Chương 16: (Ký ức thời đại học 8)

"Gần đây cô rất thân với Oa Oa." Hiếm khi nào Nghiêm Diệp gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không cho rằng tên khốn đấy sẽ nói ra được lời gì dễ nghe, quả nhiên câu đầu tiên chính là chất vấn. Tôi ở đầu điện thoại bên này trợn mắt, cái thằng cha nhỏ mọn ngu ngốc mắc bệnh hoang tưởng kinh niên này, đối với ai cũng ôm theo địch ý, cứ như thể người qua đường sẽ đoạt đi của hắn thứ gì đó, có đôi khi tôi cảm thấy tâm lý của hắn có phải hay không có chút vấn đề.

Tôi miễn cưỡng nói: "Oa Oa là bạn tốt của tôi, lẽ nào anh bảo tôi đừng nên tới gần cô ấy? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy!? Đừng có bảo anh cho rằng tôi thích Oa Oa của anh rồi, thừa lúc anh không chú ý ăn mất cô ấy. Ha ha..."

"Diêu Tử, cô càng ngày càng giống người điên."

"Có anh, là anh bức tôi điên lên thì có, nếu không phải là anh thì Diệp Tử sẽ đối xử với tôi như vậy chắc? Nghiêm Diệp, tôi hận anh đến chết đi được."

"Rồi cô sẽ hiểu tôi làm vậy là tốt cho cô, Diêu Tử, cô là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không thể nhìn cô càng lún càng sâu, hơn nữa, như vậy là không đúng."

"Tôi không cần anh lo." Tôi hét lên với cái điện thoại, tôi ghét nhất là người khác cứ lấy lý do như thế này là tốt nhất cho tôi để làm điều kiện tiên quyết áp chế đối phương, mẹ cũng thế, mà Nghiêm Diệp cũng thế, bọn họ dựa vào cái gì để quyết định tôi làm đúng hay sai chứ, tôi đã 21 tuổi đầu rồi, ngay cả bản thân muốn yêu ai cũng không thể tự mình quyết định được chắc? Được rồi, bọn họ cứ luôn coi tôi là trẻ con, hoặc coi tôi là đồ ngốc, có khi còn nghĩ tôi còn chưa biết suy nghĩ cho đàng hoàng.

"Diêu Tử, hiện tại cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, tôi nghĩ cô chỉ là bị bệnh thôi, một ngày cô sẽ biết, cô sẽ phát hiện ra kỳ thực cô thích con trai, cô quên rồi sao? Hồi cấp 3 cô còn nói với tôi người trong mộng của cô là nam sinh lớp bên, còn nói là cô bình thường. Tôi cũng tin tưởng như vậy, chỉ là trong chốc lát..."

"Nghiêm Diệp này, tôi hôn Oa Oa rồi đấy, anh cảm thấy thế nào? Có cảm tưởng gì không." Tôi nói ra một lời nói dối, chỉ đơn thuần là muốn chọc tức hắn ta. Tôi biết kỳ thực hắn vẫn nuôi một lòng cảnh giác với tôi, đối với tôi thiếu đi sự tin tưởng, đã đến mức như vậy thì tại sao phải dùng lời lẽ hoa lệ lừa mình dối người. Ai mà tin vào lời của hắn chứ, một bên thì đề phòng tôi, một bên lại miễn cưỡng chính mình kéo tay tôi, giả bộ từ bi nói, cô là người thường, buông tha cô ấy đi.

"Con tiện nhân này, tôi biết ngay mà!" Âm thanh Nghiêm Diệp nghiến răng khiến cho trong lòng tôi vui vẻ, tôi muốn thấy hắn thống khổ, tất cả là do hắn báo hại tôi thành ra như vậy. Chỉ là tôi mơ hồ cảm thấy mình vui đùa hơi quá lửa, giống như kéo theo một người vô tội vào, cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng nó giống như sương mai rất nhanh thì tan biến đi.

Tôi tự nhủ, có lẽ Nghiêm Diệp nghe lời giải thích của Oa Oa rồi sẽ biết chúng tôi vốn là không có gì. Tôi cũng không cảm thấy tôi thích con gái, Nghiêm Diệp nói đúng một điểm, e rằng tất cả chỉ là nhất thời, tình yêu chỉ là đối với một người, người kia vừa may là Diệp Tử, nàng giống như là khối nam châm, hút ra chất sắt cất giấu sâu tận trong xương tủy của tôi, dán thật chặt vào người nàng. Không còn nàng, tôi có lẽ có thể khôi phục lại con người bình thường của bản thân.

Có đôi khi, tôi lại quên mất, một khi đã bước một đầu tiên, thì không còn đường để quay trở lại nữa. Tôi giống như đi chệch khỏi quỹ đạo, chỉ có thể càng ngày càng phát cuồng. Tôi muốn trở về con đường kia, nghĩ không chỉ một lần, nghĩ đến mức nổi điên, lúc đó tôi rất hận Diệp Tử, cảm thấy nếu như không có cô gái kia thì thật tốt, tôi sẽ vẫn là một đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt tốt tốt tốt, người đồng tính bây giờ rất nhiều, cũng không cần tôi phải tham gia giúp vui, con đường đó tôi sẽ không đi qua, mà có lẽ cả đời tôi cũng sẽ chỉ thấy nó trên TV, giống như mẹ tôi nhíu mày nhìn những cặp nam nam nữ nữ trên TV kết hôn rồi phán một câu: "Trời ạ, đám trẻ bây giờ!" Mẹ tôi cũng từng sợ tôi sẽ như vậy, bà nói trước đây vào một buổi tối, bà ở Hàng Châu bắt gặp hai người đàn ông ở bên đường ôm hôn nhau, bà tốt bụng chạy ra nhắc nhở bọn họ: "Hai cháu, chỗ này nguy hiểm lắm." Kết quả là bị bọn họ giống như nam nữ bình thường nói: "Bác gái ơi, bác nhiều chuyện quá."

