Chương 19: (Ký ức thời đại học 11)

Thời gian rất nhẹ nhàng lướt qua, năm thứ hai đại học, những chuyện như trốn học đã thành cơm bữa, so với năm thứ nhất cái gì cũng không dám làm, sang đến năm thứ hai, lá gan của đám trẻ chúng tôi đột nhiên lớn lên, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng, những năm tháng đại học tốt đẹp chính là khoảng thời gian để ăn chơi nhảy múa. Các bạn gái trong ký túc xá đều theo học tín chỉ môn ái tình học. Tôi nhìn phong cách make up đậm đà của bọn họ ngày càng quen thuộc, trang phục họ mặc ngày càng thêm mốt, giảm béo đã đến mức độ giống như que diêm, càng ngày tôi càng có cảm giác mình thực sự là đang học đại học, so với cấp 3 phải lén lén lút lút thì nơi đây có thể đường đường chính chính mà tɧác ɭoạи.

Có đôi khi tôi cảm xúc dâng trào, lúi húi viết truyện, không cầu danh lợi, mà đúng là cũng chẳng có danh lợi nổi, tôi không muốn dựa vào viết văn để kiếm tiền, vẫn chỉ là chơi đùa mà thôi. Có đôi khi ở trong câu chữ, tôi hiểu ra ái tình là gì, hiện thực không thể cấp cho tôi một tình yêu sinh ly tử biệt, mà văn chương thì có thể dạy cho tôi tất cả.

Khi đó thật là tốt, ở trong môi trường vô trùng, muốn tiền có tiền, muốn có thời gian có thời gian, có mẹ ở phía sau lưng làm hậu phương vững chắc, không có việc gì cũng gọi điện thoại tới, nói với tôi: "Có muốn mẹ chuyển tiền cho mày không nào?" Tiền tài đến liên tục không ngừng, mặc dù không thể biến bạn trở thành thần tiên, nhưng cũng có thể cho bạn tiêu sài phung phí. Nếu như khi đó tôi biết sau này mình tốt nghiệp đại học rồi sẽ trở thành một đứa viết sắc tình bán lấy tiền, có phải hay không tôi sẽ đem đống tạp văn mĩ lệ kia ra đốt ngay tại chỗ. Con người thay đổi, hoặc là thêm phần cao thượng thánh khiết, hoặc là càng ngày càng chìm trong truỵ lạc.

Tôi không thể nói tôi đã thay đổi theo chiều hướng nào, nhưng chí ít thì tôi cũng đang dùng hai bàn tay của mình để kiếm ra tiền, có điều nghèo đói đến độ không thể tự nuôi nổi chính mình, nói gì đến nuôi mẹ, càng chẳng thể nuôi thêm nổi một cô bạn gái. Quả nhiên, điều kiện tiên quyết khi yêu đó chính là có thể cho nhau ăn no. Nếu như không thể, thôi thì đọc tiểu thuyết đi cho nó lành! Tiểu thuyết sẽ không bào nhân dân tệ của bạn. Tôi yêu nhân dân tệ. Có bị nàng chôn sống thì cũng nguyện ý, chết đi trong khi nở nụ cười hạnh phúc.

Ở trong ký túc xá có rất nhiều người tùy thời hỏi tôi: "Sao cậu lại không tìm bạn trai. Tìm một người bạn trai không phải vì tình yêu thì cũng có thể giải quyết được nỗi cô đơn."

Tôi nói: "Tớ xấu nên không ai thèm để ý đấy. Tớ sẽ ở trong cổ mộ phái, tiết kiệm tai họa cho nam nhân trong thiên hạ."

Khi đó toàn bộ người trong ký túc đều lắc đầu vì tôi, Ký túc xá trưởng Lưu Tuệ tiểu thư ra lời phát biểu: "Thực sự tiếc thương cho một thân nữ nhi trong thiên hạ."

