Chương 31

"Rời giường, nếu không rời giường thì không kịp xe mất." Từ sáng sớm, giọng của mẹ đã xuyên thẳng vào trong lỗ tai tôi. Tôi mở mắt, nhìn trong phòng vẫn còn là một mảng tối đen, ông mặt trời vẫn còn chưa vào phòng đốt mông. Tôi nói: "Trời ạ, giờ mới có mấy giờ sáng thôi mà mẹ." Tôi chôn đầu trong gối, không muốn nghe âm hồn bất tán than.

"Mau rời giường ăn bữa sáng!" Mẹ tôi vẫn còn chưa buông tha, từ bên ngoài gọi với vào.

Tôi bật dậy, lớn tiếng hét lại: "Sớm như vậy mẹ gọi con làm gì, để cho con ngủ thêm một chút đi."

"Mày xem mấy giờ rồi, nhanh mặc quần áo vào, đừng có để trễ giờ!"

Trễ? Trễ cái gì? Tôi gãi gãi đầu, thật sự bị mẹ hành cho đến mức đầu óc nứt toác ra rồi. Sau một lúc, tôi mới chậm rãi nhớ ra, đúng rồi, tôi phải đi làm, đầu óc của tôi hỗn loạn thành một mảnh, còn chưa kịp tỉnh táo lại. Dường như tôi vẫn còn trong mơ, vẫn còn ở trong ngôi trường đại học đó, ở bên cạnh tôi là Diệp Tử, nàng đang hỏi tôi, "Vì sao cậu luôn dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn mình?" Lời của nàng lặp đi lặp lại, tôi muốn trả lời nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Giấc mộng kia khiến cho tôi khó chịu, hành hạ tôi chết đi sống lại, nửa đêm bật dậy, đôi mắt mở thao láo không tài nào ngủ lại, mãi cho đến gần sáng mới chợp mắt đi được một lúc.

Mặc vội quần áo, chải lại mái tóc rối bời, mẹ tôi ở trong phòng bếp bận rộn, đặt sữa đậu nành cùng cháo ở trên bàn. Tôi ngồi trên ghế, gật gù chỉ muốn ngủ.

"Mẹ này, con muốn ra ngoài ở, chỗ làm xa quá, mỗi ngày đi đi về về con sẽ mệt chết mất." Tôi ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng nói.

"Dọn ra ngoài, mày muốn ở cùng đứa con gái kia có phải không, mày đừng nghĩ là mẹ không biết, nếu như không phải mỗi đêm mày đều trở về, thì không biết mày đã chết dí ở bên người con hồ ly tinh kia bao lâu rồi." Giọng mẹ từ trong bếp truyền lại, tôi không giận mẹ, câu nói kia tôi nghe ngót nghét được 4 năm rồi, dần dà cũng chẳng còn để ý nữa.

"Mẹ, đừng nói như thể con là hái hoa đạo tặc vậy. Con không phải."

"Mày không phải, chỉ là đầu óc mày không bình thường. Mẹ cũng không hiểu mẹ sinh mày ra kiểu gì. Người sắp 26 tuổi đầu rồi, vậy mà còn... Biết thế này mẹ sinh ra quả trứng luộc ăn cho xong."

"Thế là mẹ luộc chết con cháu nhà họ Phương đấy."

"Giờ còn chưa phải chắc, nhà họ Phương còn có thế hệ sau sao!" Từ trong bếp vang tiếng kim loại rơi xuống, nét mặt của bà bây giờ nhất định là phải rất hung hãn, giống như mấy thím u50 tiền mãn kinh ngày ngày than oán.

Tôi im lặng ngồi uống sữa đậu nành, sữa đậu nành rất nóng hơn nữa còn nồng, là sữa đậu nành gia truyền nhà làm, mỗi sáng mẹ tôi đều làm một cốc, mặc kệ tôi có thích hay không đều buộc tôi uống vào.

Chuyện tôi muốn dọn ra ngoài ở không phải là mới ngày một ngày hai. Từ nửa năm trước khi tôi bắt đầu đi làm, tôi đã muốn dọn đi rồi. Khi đó là vì chỗ làm xa nhà, còn giờ thì là vì không chịu nổi sự giám sát vô lý của mẹ. Mỗi ngày bà quản tôi như quản chồng, kiểm tra mùi cơ thể và đồ đạc trên người tôi, có đôi khi là lật túi của tôi xem có đồ đạc gì khác lạ không, nếu có thì mặc kệ tôi có đang phiêu du trong nhà xí hay đang tắm, bà nhất định phải hỏi rõ cho bằng được. Tôi thực sự không thể chịu nổi sự áp bách cường độ cao của mẹ. Tôi nói không chỉ một lần là tôi không theo cô gái nào hết, tôi cũng không ở cùng cô vợ nào hết, không, ngay cả tay của con gái tôi còn không sờ, thậm chí mắt còn không dám nhìn bọn họ, mẹ bỏ qua cho tôi đi, thật sự tôi không có.

