sao."
Đi tới WC rồi, tôi đóng cửa lại. Ngồi ở trên bồn cầu, ý nghĩ đầu tiên của tôi là, chắc chắn là tôi đang mơ rồi, tình cảnh như thế này tuyệt đối tôi chưa từng nghĩ tới, một ngày tỉnh giấc lại có thể thấy cô ấy ở trước mắt tôi cười, nói rằng tôi đã tỉnh lại. Nhất định đây là mơ, tôi nhéo nhéo mặt mình, có đau, vậy thì đây là thực.
Tối hôm qua tôi còn suy tính xem làm thế nào để tiếp cận được cô ấy, ngày hôm nay tỉnh dậy tự nhiên lại phát hiện mình đã nhảy một bước tiến lớn đến vậy.
Nhịn cả một buổi tối, rốt cục cũng được giải phóng, cơ thể buông lỏng ra. Sớm biết thì đã không uống nhiều như vậy rồi, uống đến suýt chút nữa tôi tự nhét tỏi vào mồm. Chết bởi bàng quang bạo tạc.
Đi ra bên ngoài, tôi ngửi được mùi hương, nhưng tôi lại phát hiện ra dạ dày của mình đã không còn cảm giác, dường như cái bộ phận kia đã biến mất khỏi cơ thể tôi, tôi không biết là tôi nên cảm thấy may mắn hay là buồn nữa, giờ thì cái dạ dày liên tục kháng nghị cũng đã lười kháng nghị mất rồi.
Cô ấy mua bánh quẩy và sữa đậu nành, bày biện ở trên bộ chén đĩa tuyệt đẹp, cảnh đẹp ý vui, cô ấy mở lời hỏi thăm: "Cô ăn một chút điểm tâm, dạ dày có thoải mái hay không? Cô đã tỉnh rượu chưa? Tôi vừa mới hỏi tỷ tỷ của tôi, chị ấy nói say rượu rất khó chịu, cô có muốn uống một chút rượu thuốc không?"
Tôi lắc đầu trả lời: "Không cần đâu, tôi tỉnh rượu rồi, khi tỉnh lại thần thanh khí sảng, không có việc gì. Cám ơn cô."
"Đừng nói vậy, nhờ có cô giúp đỡ, không thì tôi hiện tại đang ở trong bệnh viện rồi."
"Vì sao vậy?" Tôi tò mò nhìn cô ấy.
"Tôi bị dị ứng cồn, sau khi uống rượu toàn thân sẽ nổi mẩn. Khi còn bé, papa cho tôi ăn rượu nếp, sau khi ăn thì toàn thân nổi mẩn đỏ, papa cho rằng tôi đã xảy ra chuyện, liền chạy vọt tới bệnh viện, hô hoán bác sĩ tới cứu tôi! Kết quả là một đống bác sĩ chạy đến xem, thì ra tôi bị dị ứng với cồn, haha." Cô ấy nói xong, ngượng ngùng nở nụ cười. Tay cô ấy nâng lấy cằm của mình, vừa nhìn tôi ăn lấy ăn để, vừa nói: "Không cần vội."
"Hồi trung học cơ sở, tôi bị thủy đậu, đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng papa lại muốn tôi đi nằm viện. Còn không bằng lúc ông trải qua bệnh thuỷ đậu."
Lúc tôi ăn được một nửa, cô ấy đột nhiên nói: "Hôm qua mẹ cô gọi cho cô, tôi thấy chuông reo nên đã nghe máy." Tôi mở to hai mắt nhìn, buông bánh quẩy và sữa đậu nành trong tay xuống, đi về phía gian phòng của cô ấy.
Cô ấy hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy?"
"Di động đâu? Điện thoại di động đâu? Điện thoại di động của tôi đâu?" Tôi kinh hoảng hét lên.
"Trên tủ đầu giường."
Tôi bổ nhào về phía bên kia giường, bắt lấy cái di động tôi dùng đã được 3 năm, mở nhật ký gọi ra, quả nhiên là có số nhà, hơn nữa còn là ba cuộc liên tiếp, đều là gọi lúc 11 giờ đêm, đó là thời gian mẹ tôi ước định tôi nhất định phải về nhà.
Tôi hỏi: "Cấp Nguyệt Đồng, mẹ tôi có nói gì không? Bà ấy không nói gì đó chứ?"
Cô ấy bị dáng vẻ hoảng hốt của tôi khiến cho không phản ứng kịp, thật lâu sau mới lắc đầu đáp: "Không có."