Tôi nghĩ, thực ra tôi chẳng qua là cảm thấy không biết phải làm sao để chung sống với đàn ông thôi, không biết có phải tôi đã quên mất nên dùng loại tâm tình gì để đi yêu một người con trai, đây vốn là một loại bản năng, nhưng sau một đoạn thời gian tôi đã quên lãng nó, sau đó thì nó cứ như vậy mà biến mất. Thậm chí có thể nói, tôi lại còn phảng phất có nỗi sợ yêu đương với nam giới. Hiện tại, sau nhiều năm, tôi vẫn như trước có cảm giác như vậy. Thích một cô gái như một người con trai, có phải sẽ vô thức áp đặt cho mình hình tượng giới tính. Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, có đôi khi tôi hoài nghi tôi có phần linh hồn của một người con trai, bởi vậy mới có thể đi thích Diệp Tử. Sau đó đi cưng chiều cô gái mình thích, tìm thấy niềm vui bên trong sự cưng chiều ấy, thế rồi có một ngày, bạn muốn trở về thân phận phụ nữ để đi yêu một người đàn ông, như vậy rất khó để có thể thích ứng lại.

Cho nên, về phương diện tình cảm, tôi vẫn duy trì một khoảng cách, với lại cũng đâu có người con trai nào thích tôi đâu.

Mấy nam sinh bên cạnh cũng không có mấy người coi tôi là con gái. Trong CLB Tae Kwon Do cũng đều là đàn ông, tôi ở trong đó coi như là đại diện cho phái yếu duy nhất, chỉ là mỗi lần huấn luyện thực chiến hay cãi nhau ầm ĩ, tôi đều có phần trong đó, cũng không có gì khác biệt, trong CLB không phân chia ra nam nữ, muốn sờ thì sờ, muốn áp thì áp, khoảng cách giữa nam và nữ căn bản là không có. Vì kéo chân, tôi để cho một người con trai áp lên người mình, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là chịu không nổi cái mùi mồ hôi trên người nam sinh kia. Vẫn là con gái tốt hơn, con gái dù có đổ mồ hôi thì cũng là hương thơm. Nếu mất đi sự thần bí rồi thì chẳng còn gì là mới lạ nữa. Đàn ông tựa hồ chính là như vậy, dần dần tôi gọi họ là huynh đệ chứ không còn là đối tượng huyễn tưởng thời thơ bé. Giống như là khi ở cùng với Nghiêm Diệp, không có tình yêu trong đó, chúng tôi kề vai sát cánh, quàng vai bá cổ, cùng nhau nói một chút chuyện đen tối cũng chẳng thấy có gì là xấu hổ, ranh giới giới tính dường như không tồn tại.

Vào thời điểm đó, tôi không để ý, ai mà lại đi suy nghĩ nhiều như vậy. Tôi vội vàng đi chữa thương thế của mình, kỳ thực vẫn chưa phải là thụ thương quá nặng, không có vết máu chí tử chảy ra, những người ở bên cạnh cũng không biết chuyện giữa tôi và Diệp Tử, Diệp Tử là Hội phó hội học sinh uy nghiêm và thân thiện, tôi là một đứa ất ơ vô danh, đương nhiên chẳng có ai mà lại đi liên hệ chúng tôi lại với nhau cả. Mà người biết được chuyện này thì cũng hiểu, nói ra thì cũng không có gì tốt đẹp, gây xôn xao dư luận cũng đâu có tiền mà cầm. Bí mật hãy cứ để là bí mật.

Lúc gặp mặt tôi còn có thể chào hỏi, vận công diễn xuất giả ra một bộ dạng vui vẻ gặp nàng, chuyện trước kia coi như là không để ý đi, thờ ơ mà nói: "Đã lâu không gặp cậu."

Diệp Tử sẽ nở nụ cười nhạt nhòa, vẻ mặt luôn là dịu dàng như vậy, đáp lại tôi: "Ừm." Sau đó thì chúng tôi tìm một đề tài, căn cứ vào hình thức thời gian địa điểm tình huống thực tế mà biến hóa nó đi, nghìn bài như một, cuộc đối thoại dựa theo thói quen giống như một đôi vợ chồng ba mươi năm sống chung một nhà.

"Hả?"

"À!"