Mẹ nói: "Mẹ sợ mày ngày nào đó sẽ phát bệnh."

Bốn năm rồi, từ năm thứ hai đại học, từ cái ngày mẹ tôi biết tôi là người đồng tính, mỗi một lần cãi vã tôi đều nói cho mẹ một cái đạo lý đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đồng tính không phải là bệnh, tôi bình thường, mọi thứ đều bình thường, tôi là đứa con gái mẹ nói gì thì nghe nấy của bà. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học được bốn năm, mẹ tôi vẫn chẳng thể tiếp nhận, vẫn luôn đối xử với tôi như thể người có bệnh thần kinh.

Có một đoạn thời gian, tôi cho rằng bà đã bỏ qua cho tôi, như vậy cũng tốt, nhưng sau cái hôm tôi đi đêm không về, bà lại càng tăng thêm liều lượng cải tạo, muốn tôi đi làm, muốn tôi tìm bạn trai, bức tôi đầu thai trong thân xác cũ.

Trong cơ quan tôi, bao quanh tôi toàn các chị em phụ nữ, và thế là bệnh đa nghi của bà lại càng được dịp bung lụa, chỉ cần người gọi điện thoại đến cho tôi là con gái, bất kể là cô ta kết hôn hay chưa, lỗ tai bà cũng đều dựng thẳng lên để nghe ngóng, có mấy lần tôi nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp, trong điện thoại có tạp âm, tôi biết là mẹ đang ở trong phòng khách nghe cuộc điện thoại của chúng tôi. Cái loại cảm giác này thật là khó chịu. Đây là hiện trạng ở nhà tôi, tôi biết không chỉ có riêng mình nhà tôi bất hạnh như vậy, nhà có mình đứa con độc tôn nhưng nó lại đi thích phụ nữ. Tôi biết mẹ thương tôi, nhưng tôi cảm thấy khó chịu, giống như là một phạm nhân đang bị bà giam giữ.

Tôi vội vàng ăn nốt bát cơm, cầm theo túi xách đi ra cửa, mẹ tôi vẫn ở tại phía sau nói cái gì đó, tôi không muốn nghe, đóng cửa lại. Bước ra ngoài, tôi thấy thằng nhóc nhà đối diện đang đeo cặp sách Ultraman cũng bước ra ngoài, cu cậu nói với mẹ lời tạm biệt: "Mama, con đi nhà trẻ đây." Nó thấy tôi, ngoan ngoãn chào tôi một tiếng: "Con chào dì ạ." Say đấy hào hứng chạy xuống dưới nhà chờ xe của nhà trẻ đến.

Tôi cảm thấy trời đang sụp xuống, lộp bộp từng mảng rơi xuống đầu, khiến người tôi lùn đi một đoạn, bước chân nặng nề, dì, thế là tôi đã lên chức dì, già, già thật rồi. Tuổi thanh xuân một đi không trở lại, thanh xuân của tôi như chú chim nhỏ đã bay đi không hẹn ngày về.

Hai mươi lăm tuổi.

20 năm đầu, hỗn hỗn độn độn, cái gì cũng không hiểu, tuổi trẻ vô tư, là những năm tháng vui vẻ. 2 năm sau, đã hiểu ái tình, thích một người không nên thích, bị tổn thương, vết thương không hẹn ngày lành, di chứng vẫn còn mơ hồ phát tác. 2 năm tiếp theo, cũng không thể gọi là dạo chơi nhân gian, chỉ là đi tìm một người bạn, thỉnh thoảng chăm sóc cho nhau. Một năm cuối cùng, tôi cùng mẹ đấu, đấu đến mức tâm lực quá độ, hận không thể làm bà ngoại để cho mẹ hiểu, mẹ bị tôi áp bức như vậy có thấy thoải mái không. Tôi sắp sang tuổi 26, không được tính là già, gương mặt chưa nhăn nhúm, vẫn là gương mặt con nít, bây giờ nhìn lại vẫn là dáng vẻ sinh viên, tự thấy thoải mái, thỉnh thoảng soi gương cảm giác mình vẫn là cái dáng vẻ kia, chưa bao giờ thay đổi. Ai biết, vật đổi sao dời, đứa nhỏ nhà đối diện đã đến lúc gọi tôi là dì, minh chứng cho việc tôi đã già rồi.

