Chương 25: (Ký ức thời đại học 17)

Dương Dương và Econ vốn dự định đi làm, kết quả là bị tôi đột nhiên quấy rối như vậy, bọn họ phải nói với quán bar không ít lời dễ nghe, kéo vài người bạn tốt đến hát thay mới ở lại chiếu cố cho tôi được, tôi không biết lúc đó tôi nổi điên cái gì, cả người phát rồ lên, cắn nát gối đầu màu hồng nhạt nhà bọn họ, khóc đến mức nước mắt chưa một giây nào dừng lại.

Dương Dương sau lần đó đã nhận xét: "Đừng thấy Diêu Tử kiên cường giống sắt, thực tế chỉ là một thỏi chocolate. Chớ bị vẻ ngoài hào nhoáng của giai cấp tư sản lừa gạt, trong xương vẫn chỉ là thành phần bần trung nông mà thôi."

Tôi khóc mệt thì lăn ra ngủ, hai cô gái bị thanh niên cưỡng đoạt giường không còn cách nào khác là nằm ngủ trên mặt đất, bọn họ không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, cho dù có hỏi, tôi lúc đó cũng chẳng thể trả lời được, thời điểm đó tôi đã thoái hóa đến mức độ 100 tuổi, chỉ biết khóc và khóc.

Dương Dương cũng đoán được nguyên nhân đại khái, chuyện buồn mấy ngày qua cũng chỉ có chuyện về đứa bé kia, hiện tại, nếu như không phải đứa bé kia gặp chuyện không may thì sẽ lại là về chuyện tình duyên.

Tình yêu nếu như gây tổn thương cho tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ cắn răng chịu đựng, vì dù sao cũng chỉ là chuyện cá nhân, giống như đau bụng kinh, tự mình đau, tự mình hồi phục vài ngày là khỏi. Nhưng đây là chuyện liên quan đến người khác, tôi không thể cố nén xuống được, bởi vì sợ, bởi gì hổ thẹn, bởi vì tự trách. Tôi thật muốn đi làm một con ốc sên, thực sự không muốn mở mắt ra đối mặt.

Theo như những gì Dương Dương hình dung, ngày hôm đó, tôi ngủ như một con nhộng, cuốn cái chăn thật dày nhà bọn họ lên người, co thành một đoàn, kết quả, bọn họ sợ tôi bởi vì tiết trời tháng 11 đột quỵ, vậy nên cắn răng bật điều hòa cho dù không muốn.

"Có phải tớ chỉ biết gây chuyện phiền toái hay không?" Tôi nói với ra, giọng chói tai giống như con dao nhỏ xẹt qua lớp thủy tinh, tự bản thân tôi cũng cảm thấy khó nghe. Dương Dương vừa dùng túi lọc trà pha cho tôi ngày hôm qua để đắp lên mắt giúp tôi đỡ sưng, vừa kêu Econ ra bếp chuẩn bị bữa sáng.

"Nhắm mắt lại, bớt nói đi. Ngày hôm qua cậu khóc ác liệt như vậy, ngày hôm nay gối đầu ướt hết cả rồi, cậu đền bọn tớ cái gối đầu đi!" Dương Dương cố ý nói một cách quyết liệt.

"Còn nữa nhé, một ngày lương của chúng tôi này, tiền thưởng làm thêm giờ này, tiền bữa sáng này, tiền điều hòa, tiền tổn thất tinh thần, tiền giường ngủ, tiền phí dịch vụ cho mượn vợ... " Econ cầm theo một bát cháo đi ra, miệng thì càu nhàu, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt bát cháo lên bàn: "Cẩn thận nóng."

Tôi nhìn bát cháo, lại ăn không trôi, tôi nhìn hai cặp mắt ân cần, trong lòng thấy chua xót.

Tôi lau nước mắt, khiến túi trà bên trên rớt xuống: "Đứa nhỏ mất rồi, mấy hôm trước, lúc tớ trở về, Oa Oa bị sảy thai, thật nhiều máu."

Econ vỗ vỗ vai của tôi động viên: "Đừng buồn nữa, nếu như là vô duyên, thì bà có muốn cũng không giữ lại được."