Tắt đèn.

"A!"

"Á..."

Đôi khi tôi cảm thấy như vậy là rất mệt, mỗi một lần gặp nàng tôi đều phải phủ thêm một lớp khôi giáp ngăn không cho đao kiếm xuyên phá, kéo lê cái xác nặng nề của mình, làm bộ uy phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đó, nhưng kỳ thực ra bên trong chỉ là một linh hồn gầy gò run rẩy. Đôi lúc tôi cảm thấy, yêu một người tốt nhất là cứ nên đứng từ một khoảng cách xa xa, giống như đơn phương tương tư xem chừng là tốt hơn đấy, đỡ phải lúc gặp mặt thì ngụy trang ra nụ cười, thực sự mệt mỏi chết đi được.

Sau khi từ nhà Dương Dương trở về, dường như tôi đã thông ra rất nhiều chuyện, sau rồi lại phát hiện ra nội tâm mình mơ mơ hồ hồ chờ mong, mong đợi một ngày Diệp Tử và tôi cũng có thể như hai người bọn họ. Tôi cũng sẽ cưng chiều nàng giống như Econ cưng chiều Dương Dương, bình thản cùng nhau sống qua ngày qua tháng... Nhưng bất quá, giấc mộng hão huyền đó rất nhanh chóng bị tôi dẹp đi, dẫu sao nó cũng chỉ là mộng tưởng của một mình tôi mà thôi.

Trước ngày sinh nhật của Diệp Tử một ngày, tôi một mình đi đến cửa hàng tinh phẩm mua một cây trâm hình con bướm nạm kim cương, đắt muốn chết, tốn phí sinh hoạt 2 tuần của tôi, cũng coi như là cắt đi một phần máu thịt, tôi nghĩ tới thời điểm tôi và Diệp Tử còn đang tốt đẹp, món quà duy nhất tôi mua cho Diệp Tử lại là cái dây đeo hình chiếc lá mua ở siêu thị, đồ vật giá rẻ thì chất lượng không tốt, nó tồn tại được một tháng trên chiếc điện thoại di động của nàng thì bị nàng cho về hưu, Diệp Tử để nó vào trong cái hộp trang sức hình con mèo Hello Kitty não tàn, nói là muốn cất giấu cả đời. Lúc đó, tôi ở bên cạnh nàng, luyến tiếc tiêu tiền, hiện tại, rời xa nhau rồi, xích mích, không thể yêu, lại đi cam lòng mua tặng nàng món đồ đắt tiền đến như vậy, tôi phát hiện ra hành vi của mình không hề ăn nhập gì với nhau, hiện tại mua thì có cái ích lợi gì, nàng sẽ không vui vẻ kích động, không cười nói cám ơn, không lưu lại trên gương mặt tôi một nụ hôn như bươm bướm đậu xuống.

Cho dù tôi biết đây là khoản chi tiêu vô ích, thế nhưng tôi vẫn dứt khoát trả tiền, hành động này, mẹ tôi mà biết xem bà có đánh gãy chân tôi không. Phá gia chi tử, à không, phá gia chi nữ.

...

Sáng sớm ngày kế tiếp, tôi đi qua phòng ngủ của nàng, mặc cái váy mà nàng đã bắt tôi phải mua, trong tay nắm thật chặt cây trâm tôi mua, lớp bọc bên ngoài cây trâm đã bị tôi làm hư, buổi tối không ngủ được, tôi đứng dậy mở ra nhìn, cây trâm ở dưới ánh trăng lóe ra thứ hào quang óng ánh, tôi nhìn rồi thầm mắng mình một câu. Sau đó vụng về gói lại. Kết quả là không gói được, lại lấy ra, đến lúc đó tôi sẽ cứ đi tới trước mặt nàng, mở lòng bàn tay ra, trực tiếp đưa cho nàng thành ý của mình.

