Chương này cũng 7000 chữ nhé :)
---
Buổi sáng, tôi phát hiện ra mình đang ôm một cơ thể mềm nhũn, cảm thấy có chút không thích ứng, thần trí tự do phiêu du ở bên ngoài, não còn đang loading thế này là thế nào, hồn phách đã bị Oa Oa tỉnh ngủ tóm trở về.
Oa Oa nói: "Dao Tử, ngày hôm nay cũng phải cố gắng lên nhé." Sau đó thì nở nụ cười tràn ngập sức sống.
"Ừ." Tôi gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, thu dọn đồ đạc rồi cùng cô ấy đi ra ngoài.
Trên đường đi, tôi vừa ăn cơm nắm vừa nói với Oa Oa: "Oa Oa, tớ sẽ dọn ra ngoài ở với cậu, sau này chúng ta thuận tiện chăm sóc cho nhau, hơn nữa ở bên ngoài cũng tự do hơn, về sau muốn làm cái gì cũng thuận tiện."
Oa Oa hỏi: "Như vậy cũng được sao?"
Tôi trả lời: "Quan trọng nhất là có người chăm sóc cho cậu, thêm một người thì thêm một điểm thuận tiện, huống chi về sau, cậu phải làm sao bây giờ?"
Oa Oa cúi đầu xuống nói: "Mình biết về sau sẽ rất phiền phức, Dao Tử, sau này mình sẽ về nhà, mẹ mình sẽ chấp nhận thôi, mẹ thương mình như vậy, coi như là đánh mình mắng mình, dù tức giận thế nào cũng sẽ thông cảm cho mình. Mình sẽ không tái làm phiền cậu nữa."
"Không có chuyện đó! Vì bạn bè mà không tiếc đi mạng sống là phẩm chất mà một con người cần có. Tớ chính là một công dân ưu tú hợp cách, vậy nên phẩm chất cần phải tích lũy cho thật tốt." Tôi vỗ vỗ l*иg ngực của mình, để tăng thêm tính hiệu quả, suýt chút nữa vỗ luôn ra phần thức ăn chưa kịp tiêu hoá trong bụng.
Oa Oa nói: "Cậu thật là tốt, nếu như cậu là con trai thì mình đã thích cậu rồi."
Tôi đột nhiên cảm thấy thật khổ, câu nói này kỳ thực khiến cho lòng người đau đớn, có lẽ đối với cô gái kia mà nói, cho dù tôi có làm tốt, có yêu nàng, nàng có cảm động thì cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu như tôi là một người con trai thì thật là tốt.
...
Đến trường học rồi, tôi vào học thẳng tiết 2, giờ sức khỏe nữ giới, một môn học nhàm chán tôi chọn đại, bình thường tôi đều đế thêm với mục đích chọc cười, buồn chán thì nằm ngủ, giáo viên cũng là một người hòa ái, đối với lũ trẻ trâu chúng tôi rất ư là chiếu cố, trong giờ tập trung luyên huyên bài hát ru ngủ, không nói ra mấy lời vô ích hùng tâm tráng trí gì. Vậy nên tôi cũng lẩn vào lớp dễ dàng. Thế nhưng tiết học ngày hôm nay, giáo viên đang giảng bài về kiến thức khi mang thai, thời điểm nghe đến đề mục này, tai tôi liền vểnh lên, nghe không sót câu nào, còn nghiêm túc ghi chú lại. Tôi hiện tại dường như có ý tứ như vậy, tôi muốn làm mẹ, không phải, là cha, cũng không đúng, tôi phát hiện ra vị trí của mình thực sự rất khó để đưa ra kết luận, có lẽ chỉ có thể nói tôi muốn dùng vị trí của mẹ nuôi để đi đảm nhiệm vai trò của một người cha.