Tôi nhìn cô ấy, nhìn một chút mắt lại bắt đầu ứa lệ.

Econ sờ trán của mình: "Trời ơi, bà khóc nhiều vậy mà không liên lụy sao? Tôi nói rồi, đây là ý trời, bà không thể ngăn cản được, bà có khóc nữa thì cũng đâu có tác dụng gì."

"Không khóc không khóc nữa, ngoan, mama dẫn con đi ăn KFC." Dương Dương xoa xoa đầu tôi, rồi ném cho Econ một cái nhìn trách cứ: "Ông xã có biết nói chuyện hay không vậy, nào có ai lại đi an ủi người khác như thế." Trước đây cô ấy luôn dùng phương pháp kia để chiếm tiện nghi của tôi, còn hiện tại, cô ấy lại dùng nó để an ủi tôi.

Tôi lau nước mắt, nói: "Tớ muốn ăn suất ăn gia đình."

Ở trong nhà náo loạn đủ rồi thì bị hai người kia tiễn đi trường học, kèm thêm một hộp suất ăn gia đình. Khi tôi ôm suất ăn có in hình ông già KFC bước vào trong lớp, tất cả mọi người đều nhìn tôi, tôi đi vào một góc, đặt cái hộp đầy thịt gà bên trong ở một bên, cắm đầu ngủ.

Ngày hôm sau, toàn trường ai ai cũng nghe đại danh của tôi, một người nữ sinh, mặt mũi vô thần, hành vi quái dị, có khuynh hướng của bệnh tâm thần.

...

Vài ngày sau, tôi nghe được từ bạn bè của Oa Oa, mẹ của Oa Oa đã đến trường làm thủ tục thôi học cho con gái, tôi canh giữ ở gian phòng của tôi và Oa Oa, chờ đợi Oa Oa xuất hiện, nơi này còn có đồ đạc của cô ấy, một ngày nào đó cô ấy sẽ đến lấy. Mỗi buổi tối, tôi đều trở về, mở cửa, bên trong tối đen như mực, tôi cảm thấy hoảng sợ, lập tức mở đèn, khiến cho căn phòng sáng trưng lên, dấu vân tay màu đỏ trên bức tường đã bị tôi dùng dao nhỏ róc xuống, mặt trên giao thoa giữa màu sắc trắng tinh là vết máu đen mơ hồ đọng lại, nhưng đôi mắt tôi chính là không muốn nhìn tới nó. Cái chăn thì đã bị tôi đem đốt đi rồi, vào một buổi tối, tôi cầm theo một cái chậu rửa mặt, ở trước bậu cửa, chuẩn bị chút hương, còn có chút hoa quả, tiền giấy, ném vào trong đống lửa, thời điểm nhìn máu đỏ bị lửa cắn nuốt, tôi tựa hồ nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, con bé đi rồi, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này, chưa kịp nhìn mặt mẹ, chưa kịp nhìn người mẹ nuôi mỗi ngày kể truyện cười cho nó nghe, nó đã vội vã bỏ đi.

Tôi hiểu, vẫn là tôi ích kỷ, bởi vì tôi thấy thích, không biết phải làm cái gì nhưng vẫn cố gắng mang đứa bé đến với thế giới này, con bé không phải là một món đồ chơi, không phải là một con búp bê barbie, con bé là một người sống sờ sờ, con bé không đến, có lẽ là vì thấy hai người chúng tôi không đủ tốt, không có năng lực cho con bé nhiều thứ, thế nên con bé mới đi, vậy cũng tốt, sau này, con bé sẽ không phải đi theo hai nữ sinh ngu ngốc chúng tôi chịu khổ.

Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi, một sinh mệnh mới vừa ra đi ở trước mặt mình, cũng bởi vì mình, đau đớn như thế lần đầu trải qua, và cũng vĩnh viễn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Tôi đã từng suy nghĩ một cách rất ích kỷ, tôi nghĩ tôi sẽ chết sớm hơn mẹ, như vậy sẽ có thể không cần phải buồn đau, người chết đi rồi thì đâu có cảm giác, nó chỉ là một làn khói, một đống bụi, yêu hận theo gió bay đi, còn người sống thì vẫn sẽ bị bi thương vây hãm.