Thời điểm tôi đi tới trước cửa phòng ngủ của Diệp Tử, ở bên trong truyền đến từng trận cười của nữ sinh. Quản lý ký túc xá nữ là một thím nổi tiếng nghiêm khắc toàn trường, đến cả một con muỗi cũng không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của thím ý, vậy mà hiện tại, trong phòng của nàng lại có tiếng của nam sinh, tôi nghe ra, đó là giọng của Nghiêm Diệp, cái giọng nói quen thuộc như vậy, tôi mãi mãi không thể quên được.

Con mẹ nó. Tôi rủa thầm một tiếng, phát hiện trong lòng bàn tay đau muốn chết, vừa mở ra nhìn đã thấy cây trâm đâm xuyên vào lòng bàn tay tôi, sau khi tôi kéo nó ra, có máu từ từ chảy. Máu ngưng kết thành một vòng tròn, nhìn nó khiến cho lòng tôi khó chịu.

Tôi quay đầu rời đi, không muốn tiến vào, tôi biết, hiệp thứ hai, tôi lại thất bại. Lại một lần nữa, tôi thua sự nhu nhược của mình. Đúng là tôi không có gan đi đối mặt với người đã từng là đồng chí nay lại quay qua đối địch với mình, tôi sợ đối diện với hắn, cảm giác xấu hổ, tràn ngập cừu hận, bất lực. Cho nên tôi lựa chọn đào tẩu, bên cạnh nàng có nhiều người như vậy, ít đi một người hát bài hát chúc mừng sinh nhật cũng chẳng sao đâu. Hơn nữa, chúng tôi đã chẳng phải là bạn bè nữa rồi.

...

Nhiều ngày sau, ở một thời điểm rất không thích hợp để bày tỏ, tôi thẳng thắn nói: "Diệp Tử, hoặc là chúng ta yêu, hoặc là làm hai người xa lạ."

Nàng giật mình nhìn tôi: "Cậu đang ép mình đấy à?"

Tôi bất đắc dĩ gật đầu. Đúng vậy, có lẽ đây là tôi đang ép buộc nàng, cũng là đang ép buộc mình, tôi là con người dứt khoát, tôi không thể nào chịu nổi cái loại cảm giác lửng lơ lập lờ này, rõ là trong lòng khó chịu nhưng lại vẫn muốn giả bộ bình thường. Khi mà giữa chúng tôi còn có loại nhân tố ái tình ở bên trong, chúng tôi sao có thể trở lại vị trí bạn bè được.

Nàng xoay người rời đi, từ khoảnh khắc đó, tôi biết, nàng đã cho tôi một câu trả lời rõ ràng, chúng tôi giờ đã là hai người xa lạ rồi, đúng không?

Kết cục này là do tự tôi đi đánh gãy cái sợi chỉ mảnh khảnh ngụy trang giữa chúng tôi.

Bước dọc theo con đường, tôi cứ nghĩ như vậy, an ủi chính mình như vậy, cho mình vô số cái cớ, ép đến khi tôi lừa gạt được chính mình tin tưởng, tôi không đi con đường đó là đúng đắn nhất cho cả hai.

Tôi đặt cây trâm ở bên cạnh máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên sẽ bị hào quang của nó đâm cho bị thương con mắt, thật là một món đồ xinh đẹp, đáng tiếc lại là một món đồ tổn thương người, phải cách xa xa nhìn ngắm, ánh hào quang của nó đẹp là vậy, thế nhưng, khi bạn muốn dùng sức bắt lấy nó, nó sẽ đâm vào da thịt bạn, khiến cho bạn chảy máu, nó thì vẫn xinh đẹp rạng rỡ, không chút tổn hao gì.

Haiz. Một lần nữa thở dài, tôi đơn giản là tắt máy tính, đóng gói đồ đạc, đi về nhà.

Giờ cũng không phải là ngày lễ gì, chỉ là môn tự chọn hôm đó tôi không cần phải lên nữa. Đội ngũ giáo viên rất nghĩa khí, vỗ ngực một cái nói: "Tôi chỉ cần các em điểm danh, không phải tới học, điểm tra đều cho các em 95 điểm."

