Oa Oa đi đến thế giới khác, Diệp Tử trở về thế giới của nàng, Nghiêm Diệp vội vàng kết giao với bạn gái mới, nghe theo lời cha hắn cố gắng học tập, mọi thứ biến mất khỏi thế giới của tôi, còn tôi thì vẫn như vậy, ăn ngủ đều đều, đi quẩy với người trong ký túc xá, bọn họ sẽ thỉnh thoảng hỏi tôi về cô nữ sinh đáng yêu xuất hiện lần nọ, hỏi về khoảng thời gian tôi làm trụ cột gia đình bận bận rộn rộn, tôi cũng chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, bọn họ cũng dần dần không còn hỏi nhiều nữa. Những nữ sinh ở trong ký túc xá cũng không tệ, bọn họ giỏi đoán ý người, săn sóc đáng yêu, nhìn từng người từng người một được gả ra ngoài, trong lòng tôi cũng có chút phiền muộn, con gái lớn dựng vợ gả chồng, quả nhiên là không dùng được mà, có trai một cái là lòng dạ bay thẳng ra ngoài, đến cuối cùng, danh hiệu ế ẩm nhất ký túc xá thuộc về tôi. Thế cũng tốt, có máy tính làm vợ hiền là đủ rồi. Cổ nhân đã nói, cơm có thể một ngày không ăn, nhưng máy tính thì không thể rời xa nửa bước.
Lúc này, tôi cũng đã thành thạo viết loại tiểu thuyết sướt mướt kia, viết ít chữ, lời ít tiền, tôi không biết đứa con mình viết ra được bày bán trên sạp báo ở trong khu phố náo nhiệt nào, nó có nằm ở giữa một đống tiểu thuyết tình cảm cùng sách báo dung tục khác, dẫu sao cũng là đứa con thân sinh, nhìn nó bị những nụ cười dâʍ ɖu͙© bủa vây, tôi cũng buồn lắm chứ, thế nhưng con bán được tiền thì cũng đành phải tiễn nó ra đi thôi, tôi cứ tiếp tục sinh, một hoặc hai tháng viết ra được một quyển, tiếp tục bán, đổi lấy chút ít tiền, thỉnh thoảng ra ngoài chơi một chút, kinh tế phát triển đi kèm với thời gian rảnh rỗi rong chơi.
Những người ở trong trường giống như là mật vụ nằm vùng, đối với cuộc sống thường nhật, ai ai cũng đều giấu mình sau lớp vỏ bọc, nhất quyết không để lộ ra điều gì, vì thế, tôi cũng không tài nào đoán ra được, ai ở bên cạnh mình là les, thỉnh thoảng mới nghe được tin tức từ đám bạn học tám chuyện, người nào, ở đâu, tọa độ là gì, xuất hiện người đồng tính luyến ái, thực thực giả giả. Tôi cũng không để lộ ra chuyện của mình, nó giống như một cái vết thương trên lưng, ai lại đi ngu ngốc vạch áo cho người xem lưng cơ chứ, mất công người ta nhìn mình bằng con mắt khác. Trừ phi là người điên thôi. Nói chung thì tôi cũng biết, chuyện này nói ra chẳng được lợi lộc gì, ngoại trừ các thanh niên sống ảo thích chơi nổi.
Thế nên, tôi biết, tôi vẫn có thể như vậy tiếp tục trải qua cuộc sống, những ngày tháng bình thường. Mỗi lần tôi nghe chuyện thành đôi của những người khác, tôi không khỏi cảm thấy ước ao, ghen tị, sau đó thì lại thầm mong rằng, nếu như đó là tôi và Diệp Tử thì thật là tốt biết bao.
Lại nói về Diệp Tử, nàng sau khi chuyển sang khoa khác thì hoàn toàn phát sáng, từ hội phó lên thành hội trưởng hội học sinh. Tôi chỉ có thể thỉnh thoảng nghe ngóng thông tin từ những người khác chuyện của nàng, nàng đã làm tới chức vị boss của giai cấp thống trị, còn tôi thì vẫn giậm chân tại chỗ ở giai cấp bần nông, khoảng cách khỏi kéo cũng ngày càng xa, cộng thêm giờ tôi cứ lông bông lêu lổng, không chịu đi làm việc cho đàng hoàng, ngoài trừ đi đạo quán tập luyện thì chính là lên mạng lướt web, nói chung là bết bát, thế nên, hai chúng tôi cho dù có ở chung một trường đại học, coi như cùng đi dạo trong một cái tháp ngà, hai năm trời không một lần đυ.ng mặt, nàng và tôi thật sự đã trở thành hai người xa lạ.