Buổi tối, tôi không muốn tắt đèn, ở trong bóng tối có thể suy diễn ra rất nhiều thứ, không lúc nào là tôi không muốn rời khỏi cái chỗ này, nhưng tôi lại bị níu kéo bởi cái suy nghĩ, có lẽ một buổi chiều nào đó Oa Oa sẽ trở về và nói rằng: "Không sao rồi, Dao Tử, mình là Oa Oa, Oa Oa mà cậu vẫn luôn biết!"

...

Một buổi chiều thứ 7, bác Tuyên tới, ở bên cạnh bác là một người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục, lúc nhìn người con mắt hơi nheo lại, rất giống một người làm lãnh đạo. Bác gái đứng ở bên cạnh người đàn ông kia, cơ thể già yếu có chút gù, so với lần trước tôi thấy bác thì cơ thể bác càng thêm tiều tụy, lúc nói chuyện bác hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào, chỉ là những tiếng khàn khàn do tổn thương lớn tạo thành, trên cánh tay của hai người đó là một mảnh vải đen dùng kim băng ghim lại. Tôi đứng đó, không dám tin vào thứ mắt mình nhìn thấy.

Khi bác gái nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Oa Oa treo trên tường, trong mắt bác tràn ra nước mắt, đôi tay gầy yếu cố gắng run rẩy chạm lên bức ảnh chụp trên tường, bác trai đỡ lấy bác gái, đôi mắt bác trai khi lướt lên bức ảnh trên tường, có một loại bi thương ẩn nhẫn.

Tôi không nói gì, không muốn hỏi, mà cũng không cần hỏi, hỏi làm gì khi mà mọi thứ đều đã rõ ràng hết cả rồi. Tôi nhìn bác gái đi ra bên ngoài che mặt khóc, bác trai đem ảnh chụp trên tường, từng cái từng cái gỡ xuống, lấy khăn lụa lau sạch, sau đó bỏ vào trong rương, tôi thấy trong mắt của bác trai có nước mắt nhưng vẫn là cố nén đi. Đồ dùng hằng ngày và quần áo của Oa Oa đều được bỏ vào trong một cái rương, không sót thứ gì, căn phòng này, nguyên bản chất đầy đồ vật, nhưng bây giờ từng thứ từng thứ một biến mất, tôi biết, bọn họ đang cố gắng xóa đi vết tích về sự tồn tại của Oa Oa, xóa đi một con người, một đoạn cố sự, đây chỉ là một căn phòng, không nên chất chứa nhiều thứ như vậy, nó chỉ nên là một sự tồn tại khách quan, yên lặng trông coi thế sự buồn vui.

Sau khi từng chiếc rương mang theo ký ức về Oa Oa ra đi, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại tôi, cô đơn giữa một mảnh phế tích, khóc không được, tiếng khóc như tiếng chó sói rên đè nén, tôi giống như một cái bình thủy tinh to lớn, bên trong không khí va đập vào nhau, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị nắp bình chặn lại, tôi khó chịu nhưng lại chẳng thể phát tiết ra, buồn bực muốn đi chết.

Khi mà mọi thứ đều đã được dọn dẹp xong xuôi, không còn lại gì, dường như đến lúc này bác gái mới nhìn thấy tôi, bác ấy rút khăn tay ra lau nước mắt, nói bác trai lấy một món đồ từ trong xe ra cho tôi.

Bác gái lôi kéo tay của tôi nói: "Dao Dao, Tiểu Bình vẫn luôn nói về con, con bé nói rằng con đối với con bé rất tốt, mấy tháng này đều nhờ có con giúp đỡ, khổ cho con rồi. Đều là do Tiểu Bình nhà bác không có ý chí tiến thủ, làm sao lại..."