Thế nên tôi có thể không chút cố kỵ đi về nhà. Ngồi một chuyến xe, chưa đến nửa tiếng là về được đến nhà rồi, hiện tại, may mắn là tôi học đại học ở địa phương, ngày trước tôi cãi nhau với mẹ, đã từng nói, chờ xem, con lên đại học rồi nhất định sẽ đi đến một nơi rất xa, để một năm mẹ cũng không thể nhìn thấy được con, đến lúc đó mẹ có muốn dạy dỗ cũng không có người nghe!

Sau này, tôi lại bị mẹ buộc phải học trường này, mẹ nói cái gì mà không thể thả cho tôi đi được, lúc mới đầu tôi không rõ, hiện tại thì đã hiểu, nếu như tôi ở bên ngoài bị người ta khi dễ thì về nhà tìm một nơi để khóc cũng là thuận tiện, đường về nhà có chút xíu mà thôi. Quả nhiên là mẹ, đầu óc mãi mãi sâu sắc hơn tôi.

Tôi gõ cửa nửa ngày, cánh cửa vẫn không hề suy chuyển. Tôi đoán nhất định là mẹ đã đi ra ngoài, chìa khoá tôi không mang theo, cho nên tôi ngồi ở cửa nhìn cánh cửa sắp tróc nước sơn thật lâu, lâu đến độ chân của tôi đã tê rần, lâu đến độ tôi cảm thấy tuyệt vọng, mẹ tôi không có nhà.

Sắc trời đã nhuộm màu mực tối, tôi ngồi trong hành lang, từng người từng người hàng xóm đi qua bên cạnh, cười nói với tôi, Dao Dao à, lại bị mẹ nhốt ở ngoài sao, sau không được cùng mẹ cãi nhau nữa nhé, biết chưa? Nói rồi không quên xoa xoa cái đầu tóc ngắn của tôi, nghiễm nhiên coi tôi là đứa nhỏ 10 tuổi. Tôi mới đầu còn chịu khó giải thích, sau lười rồi, ngồi trơ ở trước hành lang như bức tượng khắc gỗ, mặc cho từng người hàng xóm xoa đầu, nói nói, giống như là một chú cún con không nhà để về, không ai ra nhận.

Đến lúc giọng nói vô cùng quen thuộc của mẹ vang lên, tôi lập tức nhào tới. Mẹ nhìn thấy tôi phản ứng đầu tiên chính là la ầm lên: "Sao mày lại về, không cần lên lớp sao?"

Tôi gãi gãi đầu của mình: "Bọn con không có lớp, rảnh rồi."

Mẹ tôi không tin, xông vào trong nhà muốn gọi điện thoại cho giáo viên, miệng còn lẩm bẩm: "Cái trường này là thế nào vậy, thứ năm mà không có lớp, thật thiếu trách nhiệm."

Tôi không có gì để nói, kéo tay mẹ: "Mẹ à, đại học chính là như vậy, có được không?"

Sự khác nhau giữa hai thế hệ chúng tôi hoàn toàn hiện lên rõ nét, tôi phát hiện ra tôi có rất nhiều thứ không thể giải thích được cho mẹ, không nói được rõ ràng cũng không thể nói rõ, mẹ đã dừng lại ở trong thế giới của mẹ, dùng quan niệm cùng sự từng trải của bản thân để đi lý giải thế giới của tôi, nhưng nó hoàn toàn bất đồng, có đôi khi tôi thực sự cảm thấy rất bất lực.

Mẹ đi vào bếp chuẩn bị cơm tối, vẫn còn càu nhàu là tại sao đại học lại có thể vô trách nhiệm như thế, đám giáo viên kia làm công ăn lương kiểu gì vậy.

Tôi nghĩ nếu như bây giờ tôi nói là từ lúc khai giảng đến giờ, tôi vẫn còn chưa từng gặp qua chủ nhiệm lớp, bà có thể hay không ngay lập tức vọt tới xử giáo vụ, hoàn tất thủ tục thôi học, ném tôi trở lại trường cấp 3, nơi mà chủ nhiệm lớp và phụ huynh có mối quan hệ mật thiết không gì sánh được.