Đứa nhỏ không phải là của tôi, cô gái kia cũng không phải là người tôi yêu, nhưng tôi vẫn nguyện ý đi làm tất cả, có lẽ cũng bởi tôi là một con người tràn đầy nghĩa khí. Oa Oa như bây giờ, tôi không thể buông tay cô ấy ra được. Thế nhưng, thực sự thì tôi biết, kỳ thực tôi cũng chỉ là cần một cái cớ để trốn tránh, trốn tránh khoảng thời gian trống không, nếu như tôi nhàn rỗi, tôi sẽ để cho dòng suy nghĩ của mình giống như một người điên, loanh quanh luẩn quẩn trong lòng, nói không chừng sẽ thành ra nhảy lầu mất. Thế nên, Oa Oa cần tôi, tôi cũng cần Oa Oa, cô ấy giúp tôi, dẫn dắt tôi đi qua đoạn thời gian này.
Một năm, và cũng có thể là mãi mãi, đứa nhỏ có lẽ sẽ trở thành trói buộc của tôi. Tôi không tính tới chuyện tương lai, hiện tại tôi chấp nhận vấn đề, nhưng tương lai mai sau có thể hay không tôi sẽ lùi bước? Tôi không biết rõ, cho nên hiện tại, khi mà ý chí cùng với sự nhiệt tình vẫn còn đang cháy bừng bừng, tôi phải chuẩn bị cho xong tất cả mọi thứ.
Hết giờ học, tôi liền dùng tốc độ còn cách 100m chạy về đích để vọt vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, còn không quên mang theo cả laptop. Người trong ký túc xá đối với hành vi đột ngột của tôi rất nghi hoặc, Lưu Tuệ hỏi: "Cậu tính bỏ học à?"
Tôi trả lời: "Tớ dọn ra ngoài ở, mấy ngày này cám ơn mọi người đã chiếu cố."
"Nhưng mà sao lại đi nhanh như vậy, cậu còn chưa..."
"Tớ tìm được người sống chung rồi. Không phải, là bọn tớ ở chung." Tôi vội vã nói cho xong chuyện, tay phải xách một cái túi lớn, tay trái mang theo tập ghi chép, giống như là nông dân xuất phát về nhà.
Ở trên đường, lòng tôi tràn đầy nhiệt huyết, tôi cho rằng, ngày mai chỉ cần chúng tôi cùng nhau nỗ lực, cùng nhau cố gắng thì không có khó khăn nào là không thể vượt qua được, trường đuổi học, ngược lại chúng tôi không cảm thấy có cái văn bằng này thì có gì hay. Thời đại này muốn đi tìm việc thì chỉ cần có bằng trung cấp là được, tiền thì chỉ cần cố gắng đi kiếm là sẽ có. Mọi thứ đơn giản đơn thuần như vậy, cái ý tưởng ngây thơ đến buồn cười, tôi tự cho mình là vô địch, nghĩ sự vọng tưởng của mình có thể thay đổi được tương lai. Hai cô con gái rượu trong nhà, giờ nhớ lại, cảm thấy thời điểm đó chính mình ngây thơ đáng yêu đến thương cảm nực cười.
...
Thời điểm đi tới nhà Oa Oa, tay của tôi đã bị quai túi xách đè ra vệt đỏ, tôi leo một hơi lên lầu, Oa Oa đang ngồi ở kế bên cửa sổ, đờ đẫn nhìn bầu trời bên ngoài.
Tôi đi tới bên cạnh cô ấy, hỏi: "Oa Oa, ăn cơm chưa?"
Oa Oa lắc đầu, thần tình hơi mờ mịt, thật giống như một con búp bê vải mất đi linh hồn. Lúc đó tôi không để ý, cho rằng cô ấy chỉ là nhất thời không vui, bèn ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, hỏi lại: "Chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?"
Oa Oa bảo trì một tư thế thật lâu, mới chậm rãi khôi phục lại, hướng về phía tôi, một lần nữa triển khai nụ cười, cô ấy đáp: "Ừ, đi ăn cơm thôi."
Đi ra bên ngoài mới biết được những món cơm kia rất đắt tiền, đồ ăn trường học về căn bản là tiện nghi nhất, chúng tôi ở bên ngoài tùy tiện ăn một bữa, bởi vì nghĩ đến chuyện tiền bạc nên ăn uống cũng phải dè sẻn, Oa Oa nói: "Bắt đầu từ ngày mai, hay là để mình làm cơm cho, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."