Tôi cắn môi dưới, lắc đầu, bác gái lại đặt một quyển album lớn vào trong tay tôi: "Tiểu Bình nói muốn đưa cho con thứ này, cám ơn con đã chăm sóc cho con bé, con bé nói, có một việc muốn nhờ cậy con, nhất định con phải đồng ý. Con bé đó chính là tùy hứng như vậy, chết cũng không chịu an phận... Lúc đầu bác liều sống liều chết sinh nó ra để làm gì, để nó tức chết mình sao? Đây là khoản nợ ngược à."

Bác trai ôm bác gái, để cho bác ấy tựa ở trên vai ông khóc. Tôi nhớ Oa Oa đã từng nói cô ấy không có cha, người đàn ông kia có lẽ là cha ruột của Oa Oa, cũng có lẽ là một người yêu bác gái, phía sau đó có vô số cố sự, mà tôi thì không có quyền để đi rình mò.

Trước khi đi, bác gái có nói cho tôi biết về di ngôn của Oa Oa, nó lại khiến cho tôi chết lặng.

Bác trai nói cho tôi biết, Oa Oa ở trong bồn tắm, thả đầy nước nóng, uống vào những viên thuốc ngủ đã len lén giấu mấy ngày qua. Lúc bác gái trở lại thì đã không còn cứu được rồi. Ngày hôm đó, bác trai và bác gái qua thành phố khác, bác trai mới cùng vợ trước hoàn thành xong thủ tục ly hôn, dự định sẽ cùng bác gái hoàn thành nốt thủ tục kết hôn ở đây.

Tôi đứng trông theo chiếc xe kia đi xa dần, mang những kỷ niệm về Oa Oa đi theo, ngoại trừ cuốn album trong tay, không còn lại gì cho tôi cả.

[Dao Dao, mình vẫn còn sống, cùng với cậu, đừng để cho bọn họ biết điều gì. Mình biết mình rất tùy hứng, thế nhưng xin hãy để cho mình tùy hứng nốt một lần cuối, sau này mình sẽ không bao giờ còn có thể gây phiền phức cho bất cứ ai nữa.]

Oa Oa thực sự là một người thất thường, ích kỷ, cô ấy cứ như vậy không chút do dự ra đi, bỏ lại một đống lộn xộn cho những người đang sống, cô ấy nhìn mọi thứ cứ đơn giản như vậy, không hề biết rằng, những người đang sống cần phải làm cái gì để hồi phục lại những phân mảnh tan nát của sinh hoạt. Người mất đi rồi, coi như là chuyện đã xong hết, người đang sống thì vẫn phải tiếp tục sống, và còn cần có thời gian dài để điều trị vết thương kia.

Về phần tôi thì, tôi không chỉ phải sống mà còn phải gánh theo cô ấy mà sống tiếp.

...

Sau đó, tôi cũng quay lại ký túc xá trường học, căn nhà kia đã trống rỗng, không có ký ức, không có cảm tình, ở lại cũng không để làm gì cả.

Hai tháng trước, khi tôi đi, tôi mang theo một túi lớn, laptop, v...v... Hiện tại, khi trở về, tôi cũng mang theo từng nấy thứ, thế nhưng tôi lại cảm thấy mình tựa như đã mất đi nhiều, một lỗ hổng to lớn ở phía sau mà tôi không thể nhìn thấy nó, ở thời điểm an tĩnh có thể thấy gió lùa qua thân thể, giống như minh chứng cho lỗ hổng ấy vẫn đang còn tồn tại.

Nghiêm Diệp có hỏi tôi về chuyện của Oa Oa, hắn dùng giọng điệu cay độc để chất vấn, hắn đã biết chuyện Oa Oa nghỉ học, hắn cũng không sao liên lạc được với Oa Oa, bác gái đã dọn nhà đi rồi, hắn vẫn ngây ngốc đứng ở trước cửa một ngày một đêm. Oa Oa giống như đã biến mất khỏi thế gian mà tôi là người duy nhất biết rõ sự tình. Hiện tại, tôi là người yêu của cô ấy, đứa con trong bụng cô ấy là tôi chiếu cố. Tôi đánh lộn với hắn, vô số lần khıêυ khí©h cùng bị hắn khıêυ khí©h, nhưng câu trả lời của tôi mãi mãi là câu nói kia: "Cô ấy về rồi, chúng tôi đang ở cùng nhau. Không cần hai anh chị phải quản, nếu như anh không lo được cho cô ấy thì tôi sẽ chăm lo cho cô ấy."