...

Bước ra cửa, đường ra ga khá loạn, có hàng đống người ở đó cùng chờ xe, từng chiếc xe kéo theo làn khói dài như trêu ngươi tôi, tôi muốn lên xe thật nhanh, chiếm cho mình một chỗ ngồi thuận lợi, giống như năm đó chơi bóng rổ, lợi dụng cơ thể trẻ tuổi hung hãn cướp đoạt chỗ ngồi còn rất ít, gặp cụ bà thì nhường chỗ cho bọn họ. Xe thỉnh thoảng thì gặp phải tắc đường, đèn xanh đèn đỏ, đủ thứ chuyện khiến cho tôi suýt đến công ty muộn giờ.

Tôi ngồi tại chỗ, cười nhạo thanh niên khỏe mạnh 1m7 phải nắm tay nắm lắc lư. Thời điểm lên xe, hắn ta muốn chen với tôi, lại không nhìn một chút xem tôi là ai, tôi đẩy hắn ra, tự mình vọt tới, ngồi lên chỗ trống duy nhất còn lại. Tôi không mong các thanh niên làm ra động tác gentleman nhường chỗ cho phụ nữ, cũng không muốn nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, mọi cơ hội đều phải do bản thân tự mình đoạt lấy, những thứ người khác cho tặng, đó là chuyện của kiếp sau. Phụ nữ không phải là kẻ yếu, chỉ là thỉnh thoảng cố kỵ mặt mũi của cánh đàn ông, đối với đàn ông tôi không có gì gọi là mến mộ hay xung đột gì hết, nghĩ cho mặt mũi bọn họ thì cũng phải tự xem tâm tình của bản thân, vậy nên, hình tượng của tôi đối với giới tính khác căn bản là không có.

Có người nói, tôi hào hiệp, hào sảng giống như một đại lão gia. Cũng có người nói, tôi bất nam bất nữ, tính tình như vậy không có người đàn ông nào muốn.

Tôi đơn giản là làm chuyện của tôi, nước sông không phạm nước giếng với đám đàn ông gia trưởng kia.

Tôi làm việc trong công ty do người Đài Loan đầu tư, phúc lợi rất ổn thoả, vừa mới bắt đầu lúc tới tiền lương rất thấp, chỉ 800đ, những người mới cùng bộ phận với tôi lăn lộn nửa năm không chịu nổi tịch mịch bỏ đi, mà tôi thì vẫn còn ở lại. Tôi thật sự không muốn tìm công việc mới, công việc này kỳ thực cũng không tệ, không cần phải đi đối phó với người khác, vùi đầu vào nhiệm vụ của mình, hơn nữa phần nhiệm vụ cũng chỉ là nay mua bút máy mai mua giấy photo, không cần phải lập tài khoản đen, ngoại trừ cuối tháng bận rộn ra thì phần lớn thời gian còn lại nhàn hạ, tôi cũng thấy vui vẻ tự tại.

Đến công ty, tôi cùng một đám người chen chúc trong thang máy, tôi chán ghét nơi đông người, tôi thà rằng sống một mình một máy tính đến già, vậy còn tốt hơn đi ra cái xã hội này.

Cuối cùng cũng đến được bộ phận, vẫn chỉ lác đác vài người ngồi đó, vài đồng sự chưa lập gia đình đang ngồi tại chỗ của mình ăn bánh bao, mùi bánh bao từ xa truyền tới. Tôi đi tới chỗ cô gái đang yên lặng gặm bánh bao, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong miệng vẫn còn một nửa cái bánh bao cắn dở, lớp trang điểm trên gương mặt không sai sót gì, chỉ là ở dưới mắt có bọng mắt, nhìn là biết tối hôm qua đi quẩy suốt đêm rồi. Tôi nói, nửa đố kị, nửa hâm mộ: "Tối hôm qua cậu đi chơi có vẻ vui nhỉ."

Cô ấy gật đầu, gặm bánh bao, vừa nhai vừa nói, mùi bánh bao khiến cho tôi nhíu mày. Cô ấy nói: "Ừ, tối qua tớ cùng Lâm Lâm đi bar săn soái ca, đoán xem bọn tớ dụng chuyện gì?"

Cô ấy ra vẻ thần bí, chớp chớp mắt với tôi.

Mùi vị trong miệng của cô ấy khiến cơ thể tôi bất giác nổi da gà, tôi hỏi: "Sao sao? Không lẽ là Keanu Reeves?"