Tôi kinh ngạc không thể tin được: "Oa Oa, cậu biết nấu cơm hả?"
Không phải tự tôi phát ra danh ngôn đâu, nhưng mỗi một người nữ sinh đều là xuất thân từ công chúa, ngay cả Diệp Tử hiền huệ cũng đã từng nói cho tôi biết, món ăn cô ấy biết nấu chỉ là cơm chiên trứng, thế nhưng cô ấy còn không có biết rõ là bỏ trứng vào trước hay đem cơm chiên lên trước, tự tôi thì thôi khỏi nói, món ngon nhất làm được chính là mì ăn liền. Nghĩ lại, nếu như Oa Oa làm cơm xảy ra vấn đề gì, thì chả phải là một xác hai mạng sao.
Oa Oa cười nói: "Từ nhỏ mẹ mình cũng ít khi ở tại nhà, cho nên mình phải tự đảm đương việc nhà, đường nhiên cũng phải học làm cơm. Dao Tử đừng coi thường mình như thế, mình rất mạnh đấy."
Tôi cũng chỉ đành tùy theo ý cô ấy, cùng lắm là sau này đóng gói đồ ăn trường. Đồ ăn trường tuy không ngon lắm, thế nhưng vẫn còn đủ dinh dưỡng, chí ít không cần phải lo có nuốt xuống được hay không. Cuối cùng, tôi còn xác nhận lại một lần: "Oa Oa, có thật là cậu biết nấu cơm không đấy?"
Oa Oa nói: "Sẽ không độc chết cậu đâu mà lo."
Chúng tôi đi ra chợ bán đồ cũ mua một cái nồi cơm điện mới 99%, 50 đồng, mới đầu ông chủ thét giá đúng 70 đồng không chịu hạ, Oa Oa mềm mỏng nói vài câu, ổng liền đồng ý ngay, quả nhiên đầu năm nay, loli là thiên hạ vô địch.
Tôi ôm nồi cơm điện cùng một đống lớn đồ gia vị và một túi gạo, chúng tôi bước trên con đường nhuộm bóng mặt trời về nhà.
Trên đường đi, mặt trời chiều to lớn chiếu ra một mảnh màu đỏ phía sau lưng chúng tôi, bầu trời giống như bị lửa nóng thiêu đốt, Oa Oa nói: "Dao Tử, khi còn bé mơ ước lớn nhất của mình là có một gia đình hoàn chỉnh, cùng với người con trai mình yêu tay trong tay về nhà. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là lại cảm thấy cảm động. Lúc nhỏ, mình không biết ba ba của mình là ai, nhưng mình cũng không oán trách hay hận mẹ, mẹ đã dành hết tình yêu thương cho mình, có đôi khi mình thậm chí còn nghĩ, kỳ thực không có ba cũng không sao, chỉ cần có mẹ là đủ rồi. Thế nhưng nếu như là con của mình, mình nghĩ có thêm một người cha thì sẽ càng thêm tốt hơn, nhưng mình lại không thể cho con bé điều đó. Nhưng mình cũng sẽ giống như mẹ, cố gắng làm tất cả những điều tốt nhất cho con bé."
Oa Oa lắc lắc đầu, mái tóc rung loạn lên, cô ấy chạy lên phía trước tôi, giang hai tay, giống như là muốn bay lượn.
Tôi nhìn cô ấy, gương mặt cô ấy lộ ra vẻ mộng ảo, giấc mơ của cô ấy giản đơn như vậy, chỉ là hiện thực phá hủy cô ấy, có lẽ nếu như hiện tại không xuất hiện đứa trẻ này, sau mấy năm nữa, Nghiêm Diệp sẽ lấy cô ấy, hai người bọn họ ở cùng một chỗ biết bao hạnh phúc, khi đó mới thật là khoảng thời gian chính xác cho tình yêu thăng hoa, thế nhưng hiện tại, đối với một cô gái giống như một đứa trẻ như Oa Oa mà nói, mọi việc hãy còn là quá sớm. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, cô ấy quật cường là vậy, không chịu lùi bước, tôi không thuyết phục nổi cô ấy, ngược lại lại bị cô ấy thuyết phục, việc tôi có thể làm bây giờ cũng chỉ có thể là chăm lo cho cô ấy.