Mắt của Nghiêm Diệp đỏ lên như mắt sói, tôi nhìn sảng khoái, đồng thời cũng đau lòng. Vì sao lại phải đi đến mức này? Mới chỉ một năm ngắn ngủn, mọi thứ đều thay đổi, giống như có một cơn gió lớn cuốn sạch đi mọi thứ, không còn gì lưu lại. Chúng tôi là một lũ ngốc, bởi vì một cô gái bốc đồng mà đi tranh đấu lẫn nhau.

Khi đó tôi cần mẫn tập luyện ở CLB, tôi điên cuồng tập luyện với mục tiêu chính là đánh bại Nghiêm Diệp, tôi nhìn hắn căm thù giống như muốn gϊếŧ chết hắn, dùng quả đấm, dùng chân để đá chết hắn. Tôi ghen tị với hắn ta, hắn ta không biết một cái gì hết, người ngu dốt là người hạnh phúc. Người biết bí mật là kẻ định trước phải đeo theo gánh nặng, mà gánh nặng này đều là Oa Oa tặng cho.

Di vật của Oa Oa chính là những bức hình kia, những bức ảnh trong một năm qua bốn người chúng tôi đã cùng chụp, những kỷ niệm rời rạc có chút nhớ chút quên, tôi một mình lật giở ngắm nhìn chúng tôi chỉ còn tồn tại trong những hồi ức.

Lúc mới bắt đầu, tôi và Diệp Tử dựa vào nhau thật gần, tay tôi ôm hông của Diệp Tử, có đôi khi còn có thể hôn nàng, làm ra những động tác mập mờ, đôi mắt của Diệp Tử trong suốt, nụ cười tươi sáng vô tư, khi đó chúng tôi còn rất trẻ, rất thoải mái, vui vẻ, không có gì phải kiêng nể, ngày qua ngày ung dung tiêu sài. Bốn người chúng tôi đứng ở bên cạnh hồ nước của trường, chụp tấm hình kia, Oa Oa đứng ở bên cạnh tôi, cô ấy nghiêng đầu, nụ cười ngây thơ giống như thiên sứ, khi đó Nghiêm Diệp mày râu nhẵn nhụi, mái tóc cũng chưa dài, trên người không có mùi nước hoa, hắn ôm bả vai Oa Oa, bảo vệ cho Oa Oa. Thời điểm đó Diệp Tử nắm tay của tôi, tựa ở trên người tôi, nàng hướng về phía máy ảnh nở nụ cười tự nhiên, xinh đẹp mỹ lệ, tóc của nàng có chút rối tán loạn ở trên bả vai tôi, tôi nhớ được khi đó, hương thơm trên người nàng là mùi hoa nhài nhàn nhạt. Khi đó, tôi ngốc nghếch ngây thơ, cười đến ngoác cả miệng, đầu tóc vẫn còn ngắn ngủn giống như nam sinh. Khi đó, Diệp Tử luôn oán trách tôi làm cho người ta hiểu lầm nàng không kiếm được bạn trai. Khi đó, tôi lại có thể giỡn chơi nói rằng Diệp Tử Diệp Tử, hay là cậu làm vợ tớ đi! Khi đó, Oa Oa có thể khoe với tôi rằng Thạch Đầu cưng chiều cô ấy thế nào, Thạch Đầu nghe lời cô ấy thế nào. Khi đó, Nghiêm Diệp luôn mồm nói Dao Tử, bà cút xa xa ra một chút. Nhớ tới, khi đó, chúng tôi vẫn còn rất ngây thơ, vô lo vô nghĩ.

Thế rồi từ từ, khoảng cách của Diệp Tử và tôi lớn dần, giữa chúng tôi bị ngăn cách bởi rất nhiều thứ, đôi khi là người, đôi khi là cảnh vật, đôi khi chỉ là không khí, đôi mắt nàng giờ chẳng còn nhìn vào tôi nữa, nụ cười của nàng biến thành một dạng miễn cưỡng, có lẽ nàng không biết, những bức ảnh chụp có thể ghi xuống tất cả, nụ cười của tôi phai nhạt dần, nhưng vẫn như cũ không tim không phổi, còn Nghiêm Diệp kéo tay Oa Oa đi rất xa, hắn ta sợ tôi trộm đi bảo bối của hắn.