Giai đoạn đó, tôi rất thích Matsushima Kaede, hiện tại tôi vẫn còn thích Matsushima Kaede, cũng bởi vì cô ấy có dáng dấp giông giống Diệp Tử, là một Diệp Tử trưởng thành xinh đẹp sau này, chỉ là bộ ngực kém hơn Diệp Tử rất nhiều. Cô ấy vẫn là đối tượng huyễn tưởng chính của tôi, bất quá mỗi lần tôi lén lút bật phim đen lên xem lại chẳng gợi ra một chút cảm hứng nào cả, có mấy lần trong mơ, tôi mơ thấy Diệp Tử một ngày nào đó cũng sẽ bị người đàn ông khác đối xử như vậy, từ trong mơ bật dậy, cuối cùng cũng không thể ngủ lại được. Loại tâm tình này tích tụ, mãi chẳng thể cởi ra, thứ không phải của bạn thì sẽ là của người khác, biết thế thuận tay bóc tem nàng từ đầu cho rồi, đỡ phải tiếc hận sau này nàng rơi vào tay người khác. Khi đó tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy, nhưng thật ra thì cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, nếu như tôi có lá gan kia, thì đã sớm nỗ lực đi uốn cong Diệp Tử từ đời nào rồi, chứ không phải ở đây mà ngồi nghĩ da^ʍ thư.
*Khi tác giả có tâm muốn quảng cáo cho idol :) Cơ mà đúng là búp nhỏ thật, được cái eo đẹp các thím ạ :) À, mà tôi cũng không biết quan hệ giữa tôi và bạn gái là bên nào đạp đổ bên nào trước.
Cô ấy đã sớm đi vào trong cái vòng này, nhìn mọi thứ như nước chảy mây trôi, cô ấy tìm tôi chỉ là bởi vì cô ấy cảm thấy một mình cô đơn ở trong trường học, mỗi người đều giữ cho mình một cảm giác như vậy, nhìn những người bên cạnh có đôi có cặp, cũng có đôi khi muốn đi tìm một người để bầu bạn, nhưng là chính mình lại như một hòn đảo biệt lập, bốn phía mây mù biển rộng, thế rồi bỗng nhiên có một con thuyền nhỏ trôi tới, liền cảm thấy trong lòng mừng rỡ.
Tôi không biết vì sao cô ấy lại xác định là tôi ở trong cái vòng này, đột nhiên đến và nói với tôi rằng: "Chúng ta hãy hẹn hò đi, tớ biết là cậu không nằm dưới."
Hồn tôi nhất thời chưa nhập xác, một lúc lâu sau, mới thận trọng đáp lại: "Vì sao lại là tớ?" Tôi muốn sờ mặt mình, có phải ở trên mặt tôi có in hàng chữ [Mình thích con gái, các bạn thụ hãy tới bên mình đi!] không? Hay là con người tôi chính là có loại từ trường đặc biệt, hút hút những người này vây quanh.
Cô ấy nói: "Cậu khiến cho tớ cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa, tớ cũng không đòi hỏi ở cậu tình yêu."
Vậy thì chỉ là ở bên cạnh nhau, có đôi khi là để khi ngẫu nhiên lên tiếng hỏi thì nhận được một tiếng hồi âm, có đôi khi chỉ đơn giản là ngồi nói chuyện phiếm, chăm sóc cho nhau mỗi khi có chuyện, có một lần đau bụng kinh tôi muốn tìm cô ấy an ủi, trùng hợp thay, cô ấy cũng đang đau bụng kinh, khi đó không hiểu sao tôi lại có một loại xúc động nhàn nhạt.
Những tình cảm quan tâm săn sóc tỉ mỉ, tôi đều đã cho Diệp Tử cả rồi, thế nên những gì còn sót lại dành cho cô ấy không được nhiều lắm, có đôi khi tôi thực sự cảm thấy xấu hổ, lại thuận tay ngắt cho cô ấy một đóa hoa làm quà, sự lãng mạn giữa chúng tôi cũng chỉ giới hạn có vậy.