"Nô nô, gay nhé. Mội đôi gay đẹp trai! Ông trời ơi, sao đàn ông tớ thích đều là gay vậy trời! Không công bằng, chí ít thì cũng phải để lại cho chị em phụ nữ chúng ta vài người chứ, chị em chúng mình biết phải nàm sao bây giờ?"

"Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau luôn đi, nhất cử lưỡng tiện, vừa giải quyết được vấn đề bùng nổ dân số, vừa giải quyết được vấn đề FA." Một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh tôi đi kèm một cái tay khoác qua vai, tôi quay đầu thấy Liễu Hạ đang quay qua nhìn tôi cười sang sảng. Dáng dấp của Liễu Hạ có chút thiên hướng đàn ông, cộng thêm việc cô ấy để tóc ngắn, nhìn hình dáng này chính là ánh mặt trời trong mắt các bạn thụ, cô ấy luôn gợi cho tôi nhớ đến Lý Tiểu Lộ, hai người đó giống như hình và cái bóng vậy. Cách nói của cô ấy tựa hồ như đang muốn nói cho người đối diện, cô ấy là người trong vòng, nhưng tôi thì lại tin rằng cô ấy không phải, không biết tại sao, chỉ là cảm giác vậy thôi, mỗi một người phụ nữ đều sở hữu cho mình giác quan thứ 6, giống như gaydar có thể báo động cho chúng tôi biết nhau trong đám đông, tôi biết đằng sau những động tác mập mờ của cô ấy không có ý nghĩa gì cả, tôi từng gặp bạn trai của cô ấy rồi, anh ta không đẹp trai, thế nhưng thành thật đáng tin cậy, lúc cô ấy và bạn trai ở chung, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được cái gì gọi là hạnh phúc.

Tôi nói: "Giờ là lúc làm việc, chúng ta phải cố gắng làm việc cho tốt!" Nói rồi còn vỗ vỗ bả vai Liễu Hạ: "Cố lên!"

Liễu Hạ buồn bực nhìn tôi, tôi nhìn cô ấy cười cười, đánh mắt sang bên kia, bọn họ quay đầu thấy bóng boss, mới bừng tỉnh.

Tôi xoay người về vị trí của mình, bật máy tính lên, thời điểm màn hình desktop windows màu xanh xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi biết là một ngày làm việc mới bắt đầu rồi.

Nửa năm, mỗi ngày đều như nhau, một kế toán nho nhỏ, tôi thật không rõ trước đây vì sao mình lại liều sống liều chết đọc nhiều sách như vậy, đến bây giờ cái gì cũng không dùng tới, chỉ cần biết nhân chia là đủ rồi, học đại học thật phí công phí sức.

Tôi không biết mình còn muốn làm công việc này trong bao lâu, 1 năm? 10 năm? Đến chết? Cứ qua thêm một ngày là một phần sức sống lại bị bào mòn thêm.

Mà tôi còn có một nhiệm vụ chưa làm nữa đó là kết hôn, việc tôi phải làm, nhất định phải làm, chính mình không muốn cũng buộc phải đi làm, tôi không biết sự kiên nhẫn của tôi lớn hơn hay sự kiên trì của mẹ tôi lớn hơn, chúng tôi bây giờ hao tổn đối phương, mẹ hao tổn khoảng thời gian còn lại của mình, còn tôi hao tổn tuổi thanh xuân của tôi, chỉ có 2 phương án để chọn lựa, một là tôi khuất phục, một là mẹ bỏ qua, nhưng cả hai đều không cho ra một kết quả tốt đẹp.

Tôi nhìn đống chữ chằng chịt trong sổ sách mà mắt bắt đầu hoa lên, công việc này cần có sự kiên trì, mà tôi thì lại thiếu đi thứ đó, lực chú ý của tôi không được lâu, đến một lúc sẽ trở nên thất thần, vậy nên đối với tôi mà nói, việc này đúng là việc tù khổ sai.

Công việc đem hoá đơn nhập vào máy tính ban đầu không phải công việc của tôi, nhưng người nọ lại giao cho tôi làm, ngoại trừ nhận việc thì còn có biện pháp gì đây. Tôi ngoan ngoãn mà làm, tiếp tục đi từng bước, lên được thành cấp bậc tiền bối rồi, tôi lại có thể đẩy nó cho người khác làm, đến lúc đó có phải hay không tôi cũng sẽ giống như người nọ, tàn hoa bại liễu.