Oa Oa nhảy chân sáo trên những ô vuông do đám trẻ vạch ra, thỉnh thoảng phát sinh những tiếng cười thích thú, nắng chiều kéo cái bóng thật dài trên con phố cũ, giống như là một bức tranh mãi mãi không phai màu. Tôi cảm thấy hình ảnh kia, thật giống như bầu trời ráng đỏ bị lửa nóng thiêu đốt, ký ức dường như không thể xóa nhòa. Tôi tưởng tượng có tiếng đàn vi-ô-lông-xen từ từ lôi kéo, trầm thấp thư giãn, cuối cùng sẽ ở thời điểm an tĩnh nhớ tới cô ấy, nó không phải là tình yêu, nó là sự cảm thông.
...
Buổi tối, tôi lên diễn đàn viết một bài viết tìm việc, nhưng vẫn chưa thấy có ai hồi âm, tôi bắt đầu đi qua những cửa tiệm gần trường tìm việc, bọn họ đều muốn thuê người làm việc toàn thời gian, không thuê làm việc bán thời gian, tôi đi vào từng cửa hàng, rồi lại thất vọng đi ra. Trước mỗi cánh cửa, tôi tự động viên chính mình, cửa hàng kế tiếp có lẽ sẽ nhận tôi vào. Cứ tiếp tục như vậy thẳng cho đến một khách sạn nhỏ, tôi tìm được công việc hỗ trợ tiệc cưới, thời gian làm việc không xác định, có việc thì bọn họ sẽ gọi, hơn nữa tiền lương cũng không cao, làm việc từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối được 20 đồng. Nếu như là trước kia, căn bản tôi sẽ không lo lắng, tôi còn chưa nghèo đến mức phải đi làm những công việc này để kiếm tiền sinh hoạt phí, nhưng còn bây giờ, tôi đồng ý ngay tắp lự, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ, chỉ cần là công việc kiếm ra tiền thì tôi đều làm tất.
Vừa vặn lúc ấy có người hỏi tôi có muốn viết tiểu thuyết kiếm tiền nhuận bút không, cũng không được nhiều lắm, hơn nữa còn là tiểu thuyết tình cảm Đài Loan, viết một quyển, in chưa đến một nghìn cuốn, thế nhưng tỷ lệ trúng tuyển không cao, khả năng bị loại rất lớn. Hơn nữa, tôi nhìn những cuốn tiểu thuyết đó đều có cái tên hoa mỹ, bày bán ở trên sạp nhỏ, vài đồng 1 cuốn, văn viết cẩu thả, mở ra bên trong cũng chỉ là giấy bồi, tôi hỏi số của biên tập viên, cùng biên tập viên liên lạc một chút, muốn viết một phần bản thảo cho cô ấy xem trước rồi mới ra kết luận.
Đột nhiên tôi có cảm giác là đang bán tống bán tháo chính mình, tôi không có khí chất thanh cao gì, cũng không phải là người tự cao tự đại, lúc trước tôi chỉ cảm thấy mình viết chữ là đang vì bản thân mà viết, mình thích viết thế nào thì viết, tiền bạc không quan trọng, vậy mà bây giờ lại vì tiền cố ý làm ra vẻ, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu. Khi đó, tôi thật đúng là tự coi mình quan trọng, cho rằng mình chí ít vẫn còn là một nhà văn, sau này đợi đến lúc tôi vì tiền mà cái gì cũng viết, tôi mới hiểu, thời điểm đó tôi thanh cao cỡ nào, hơn nữa còn chỉ là viết ngôn tình, nhiều nhất là xem mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, yên lành tham khảo một chút, máy móc viết lung tung, cũng không có gì đi ngược ham muốn cá nhân, coi như là viết thuận theo tâm ý của chính mình. Khi đó, vẫn được tính là một thanh quan, còn có điểm kiên cường, đến khi rớt xuống làm tú bà rồi, cũng bắt đầu học được đạo lý làm xiếc bán thân.