Có một tấm hình, mỗi lần nhìn thấy tôi đều muốn khóc, đó là trước khi kết thúc năm thứ nhất, mối quan hệ của chúng tôi lúc này đã xích mích, một lần cuối cùng, tất cả cùng tụ lại bên hồ, tôi và nàng ngồi ở trên băng ghế dài, cành liễu rủ xuống mặt hồ xanh biếc, thỉnh thoảng hai đứa nói ra vài lời không có ý nghĩa, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Gió hiu hiu thổi, nàng bất tri bất giác từ từ chìm vào giấc ngủ, dựa vai vào ghế, tôi nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên bả vai tôi. Một giây đó, tôi thậm chí còn cảm thấy, nếu như ngay lúc này thế giới vỡ tan thì thật tốt, sau đó sẽ không có sau đó nào nữa, như vậy phải chăng chính là thiên trường địa cửu. Nhưng khi nàng tỉnh lại rồi, nàng vẫn bỏ đi, Oa Oa không biết đã đến đây từ lúc nào, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi chân giữa không trung lắc lắc, thương cảm nhìn tôi, tôi nói: "Đây chính là tình yêu đấy, tình tan người biến mất, biết chưa? Bạn nhỏ."

Oa Oa tựa đầu vào vai tôi, đáp lại: "Để mình thay Diệp Tử."

Tôi cười nói: "Cậu đóng vai Diệp Tử nói [Mình yêu cậu], như vậy mới là hoàn mỹ."

Oa Oa lại nói: "Mình là Diệp Tử, mình yêu Phương Dao."

"Ha ha ha... "

Từ lúc nào, cô ấy đã chụp được bức ảnh của tôi và Diệp Tử, tôi không biết, một khắc bóng lưng hai người dựa vào nhau, đẹp đẽ giống như một giấc mộng, tôi luôn cảm thấy nó là hư ảo, mỗi lần nhìn lại bức ảnh kia, trong lòng cảm thấy phiền muộn, khởi điểm, tôi không hiểu phiền muộn có mùi vị như thế nào, cuộc đời tôi, lúc cha tôi ra đi là một khúc ngoặc lớn, những vấn đề khác không tính là vận khí tốt nhưng cũng được coi là thuận buồm xuôi gió, tôi sống qua những ngày tháng không tim không phổi, khi mà những người khác vì tình yêu sự nghiệp mà cảm thấy u sầu, tôi lại đang theo những người anh em rong ruổi chơi đùa tít tận chốn xa.

Mà nay, khi đã nếm trải qua cái mùi vị này rồi, tôi lại cảm thấy nó quá là dư thừa, khốn khổ làm cho lòng người khó chịu.

---

Chuyện quá không liên quan nhưng đoạn OO tự tử làm m nhớ đến 1 bộ truyện tranh m đọc cách đây ko lâu các thím ạ :) Vì nó là cái hố đen vũ trụ vẽ vừa xấu nd lại còn tỏ vẻ sâu deep khiến m lỡ chơi ngu sảy chân ngã vào nên là m nhớ kỹ lắm :)

Đại khái cốt truyện là 1 chị A nhờ 1 chị B là người thích mình đơn phương hồi trung học đi gϊếŧ hộ thím chồng bạo hành của mình, sau đó thì là hành trình chạy trốn của 2 chụy. Lúc đầu m thấy plot mở đầu nhìn cũng có vẻ tiềm năng, sau này đi theo chiều hướng phát triển kiểu hành trình tìm kiếm bản thân, phát triển tình cảm vân vân mây mây gì đấy có vẻ ổn này, nên bất chấp việc nét vẽ v~ v~ v~ cả xấu, m vẫn cứ đọc tiếp. Và đúng là đoạn khởi đầu của nó khá tốt, không khí xây dựng rồi kể lại chuyện xẩy ra hồi trung học cũng khá tốt, thím B gái nhà giàu hồi cấp 3 thích thím A kiểu học sinh gương mẫu giỏi thể thao các thứ các thứ ấy, thím B vung tiền bao nuôi thím A học hết cấp 3, xong là thím A vẫn cứ thẳng cho đến khi lấy chồng thì dùng tiền của chồng trả hết lại số tiền cho thím B coi như m ko quen biết nhau (ko quen biết nhau đến lúc xảy ra chuyện thì lại nhờ nó đến hốt rác giùm, khôn v~ cả khôn :)).