Hẹn hò ba tháng, thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, quan hệ được ba lần.
Lần đầu tiên là khi chúng tôi đang đi dạo phố, đi một lát thì lạc vào khách sạn, cô ấy hỏi tôi có mướn phòng không?
Tôi gật đầu thay cho lời đáp. Hình thức giao tiếp của chúng tôi chính là như vậy, cô ấy chủ động, tôi bị động, không phải là tôi rụt rè, đó là do tôi lười biếng, cộng thêm không biết phải làm gì, thế nên nếu như cô ấy biết thì cứ để cô ấy dẫn đi. Và thực sự, cô ấy đã chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ, làm như thế nào để ở cùng với con gái, làm sao để trở thành một t tiêu chuẩn, còn có làm thế nào để đi vào trong cái vòng này.
Thời điểm đưa chứng minh thư để đăng ký, cô bé phụ trách quầy còn trẻ tuổi viết xong tên theo bản năng đưa cho tôi một cái áo mưa, đưa vào trong tay tôi rồi mới nhận thức được, cô ấy lúng túng muốn lấy lại nó, tôi mới rút tay lại, trêu chọc một chút: "Lớn thế này rồi mình còn chưa từng thấy áo mưa vuông tròn thế nào, phải đem đi nghiên cứu kỹ mới được."
Cô bé trẻ tuổi kia mặt đỏ ửng lên, bạn gái mới kéo kéo áo tôi nói: "Cậu thật là nhàm chán."
Tôi nhún vai, tự mình thừa nhận.
Chúng tôi vào trong phòng, một cái giường lớn, tôi nhìn thấy ga trải giường liền cảm thấy khó chịu, không biết đã có bao nhiêu người đến đây rồi làm ra những sự tình gì rồi. Trí tưởng tượng phong phú quá thì cũng có hại như vậy đấy.
Tôi bật TV lên, bỏ vào chiếc đĩa DVD, tất cả đều là phim đen, mặt tôi không hề đổi sắc khi nhìn những đôi nam nữ phía trên màn hình cọ xát da thịt, co rúm lại, khoa trương hét chói tai khi đạt đến cao triều. Bạn gái tôi lại không xem nổi, nói thẳng với tôi: "Tắt, tắt ngay!"
Tắt TV rồi, chúng tôi lại không có chuyện gì để làm, tôi không dám nhìn cô ấy, mà cô ấy cũng chẳng dám nhìn tôi. Chúng tôi không quen thuộc lắm, chỉ là tình nhân một tháng, thậm chí, tôi còn chưa từng hôn cô ấy nữa, quan hệ của chúng tôi trong sạch giống như tôi đối với những nữ sinh khác trong ký túc xá.
Cô ấy đi tắm, tiếng nước lách tách va đập vào ô cửa kính bị đánh bóng, nghe cũng không rõ ràng lắm. Tôi ngã xuống chiếc giường lớn, nghe tiếng động bên trong, bi ai phát hiện, tôi đang bước đi trên con đường này. Đơn giản là cứ tiếp tục như vậy quên đi, cũng chẳng chết được, tối đa là khiêm tốn đối nhân xử thế, mà trên thế giới này lắm người như vậy, thiếu đi tôi thì cũng không có hề gì, nhiều thêm tôi cũng chỉ tăng thêm một phần náo nhiệt. Vì vậy, tôi cứ như vậy tùy tiện phóng khoáng tiếp nhận tương lai của mình. So với lúc mới bắt đầu, đầu óc xoắn xuýt, hiện tại tôi đã tiến vào trạng thái lợn chết không sợ nước sôi.
Lúc cô ấy bước ra, trên người không mặc gì cả, nước ở trên người cô ấy vẫn còn tí tách nhỏ xuống, tôi nhìn cơ thể của cô ấy, trắng trẻo xinh xắn, vóc người không tính là nổi bật, nhưng lại êm dịu đáng yêu, điểm phân biệt với những cô gái trong phim đen chính là một ở trong thực tế, một ở trong mặt phẳng. Tôi không biết cơ thể phụ nữ có gì để nhìn, bản thân mình cũng có, nhưng chỉ là chất lượng kém một chút, có đôi khi tôi nhìn mình trong gương, thắc mắc làm sao lại có thể sản sinh ra được tính thú đối với sự cấu tạo cơ thể tương đồng với bản thân. Trước khi gặp Diệp Tử, tôi chưa từng biết tới cảm giác đó, gặp phải Diệp Tử rồi, tôi cũng chỉ thích nhìn cơ thể của nàng, còn những người khác à, tùy thời tùy lúc. Phật dạy, mỹ sắc là bạch cốt, thiện tai thiện tai.