...
Cuộc sống gia đình của chúng tôi bắt đầu tạm ổn, chuyện bài vở của Oa Oa coi như là hỏng, cô ấy học bên khoa nghệ thuật, mỗi khi phải làm bài tập liên quan đến thuốc màu, tôi sẽ không để cho cô ấy làm, cô ấy cũng không còn cách nào khác hơn là gọi bạn học hỗ trợ, bình thường cô ấy đều ở nhà, bạn học của cô ấy đối với sự vắng mặt thường xuyên của Oa Oa cảm thấy nghi hoặc, cũng may là Oa Oa bình thường giao thiệp tương đối tốt, bịa ra một lời nói dối, nói là cơ thể của mình không khoẻ thì mọi người cũng tự động bỏ qua cho.
Còn về phần tôi, mỗi ngày tôi đều đi học, xế chiều nhận được tin nhắn từ khách sạn thì liền chạy tới đó làm việc, hỗ trợ rửa bát đĩa. Buổi tối chạy về phòng thuê, viết tiểu thuyết kiếm tiền.
Đoạn cuộc sống kia rất khổ, Oa Oa khi đó không hiểu, cô ấy hỏi tôi: "Chúng ta còn chưa cần dùng tới nhiều tiền như vậy, sao cậu lại liều mạng kiếm tiền như thế?"
Tôi trả lời: "Đây là để dành cho lúc bụng cậu đã lớn, tiền ăn mặc rồi các loại chi phí phát sinh, tiếp theo khi đứa trẻ sinh ra thì chúng ta phải làm sao? Còn những chuyện tiếp theo sau đó nữa cũng cần phải nghĩ tới? Từ bây giờ chúng ta sẽ phải bắt đầu tính toán, tất cả là vì tương lai của đứa nhỏ." Tôi nói nhưng đầu vẫn tiếp tục cúi, ở trên sàn nhà gõ gõ. Hiện tại, về cơ bản tôi viết một ngày được 1000 chữ, 1 tháng viết ra được 1 quyển, lúc mới đầu tiểu thuyết bị gửi trả lại rất nhiều, khổ khổ sở sở viết ra, thế nhưng biên tập viên lại bảo là không được, chỉ vỏn vẹn phản hồi một câu: "Cô viết quá thực tế, không có ai muốn xem đâu."
Tôi nhìn bản thảo của mình, thật lâu, xem từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ mới nghiêm túc viết ra như vậy. Kỳ thực, tôi vô cùng bài xích các loại tiểu thuyết rập khuôn, nào là nam heo đẹp trai thế nào, giàu có vung tiền ra sao, nữ chủ thì phải hiền lành xinh đẹp ngu ngu các thứ, v...v... tôi không chịu nổi kiểu rập khuôn sáo rỗng như thế, thế nên viết ra một cuốn tiểu thuyết không phóng khoáng, rốt cục thì lại bị người ta nói là thực tế quá, đọc không vui. Oa Oa ôm gối đầu ngồi ở đằng sau tôi, nghiêm túc đọc tiểu thuyết của tôi, sau khi đọc xong, cô ấy nhận xét: "Dao Tử viết tốt lắm. Thực sự rất cảm động."
Tôi xoa xoa đầu Oa Oa, nói: "Oa Oa, cảm ơn. Đây là cuốn tiểu thuyết độc nhất vô nhị vì cậu mà viết ra đấy."
"Thật sao?"
Tôi gật gật đầu, cô ấy sẽ vĩnh viễn không hiểu, không ai xem, không có thị trường thì viết cái gì cũng vô dụng. Cuốn sách kia viết ra dựa trên nguyên tắc kiếm lời, viết không có giá trị giải trí thì ai sẽ chịu mua.
...
Ngày kế tiếp, tôi đi đến cửa hàng in ấn trong trường, chọn một xấp giấy, tìm 5 đồng tiền đưa ra, lúc ông chủ cửa hàng đang bận rộn đóng đinh nó lại, có hỏi tôi: "Cháu đọc tiểu thuyết là được rồi, tại sao lại phải in ra, lãng phí tiền bạc."