Nhưng đến khi gặp lại người yêu cũ 10 năm của của thím B thì truyện rẽ cmn sang hướng khác, m chả hiểu tg ở đây xây dựng hình tượng cái kiểu gì luôn khi cho thím B bỏ nyc ở bên chăm sóc cho m đến 10 năm trời từ hồi bị thím A kia bỏ chỉ vì 1 lần tình cờ gặp lại thím A :) rồi là lúc thím A kia gặp thím nyc rồi, thím nyc nói là bởi vì yêu thím B nên sẽ để cho thím B đi cùng thím ấy, thím A cũng lấy đi luôn vì thím ấy chỉ còn mình thím B :) m đã nghĩ thím nyc kia tốt vkl luôn, chẳng làm gì sai cả, ở bên nhau 10 năm, đã mua cả nhẫn cưới định cầu hôn mà 1 buổi tối đẹp trời, c bồ nó bỏ nhà đi theo đứa khác, chả khác nào Chipew chạy theo đàn gà mới đây :) Đến lúc này thì m đọc tiếp chỉ vì muốn biết tg giải quyết số phận của thím nyc này thế nào thôi, còn đôi gian phu da^ʍ phụ kia thì dắt tay nhau vào tù ngồi đánh cờ đi, đỡ gây loạn cho thiên hạ :)

Sau đó thì bố mẹ của thím nyc này lên thăm con gái, do đợt trước thím nyc đã bảo là sẽ giới thiệu ny với bố mẹ chính là thím B kia ; v ;/ Đại khái thì sau đó là màn an ủi con của bố mẹ thím nyc, rồi họ bảo là đã nhận ra được thím nyc gei từ lâu rồi, sau này có nym thì hãy giới thiệu thẳng với bố mẹ, đừng để bố mẹ là những người biết cuối cùng, thím nyc cũng hứa với bố mẹ là sẽ vượt qua giai đoạn thất tình xây dựng cs mới, đoạn này cũng rất hay, thấy đc tình yêu thương của bố mẹ giành cho con cái, m cứ nghĩ sau đoạn này kết đẹp cho nv ở đây nhưng ko, ko nhé, thím tg sau khi đập đầu vào bồn cầu hay máu sâu deep nổi lên nên đã để cho thím nyc ngủm. Vầng, sau khi hứa hẹn 1 cuộc sống tốt đẹp hơn thì ngủm theo 1 cách nhảm nhí là uống rượu rồi ngủ trong bồn tắm dẫn đến sặc nước chết :) Tình tiết vẽ ra chỉ để em trai của thím B kia lấy cái nhẫn cầu hôn gây áp lực tinh thần ép chị mình phải đi ra đầu thú vì tưởng thím nyc kia tự tử vì mình :) Đến cuối truyện thì cái đôi gian phu da^ʍ phụ kia vẫn chưa vào tù mà chỉ mới sắp sửa ra đầu thú, tình cảm vẫn phát triển như cái quần què, chả hiểu nó có phát triển cái gì, và ý nghĩa là cái gì luôn :)

Đại khái m đọc được cái chuyện mà ý nghĩa nhân văn cho nhân vật ếu có gì, người tốt thì lăn ra chết nhảm nhí mà kẻ xấu thì vẫn chưa vào tù, lại còn được quả nội dung nhiều đoạt cố tỏ vẻ sâu deep vớ vẩn nữa =)) Nên nói chung là m chỉ muốn nói t ếu biết thím tác giả là ai nhưng làm ơn trả lại cho t 2h của cuộc đời đi =))