Khi tôi thật vất vả mới tập trung được tinh thần nhập một số lượng lớn con số vào máy tính, có người lại khi không tìm đường chết đẩy bả vai tôi, khiến cho tôi không cẩn thận nhập sai một số, tôi tức giận gõ một cái, không biết gõ vào đâu trên bàn phím mà máy tính của tôi khởi động lại, nhìn màn hình windows màu xanh đột nhiên xuất hiện, mọi cố gắng của tôi đã uổng phí, lòng tôi chết lặng.

Tôi quay đầu lại bực bội nói: "Cậu muốn chết rồi hả..."

"Ery, tôi có chuyện tìm cô, cô có tiện không?" Cát Dĩnh bị bộ dạng hung dữ của tôi làm cho sợ hãi, ấp a ấp úng nửa ngày mới mở miệng ra được, nhìn thấy toàn bộ số liệu của tôi nhập vào đã bị hủy, trên gương mặt trắng noãn hiện ra chữ xấu hổ, cô ấy nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi..."

Tính toán một chút: "Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được không?" Cát Dĩnh nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi.

Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy không phải là chuyện công việc, có lẽ là chuyện của chúng tôi, tôi liền gật đầu, theo cô ấy ra ngoài.

Tôi có một chân trong cuộc đời của Cát Dĩnh, không phải là tôi cố tình đem chân cắm vào giữa hai chân cô ấy, lúc mới bắt đầu chúng tôi chỉ biết nhau là người cùng trong giới, cũng không có ý tứ phát triển gì, sau thì lại ăn vài bữa cơm, nói chuyện vài ba lần, biết được đối phương đều trống rỗng, cũng không có gì, vậy thì ở cùng một chỗ, không thể gọi đó là hẹn hò bởi vì không có con đường dài nào cho mối quan hệ này, Cát Dĩnh không phải kiểu con gái tôi thích, tôi cũng không phải hình tượng trưởng thành có thể để cho cô ấy dựa vào rồi cưng chiều cô ấy, cô ấy thích một người lớn tuổi hơn mình, còn tôi thì chỉ là sản phẩm bổ khuyết cho quãng thời gian nhàm chán chờ đợi người đó tới. Tôi không muốn để cho mẹ biết nên mọi thứ đều được giấu kín, may mà chúng tôi đều là phụ nữ, khi tôi đi đến nhà cô ấy cũng không có ánh mắt kỳ lạ nào nhìn chúng tôi. Tôi phải về nhà vào mỗi tối, thế nên cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng ở lại nhà cô ấy qua đêm. Lâu ngày, tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi giống như bạn giường (pháo hữu) trong tiểu thuyết. Tôi không thích từ đó, nó ẩn chứa quá nhiều du͙© vọиɠ. Tôi chỉ muốn miêu tả, chúng tôi là hai cô gái có mối quan hệ bạn bè đơn thuần.

Ít khi cô ấy đến tìm tôi vào ban ngày, có việc thì cũng thường gọi điện trước cho tôi, hôm nay cô ấy lại phá lệ tìm tôi ở phòng kế toán vắng vẻ nhất, có lẽ là có chuyện gì đó quan trọng.

"Đi đâu?"

"Chúng ta đi ăn cơm trưa đi!" Cát Dĩnh cười cười nói.

Tôi khẽ cốc đầu cô ấy một cái: "Cô say nắng rồi à, giờ mới có 10 giờ sáng, bữa trưa gì giờ này?"

Cô ấy dường như đã nhận ra: "Á, tôi quên không xem giờ, tôi chỉ muốn nói chuyện, không để ý giờ là mấy giờ."

Tôi đáp lại: "Bao giờ tan việc thì nói."

Cô ấy lại ấp a ấp úng giống như muốn nói gì đó, cuối cùng thì quyết định không nói, hẹn tôi đi ăn cơm rồi bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng cũng có điểm nhận ra, chuyện cô ấy muốn nói đã hiển hiện ra từ nhiều ngày trước khi chúng tôi làʍ t̠ìиɦ, biểu hiện của cô ấy vô cùng lãnh đạm, dù sao thì tôi cũng là một phụ nữ, phụ nữ vẫn có trực giác của mình. Thân thể ở gần nhưng ánh mắt lại xa xôi, dường như muốn nói với tôi cô ấy không có hứng thú với kỹ xảo của tôi, tôi cũng không đòi hỏi cô ấy hứng thú, dù sao dùng cơ thể người khác làm búp bê tìиɧ ɖu͙© cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Có thể ở bên nhau được thì ở, không cảm thấy vui thì chia tay, dẫu sao chúng tôi cũng chưa từng hẹn ước sẽ bên nhau trọn đời cái gì đó.