Cô ấy dạng chân ở trên eo tôi, những giọt nước trên người nhỏ xuống.
Cô ấy nói: "Tớ biết là kỳ thực cậu không thương tớ, có lẽ kỳ thực cậu cũng không thích phụ nữ."
Tôi hỏi lại cô ấy: "Vậy thì vì sao cậu còn hẹn hò với tớ."
"Tớ cảm thấy cậu rất tốt, trước đây trong quán bar nhìn thấy cậu, cậu một mình ở một góc uống rượu, một câu cũng không nói, khi bạn của cậu đến cậu cũng chỉ cười, nó khiến cho tớ có cảm giác cậu là một người rất đáng thương, sau này ở trường gặp lại cậu, tớ mới biết là cậu ở bên cạnh tớ. Lúc tớ bày tỏ với cậu, tớ đã hồi hộp đến mức dạ dày đều co rút lại."
"Vậy, bây giờ cậu hối hận rồi sao?" Tôi hỏi.
Cô ấy bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi, trả lời: "Dao Dao, tớ đã nói rồi, thứ tớ muốn ở cậu không phải là tình yêu."
"Vậy thì cậu muốn cái gì. Tớ có thể cho cậu cái gì?"
"Tớ không biết." Cô ấy cúi đầu xuống hôn tôi. Tiền hí là cô ấy làm, ra sức xoa và hôn môi, tôi phụ trách nhắm mắt lại, học quen với cảm giác xa lạ. Ham muốn đã ngủ say hai mươi hai năm từng chút một bị moi ra. Tôi không biết cơ thể của phụ nữ có phải là chỉ bằng cách chạm vào và tiếp xúc đúng cách là có thể bị kí©h thí©ɧ hay không.
Cơ thể của tôi hơi nóng lên, cô ấy leo xuống từ trên người tôi, nói: "Cậu chủ động đi. Cậu là người nằm trên, tớ không quen đi chiều chuộng người khác."
Tôi nói tôi không biết gì hết.
"Vậy thì học."
Tôi từ trên người cô ấy học, dùng những kiến thức học được trong phim đen đi áp dụng lên người cô ấy. Một cơ thể ấm áp so với huyễn tưởng chân thực hơn nhiều, hơn nữa còn tràn đầy tình cảm mãnh liệt, dễ dàng đạt đến cao triều. Ở thời điểm cao triều, tôi đột nhiên ý thức được lời của cô ấy nói, cô ấy nói đúng, cô ấy không phải là đòi hỏi ở tôi tình yêu, thứ cô ấy muốn là sự ấm áp, nhiệt độ khi một người ôm một người có thể truyền cho người kia cảm nhận được sự ấm áp.
Lần đầu tiên, rất thành công, tôi đưa cô ấy đạt đến cao triều, dùng tay dùng miệng, về lý thuyết mà nói, tôi đã không còn là xử nữ, nội tâm đã bị tìиɧ ɖu͙© hun đúc qua, trở thành một người lớn rồi.
Ngược lại, tôi lại khóc, ở trên người cô ấy, khóc như một đứa trẻ. Cô ấy nói: "Cậu khóc cái gì, người nằm dưới cậu là tớ, người bị cậu làm đau cũng là tớ."
Mặc xong quần áo, tôi cảm thấy sau khi làʍ t̠ìиɦ xong quan hệ của hai người cũng không có bao nhiêu biến hóa, cái mặt đáng xấu hổ nhất thì cũng đã nhìn thấy hết cả rồi, đáng lý ra sau chuyện này chúng tôi phải gần gũi hơn nữa, thế nhưng cảm giác vẫn là như vậy.