Đợi tới lúc ăn cơm tối, tôi đem cây trâm cho mẹ, mẹ tôi nhìn, chiếc đũa thiếu chút nữa thì rớt: "Mày cho mẹ cái gì thế này?"

Tôi nói: "Mẹ, con mua, tặng cho mẹ. Mẹ thấy đẹp thì cứ cầm lấy đi."

Mẹ trả lời: "Không muốn, thứ này mẹ lấy làm gì, trả về, mày dùng đi, mẹ không cần."

Tôi lại nói: "Mẹ, mẹ cầm đi, không đáng bao nhiêu tiền đâu."

Mẹ nghiêm nghị hỏi tôi: "Thứ này bao nhiêu tiền?"

Tôi xới một bát cơm, làm bộ không có gì nói: "Không đáng bao nhiêu mà, hai mươi đồng, cửa tiệm kia sắp đóng cửa, con thấy đẹp nên mua về."

Mẹ lại bắt đầu mở máy: "Mày cứ thích mua đồ đắt tiền như vậy, mua về vô ích, mày xem mẹ già như vậy rồi, cũng không thể cài được..."

Có điều buổi tối, tôi rõ ràng nhìn thấy bà cẩn thận đặt cây trâm vào trong chiếc hộp trang sức màu vàng của bà. Mẹ đúng là người khẩu thị tâm phi, nói nửa câu cũng đều không thể tin được. Khi còn bé, nhà tôi nghèo, lễ mừng năm mới mới có thể được ăn sườn xào chua ngọt, mẹ bỏ tất cả những khối thịt lớn nhất vào trong bát của tôi và cha, nói rằng bà không thích ăn thịt, đến khi tôi lớn rồi mới hiểu được, bà vẫn luôn nói xạo, nhưng là những lời nói xạo thiện tâm.

Tôi ngủ ở trong căn phòng của mình, ngắm nhìn cái trần nhà quen thuộc mỗi đêm, không tài nào chợp mắt nổi, nhìn nó một chút, mắt bắt đầu bất tri bất giác mà rơi lệ, tôi phát hiện ra mình dường như đã làm sai một việc, cảm thấy thẹn với mẹ, tôi co mình vào trong chăn, khiến cho mình chết ngộp ở trong đó.

Tôi ở lại nhà hai ngày, mẹ tôi dốc hết sức nấu cho tôi những món ăn ngon, còn nói đồ ăn ở căng tin trường quá kém, bà nghĩ tôi nhất định là ở trong đại học bị đói, thế nên mới gầy đi nhiều như vậy, bắt tôi phải khôi phục lại trạng thái một bữa hai bát cơm như trước kia. Tôi ăn đến no căng cả bụng, dáng vẻ giống như người mang thai ba tháng. Chuyện cần làm bây giờ chính là ngồi trước TV, cầm cái điều khiển từ xa, những chuyện khác đã có mẹ tôi lo hết rồi.

Thời điểm tôi trở về trường học, bà đưa cho tôi một bát Mai kiền thái (1 loại rau phơi khô), dặn dò tôi, nếu như ở trường học có bị đói bụng thì bắt xe về nhà, bà sẽ trả tiền xe cho.

Tôi vẫy tay, nói lời tạm biệt, bà đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng tôi xa dần, lúc tôi đi đến một chỗ rất xa rồi, quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy bà đang đứng ở đó, bà dường như gầy hơn trước, cũng già hơn trước, cơ thể cũng không cao như trước, không còn cha tôi mà tôi thì cũng đã rời nhà đi, bà ở nhà một mình ắt hẳn là phải nhàm chán lắm. Những chuyện này tôi cũng không thể lĩnh hội được, thế nhưng, một khắc kia, tôi thực sự cảm thấy, tôi không thể để cho bà thương tâm, tôi muốn nghe lời mẹ, làm một đứa trẻ tốt, bà đã từng nói, bà không cầu tôi làm nên một sự nghiệp gì vĩ đại, chỉ cần tôi đi tìm một công việc kiếm tiền, gả cho một người con trai cũng không đến nỗi xấu, sinh ra một bé trai để cho bà ôm, thế là bà thỏa mãn rồi.