Tôi cười cười không nói gì thêm. Trở lại căn nhà chung với Oa Oa, tôi mở máy tính lên bắt đầu viết, viết xuống một câu chuyện hão huyền cho những cô bé thích mơ mộng làm Cinderella. Câu chuyện này viết rất thuận lợi, không một chút trở lại, nam chính đầu heo đẹp trai giàu có dồn hết tình yêu vào nữ chính, nữ chính thì ngây thơ gia thế đơn giản xử nữ tinh khiết, rồi sau đó sẽ xuất hiện một loạt nam phụ 1 nam phụ 2 cũng đều đổ cô ấy. Cuối cùng đi đến một kết thúc hoàng tử đi với công chúa bên nhau trọn đời là xong. Tôi mất 5 ngày 2 đêm để chém ra câu chuyện này rồi nộp cho biên tập viên, ngay ngày hôm sau tôi đã nhận được phản hồi qua cửa, vậy là có thể nhận tiền. Biên tập viên còn nói thêm, sau này cứ viết như vậy là được.
Ở trước máy vi tính, tôi nhìn những hàng chữ kia, cảm thấy xa lạ, không hề có bất cứ cảm xúc hưng phấn gì, gần như đấy không phải là tôi, tôi sẽ không viết như vậy, nếu như đó là đứa con của tôi, thì tôi thà rằng bóp chết nó đi cho rồi. Thế nhưng, nó khiến cho tôi có tiền cầm, như vậy không phải là đã đủ rồi sao?
Nghề nghiệp kiếm ra tiền, tại sao lại muốn đẩy đi. Tôi không phải đồ ngốc.
Oa Oa là độc giả trung thành nhất của tôi, cũng chỉ có cô ấy hiểu khi tôi viết ra những dòng chữ đó có biết bao miễn cưỡng, cô ấy vì tôi đưa đến một ly nước, mở cửa sổ ra khiến cho gió trời thông thoáng thổi vào, rung động chuông gió, đinh đinh đang đang.
Oa Oa không biết đã nói bao nhiêu lần với tôi là cô ấy sẽ không nhận tiền của tôi, thế nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục kiên trì, tiền để dành được đều để ở trong ngân hàng, Oa Oa nghĩ mọi thứ thật đơn giản, cô ấy cho là cơ thể mang thai và trước đây không có gì khác biệt, nuôi hai người giống như nuôi một người, tôi thì chỉ đơn thuần nghĩ là cô ấy sẽ cần tiền, không hề nghĩ đến những khía cạnh khác, có lẽ là do khi ấy chúng tôi còn quá trẻ, quá ngây thơ, nhìn mọi thứ đều đơn giản thiếu đi những khía cạnh thực tế. Tôi khi ấy sẽ thỉnh thoảng cười cô ấy không biết đến nhân gian gian khổ, không biết về sức nặng của đồng tiền, còn tôi bây giờ sẽ cười tôi khi ấy không biết thế sự vô thường, cho dù bạn có tiền, hai đứa trẻ mang theo một đứa trẻ, thật sự là bất lực.
Bởi vì quá mệt mỏi nên thời gian ở trên lớp, tôi ngủ gật ngày càng nhiều, giáo viên phát hiện, thỉnh thoảng chỉ đích danh tôi, may mà có người bên cạnh hỗ trợ, che che giấu giấu qua loa, buổi luyện tập buổi tối về cơ bản tôi cũng không đến, HLV đã sớm phát điên, thỉnh thoảng tôi bị ép đến đều đều là hữu khí vô lực, đá cũng không có sức.
"Tiểu Phương, em đang làm cái trò gì vậy, sao lại không đánh, đứng im để cho em ấy đánh thế hả? Chân đứt rồi có phải không, mà đứt rồi cũng phải đá cho tôi!?" HLV cầm lấy một cái bia gõ vào lưng rôi, tôi mặc bộ đồ bảo hộ thật dày, cảm giác như thể mình bị trói buộc không thở nổi, toàn bộ sức lực tiêu biến, cảm tưởng người giống như là hoa rơi, đối thủ của tôi chỉ là một người mới, kỹ xảo không có bao nhiêu, nhiều nhất là đá đến cằm của tôi, tuy nhiên dùng lực rất mạnh, điên cuồng mà đánh, lúc đánh cũng không so đo là sẽ bị thương.