Về sau, chúng ta có thêm hai lần làʍ t̠ìиɦ nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là chia tay, đầu tiên là cô ấy cảm thấy tôi cho cô ấy quá ít sự ấm áp, thứ hai là quan hệ của chúng tôi toàn trường đều biết, mẹ tôi cũng nghe phong phanh được thông tin từ con trai thím hàng xóm là tôi hình như đang yêu đương gì đó với một nữ sinh, thế là bà cấp tốc gọi tôi về, tôi thành thật nói với mẹ, sau đó bị mẹ tôi bắt nhốt 3 ngày, bụng đói mấy ngày, từ nay về sau còn được gán cho cái mác đầu óc không bình thường.
Tôi nghĩ đến chuyện quan hệ của chúng tôi chưa được tính là thân thiết, cũng chưa từng ở trước mặt người khác hôn môi, cậu đút cho mình từng ngụm nước bọt, mình sờ của cậu một bên vếu, chẳng làm ra chuyện gì khiến cho xã hội đại loạn, bại hoại đạo đức sư phạm, gây suy đồi nhân tâm. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng làʍ t̠ìиɦ, nói chuyện một chút, cùng lắm là nắm tay, rất ư trong sáng. Mà chuyện này cũng là do xu hướng tìиɧ ɖu͙© của bạn gái tôi nửa công khai ở trong khoa nghệ thuật, ở trong khoa nghệ thuật thì chuyện này cũng không phải là lạ gì, thế nhưng vào trong khoa kinh tế thì lại khác, giống như hạc giữa bầy gà, không cần đi tiếp thị cũng tự động nổi danh. Người của khoa nghệ thuật gặp người của khoa tôi thì bắt đầu mở máy: "Này này, nữ sinh bên khoa mày đang cùng nữ sinh bên khoa tao này nọ này nọ đấy."
Kết quả là một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền tới cửa nhà.
Mạng lưới tin tức của mẹ tôi giống như cục điều tra liên bang nước Mỹ. Tôi chỉ cần thổi một ngọn cỏ, mẹ cũng có thể lập tức biết ngay tôi thổi ở đâu.
Kết quả là vào một buổi trưa 12 giờ yên tĩnh, tôi nhận được một đạo thánh chỉ đến từ thái hậu: "Bọn họ nói mày đang cùng một đứa con gái làm... làm ra cái loại chuyện đó, về nhà ngay lập tức, giải thích rõ ràng mọi chuyện cho mẹ."
Tôi biết, thôi rồi, thế là đời tôi cô liêu, chỉ là đứa nào ác mồm ác miệng đồn bậy đồn bạ, cái gì mà thấy tôi và bạn gái này nọ giữa trời, đồn gì không đồn, đồn ngay ra loại chuyện làm tổn hại hình tượng thanh niên gương mẫu của tôi.
Tôi trả lời mẹ: "Con còn phải đi học."
"Học cái gì mà học, mày còn mặt mũi nào để mà đi học, về nhà ngay, bằng không mẹ đến trường lôi đầu mày về."
Tôi đang muốn hỏi vì sao tôi lại không còn mặt mũi nào để lên lớp, tôi có làm gì đâu? Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Thì mẹ tôi đã ngay lập tức cúp máy.
Tôi thu dọn đồ đạc, cũng không muốn bảo người lên lớp thay, những người trong ký túc xá còn nhỏ tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi đáp: "Lão phật gia nhà tớ biết rồi, tớ phải về đây, nếu như tớ còn sống, tớ sẽ đem lên cho các cậu bánh mật nhà làm."
"Cậu còn có tâm tình đi nói mấy chuyện này sao, cậu... bọn tớ đều thay cậu lo lắng đấy." Các cô gái trong ký túc xá nóng nảy nói.
"Không sao đâu, mẹ tớ sẽ không chặt chân tớ, cùng lắm là đưa tớ đến bệnh viện tâm thần là cùng chứ gì, mẹ tớ vẫn luôn cho rằng đồng tính là bệnh thần kinh mà. Không chết nổi đâu, dù sao cũng cám ơn các cậu đã quan tâm, các cậu đều là người tốt." Tôi ôm từng cô gái trong phòng ngủ, lúc đi ra cửa, còn có một loại dáng vẻ tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại.
Tôi nói thêm: "Nếu như tớ còn có thể sống sót trở về, nhớ ra mở cửa cho tớ, tớ đánh mất chìa rồi."
Đợi đến lúc tôi có thể trở lại thì đã là tuần lễ thứ hai rồi.