Aaaaa, vậy là tốt rồi, tôi thở phào một hơi, vừa rồi tôi sợ muốn đứng tim, sợ rằng mẹ tôi đã nói gì đó, để cho cô ấy phát hiện ra. Tôi biết, một ngày nào đó, bất kể là tôi chủ động nói ra hay là bị cô ấy phát hiện ra, chuyện tôi có ý tưởng không lành mạnh đối với cô ấy rồi sẽ bị phát hiện, chỉ là tôi không hi vọng thời điểm đó là hiện tại. Lúc này, tôi chỉ vừa mới đến gần với cuộc sống của cô ấy, hiện tại, khi mà ngay cả nắm tay tôi còn chưa nắm được mà đã bị cô ấy hung hăng đẩy ra, thế thì quá ủy khuất rồi. Tôi còn không muốn chưa kịp thử gì đã bị cô ấy bài xích, ái tình còn chưa kịp nảy sinh đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Tôi chỉ hi vọng mẹ tôi cho tôi chút ít mặt mũi, đừng có vừa nghe thấy giọng con gái trên điện thoại là hét loạn lên [Cô cùng con gái tôi là như thế nào, có phải hai người là đang làm loại chuyện đó?] Nếu như thế thật, tôi nghĩ tôi sẽ xông về nhà bóp chết bà rồi tự sát luôn cho xong.
"Cô có vẻ sợ mẹ?" Cấp Nguyệt Đồng nháy nháy mắt, cảm thấy hiếu kỳ về mối quan hệ của tôi với mẹ, cũng phải, thanh niên 26 tuổi đầu rồi mà vẫn còn bị mẹ quản như là con nít, ai mà không cảm thấy kỳ quái chứ. Cô ấy kể: "Tôi nói cho bác gái biết là cô uống say, vậy nên phải ở nhà tôi một buổi tối, bác gái nói, sáng sớm về nhà cẩn thận một chút. Bác gái thực sự rất quan tâm cô đấy."
Cẩn thận một chút! Từ khóa này khiến tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không ổn rồi. Nhất định là mẹ tôi đang ở nhà chuẩn bị Mãn Thanh thập đại cực hình, không biết chừng giống như hồi tôi còn học đại học, mẹ sẽ khóa tôi lại, khóa lại rồi thì từ nay về sau bà liền an tâm.
Một khắc tôi đang muốn gọi lại, mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào? [Mày đúng là não cá vàng, bệnh của mày lại tái phát rồi phải không?]
Suýt chút nữa thì tôi muốn hét lên, nhưng khi nhìn sang Cấp Nguyệt Đồng đang cười đến híp con mắt lại, tôi lại cắn răng nhẫn nhịn. Cô ấy còn hỏi vì sao sắc mặt của tôi lại khó coi như vậy. Tôi còn có thể nói cái gì nữa, tôi chỉ có thể buồn rầu đáp lại: "Không có việc gì đâu. Tôi về nhà đây."
Cô ấy ở cửa tiễn tôi, hình dáng vẫy tay nói hẹn gặp lại khiến cho tôi huyễn tưởng, cô ấy chính là vợ tôi, vào một buổi sáng sớm: "Đi đường nhớ cẩn thận, nhớ về sớm một chút nhé."
Cô ấy khiến cho tôi có cảm giác ấm áp, ấp áp như thể một gia đình, thật giống như cô ấy có thể khiến cho tôi mơ về một căn nhà, còn cái cảm giác mà Diệp Tử cho tôi là cảm giác về tình yêu, là tình cảm mãnh liệt, còn có du͙© vọиɠ. Nếu như cô gái có tên là Cấp Nguyệt Đồng này là nước ấm ở 50 độ C, ngâm mình ở trong nước có thể khiến cho người ta cảm thấy ấm áp thoải mái, thì Diệp Tử chính là một cây đuốc, cây đuốc nóng rực, còn có tính chất huỷ diệt.
Sau khi tạm biệt cô ấy, tôi bước đi trên đường, tay bắt chéo vào trong túi quần jean, dáng vẻ lông bông, tôi nhìn trên mặt đất, thấy những viên gạch màu sắc bất đồng, bèn nhảy nhảy lên gạch, đã bao năm rồi tôi không làm như vậy nữa. Chuyện rảnh rỗi như vậy, tôi cảm thấy chỉ có mấy đứa trẻ con mới làm thôi, cuộc sống này quá bận rộn, bận rộn cùng mẹ chơi trò điệp vụ bất khả thi, bận rộn hẹn hò làʍ t̠ìиɦ với Cát Dĩnh, bận rộn cùng thủ trưởng giữ gìn quan hệ, bận rộn duy trì những mối quan hệ bạn bè....
Ngày đó thật là tốt. Khi còn bé, chúng ta không có nhiều chuyện nhất định phải đi làm, còn có người ở trước mặt chống đỡ cho mưa gió, dẫu có làm sai chuyện gì thì cũng chỉ cần khóc lóc vài câu là có thể được tha thứ.
Tôi nhìn những ô vuông mà lũ trẻ dùng phấn vạch trên nền xi măng, bỗng nhiên nhớ đến Oa Oa, về cái khung cảnh cô ấy nhảy trên những ô vuông trong ánh tà dương giống như một cô bé.
Chỉ là nụ cười kia đã không còn thấy được nữa, chỉ là cô ấy sẽ vĩnh viễn ở lại với tuổi hai mươi hai.
---
Chương sau Tiểu Vi đáng eo xuất hiện rồi =v=