Lúc mới bắt đầu tôi cũng như vậy, lúc mới tiến vào tập luyện bị đánh đến thương tích chồng chất, bởi vì không biết đau, cho nên mỗi lần đánh đều dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng đợi đến lúc bị đau rồi, biết sợ, cũng bắt đầu biết rút lui, bởi vì biết chân cũng có thể bị thương, khi đá sẽ bắt đầu do dự.
HLV nói, từ trong thực chiến có thể tìm ra đạo lý, hiện tại coi như là tôi đã hiểu.
Khi HLV đánh đến nhàm chán, ông ấy lau mồ hôi, nói: "Em đi kéo chân đi, lần sau mà còn như vậy, tôi sẽ để em đánh với những nam sinh kia."
Tôi lui qua một bên, khiến chân đập vào lan can tường, thời gian dài nó không chịu áp lực, đau đến cắn răng. Gần đây tôi thực sự mệt mỏi, giống như không có thời gian để nghỉ ngơi, một khắc kia, tôi thậm chí còn muốn lùi bước, trong lòng có một giọng nói hèn hạ dụ dỗ,
Oa Oa không phải là cái gì của cậu, cậu làm vậy là để làm gì? Muốn giả bộ làm người tốt thì cũng không cần phải bao đồng đến mức đấy đâu. Nhưng tôi lập tức phản bác chính mình, tôi cắn răng nhịn xuống, dùng cơn đau này để làm cho mình quên đi ý tưởng hèn yếu kia.
...
Lê lết cái cơ thể mệt mỏi rã rời về nhà, đèn tắt, dường như trong nhà không có ai, tôi lập tức chạy vào, tay chân luống cuống móc ra một cái chìa khóa cửa, bên trong không một chút ánh sáng hay tiếng động nào, giờ đã trễ lắm rồi, Oa Oa đang ở đâu? Tôi bật đèn, thời điểm nhìn thấy bóng người đang co lại ở trong góc, tôi cảm thấy thực sự hoảng sợ.
Tôi chạy tới trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống, tôi muốn nhìn mặt cô ấy nhưng lại bị cô ấy gạt ra, cô ấy chôn mình trong cánh tay, bả vai gầy yếu hơi run rẩy.
"Oa Oa, có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy không trả lời, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của cô ấy, khe khẽ, bị đè nén.
Tôi ôm cô ấy, hỏi: "Oa Oa, cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ xảy ra chuyện gì à."
Oa Oa lắc đầu.
"Vậy thì là?"
"Nghiêm Diệp, mình hận anh ta." Oa Oa ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sưng đỏ ràn rụa nước mắt là hận ý, cô ấy cắn răng: "Anh ta nói là mình đang ép buộc anh ta, anh ta... anh ta nghĩ rằng mình làm vậy là để đòi tiền anh ta. Mình không phải vậy! Mình nói rằng mình không phải vậy, mình yêu anh ấy, sao anh ấy lại có thể hiểu lầm mình như vậy. Mình không muốn mất đi đứa con, mình không thể mất đi con được. Ba của con bé không muốn có con bé thì mình muốn."
Tôi ôm chặt Oa Oa, cằm chỉa vào đỉnh đầu của cô ấy, an ủi: "Oa Oa, cậu tỉnh táo lại đã, Nghiêm Diệp có lẽ chỉ nhất thời nói lẫy mà thôi, đừng tức giận quá, không tốt cho thân thể."
Oa Oa gật đầu, tôi yên tâm lại, lau nước mắt cho cô ấy.
Tôi hỏi: "Có phải Nghiêm Diệp đi tìm cậu không?"
Oa Oa gật đầu đáp: "Hôm nay, anh ta gọi điện thoại cho mình. Mình nhận điện rồi cảm thấy anh ta đã thay đổi, không còn là
1 2 »