Nhưng tựa hồ, tôi đang đi theo một con đường mà bà nhất định sẽ phản đối. E rằng dưới góc nhìn của bà, con đường này cùng với gϊếŧ người phóng hỏa cũng chẳng khác là bao, bà là một người phụ nữ truyền thống nữ tính, đối với những chuyện như vậy thì đừng nói là tiếp thu, chỉ cần nghe đến thôi cũng đã cảm thấy bất khả tư nghị rồi, chắc chắn là bà sẽ không tiếp thu một đứa con gái không bình thường. Tôi cảm thấy lòng càng thêm phiền muộn, khi còn bé tôi vẫn yên lành, sao bây giờ lại thành ra như vậy.

Mũi tôi ê ẩm, che lấy miệng của mình, có xe trước mặt đi ngang qua tôi cũng không phát hiện. Không được khóc, tôi nhịn được, tôi đứng đợi rất lâu, đến khi chuyến xe tiếp theo đi tới, mọi loại tâm tình đột nhiên tiêu biến, đáy lòng chỉ còn lại một loại cảm xúc nhàn nhạt.

...

Trở lại ký túc xá, tôi nhìn trên bàn của mình có một chiếc hộp giấy màu trắng, là hộp bánh ngọt hiệu Danby, tôi hỏi người bên cạnh, Lưu Tuệ nói: "Nó là do một nữ sinh xinh đẹp thứ năm đem qua, còn muốn tớ nhắn với cậu, tối thứ sáu qua căng tin trường ăn một bữa. Chỉ là điện thoại di động của cậu không mở, tớ cũng không biết cậu đã đi đâu, căn bản là không liên lạc được với cậu."

Đầu óc của tôi trống rỗng, ngây ngẩn cả người, tôi đã bỏ lỡ cuộc hẹn của nàng, có lẽ nàng muốn nói với tôi cái gì đó, tâm lý của tôi đột nhiên tràn đầy kích động cùng chờ mong, nhưng chỉ một giây kế tiếp, lửa nóng cháy hừng hực đã bị tôi dập tắt, chuyện Diệp Tử muốn nói sẽ không phải là một tin tức gì tốt lành, nếu đã như vậy, tôi cần gì phải tự rước lấy nhục cho mình? Sinh nhật của nàng tôi không đến, cuộc hẹn của nàng tôi không đi, coi như là bỏ qua, đối với tôi mà nói, ngược lại là bớt đi một lần tổn thương.

Đầu óc của tôi rối bời, một bên vì bỏ lỡ một lần được gặp nàng mà bi thương, một bên lại đang tự an ủi mình, có lẽ chúng tôi đã được định trước là không có duyên phận.

Mở ra cái hộp caro, bên trong có một khối bánh ga-tô nho nhỏ, nó được cắt ra từ một cái bánh ga-tô cỡ lớn, hơn nữa còn là từ bộ phận trung tâm, mặt trên có rất nhiều hoa anh đào, còn có hai chữ Diệp Tử viết bằng màu bơ rực rỡ. Đó là ước hẹn của chúng tôi, tôi nhất định phải ăn khối bánh kia, nàng đã thực hiện ước hẹn, ngay cả khi chúng tôi đã thành ra như vậy, chỉ là tôi vẫn khó có thể tiếp nhận.

Tôi cầm lấy cái nĩa, thời điểm bỏ một khối nhỏ vào trong miệng, tôi ngay lập tức biết là nó đã bị hư, mấy ngày nay thời tiết oi bức, cộng thêm đây là bánh ga-tô làm bằng bơ tươi, không thể để được lâu, thế nhưng tôi vẫn từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng, thật giống như, đó chính là Diệp Tử, nàng sẽ biến thành một bộ phận cơ thể tôi, tôi dùng phương pháp như vậy chiếm được nàng, có được nàng. Trái tim của nàng, ngọt ngào như vậy, chỉ là tôi không thể thưởng thức ra được hương vị chính xác.