Sau khi trở về, mẹ tôi liền nói với tôi: "Cái thế giới này, thay đổi thành cái gì thế không biết, đám trẻ bây giờ thật là! Tất cả đều đã trở nên kỳ kỳ quái quái rồi."

Tôi không quan tâm nói: "Mẹ ơi, mẹ già rồi."

Mẹ tôi lườm tôi, bà nhất định không chịu được người ta nói bà già, cuối cùng hung ác nói: "Nếu như mày cũng làm cái trò biếи ŧɦái đó, xem mẹ có chặt chân mày ra không!"

Tôi mặc bà, tiếp tục xem TV, còn khướt chuyện ấy mới xảy ra, HA! Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Sự đời mấy ai ngờ, tôi cũng có ngày hôm nay.

Đúng thật là phiền muộn. Tôi thở dài thật dài, tựa người ở trên tường, hành trang duy nhất là nỗi u uất. Diệp Tử đi rồi, tôi phát hiện ra tế bào hài hước của tôi cũng đã đi theo nàng, khi ở cùng một đám nữ sinh xa lạ, tôi cũng không còn có ý định trêu chọc bọn họ nữa. Có lẽ tôi già rồi, buồn rồi, nhưng tôi vẫn có cảm giác mình chỉ là một đứa trẻ tùy hứng với lòng tham không đáy, chuyện tình cảm không có cách nào đi xử lý. Nếu như tôi là một người lớn, có lẽ chuyện này đã được xử lý tốt rồi!

Lúc này, tôi nghĩ đến Dương Dương, cô gái độc lập kia, cô gái nóng bỏng nhưng lại hết ý thuần tình. Cô ấy đã sớm lao vào cái vòng này, cô ấy yêu tôi nhưng tôi lại không biết, tôi đẩy cô ấy cho một người con trai cô ấy không yêu, điều này có tính là một loại tuyệt tình thương tổn không nhỉ? Giống như những gì Diệp Tử đang làm với tôi vậy. Quả nhiên, bất luận là cái gì, người yêu nhiều hơn vẫn luôn là người đau khổ nhất. Hồi tưởng lại, có lẽ rằng tôi đã hiểu, tôi biết ánh mắt cô ấy không đúng, cử chỉ cô ấy ám muội, cô ấy dựa vào tôi thật gần, gần đến mức loại bỏ ra những người khác, tôi nói tôi muốn nuôi tóc dài, người đầu tiên phản đối lại chính là cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy thích phong cách thể thao của tôi. Tôi nói rằng tôi muốn yêu, ánh mắt của cô ấy liền trở nên thật buồn. Từ trong trực giác tôi bài trừ cảm xúc mới mẻ đó, tôi không muốn mất đi một người bạn, tự lừa mình dối người rằng tất cả mọi thứ vẫn đang vận hành bình thường.

Ai ngu ngốc ở đây, là ngươi ngu ngốc, ai não tàn ở đây, là ngươi não tàn, ai làm hỏng chuyện ở đây, là ngươi làm hỏng chuyện. Tôi tự chế nhạo bản thân.

Tôi gọi một cú điện thoại cho Dương Dương, 3 giờ chiều, Nữ thần mặt trăng vừa mới hầu nàng rời giường, tôi nghe âm thanh trong điện thoại lười biếng mê người. Ta cười nói: "Honey xinh đẹp, nhận được điện thoại của tớ có phải rất vinh hạnh không?"

"Vinh hạnh cái rắm, ban ngày ban mặt đi quấy rầy vợ tôi, cô chán sống rồi hả!" Kết quả cô ấy bị đoạt mất điện thoại khiến cho tôi theo đó sặc tiếng.

Vào cái thời khắc ấy, tôi có chút ước ao được như hai người bọn họ, ái tình là tuyệt đối, không phải là đơn phương, nhìn xem, dẫu có đau khổ mệt mỏi thì cũng còn một chỗ để dựa vào, ái tình cho đi còn có hồi báo lại, không phải giống như tôi, tự mình mỏi mệt.

Tôi nói: "Tôi buồn, được chưa."

"Buồn thì ra sông mà nhảy, sông Dũng Giang ở ngay cạnh đại học của cô đấy." Cô gái kia còn không phải mạnh mẽ bình thường, lúc nói chuyện hùng hùng hổ hổ cứ như đàn ông. Sau đó, cô ấy giống như bị Dương Dương dứt khoát đánh cho một cái, bị đau la hét chói tai, tôi nghe giọng nói của Dương Dương lại một lần nữa vang lên: "Alo, Dao Dao, cậu làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tôi ủy khuất nói: "Dương Dương ơi, tớ thích con gái."

"Ah." Dương Dương buông một tiếng, tựa hồ đã sớm biết sẽ có ngày này.

"Cậu Ah một tiếng thôi thế mà được à, không có câu gì khác sao?"

"Cô thích con gái thì có gì đặc biệt, chỉ cần đừng có đi yêu chó yêu mèo là được rồi, như thế tiếp thụ mới tương đối khó khăn, liên lụy tới luân thường đạo lý, ok chưa." Cô gái kia ở sau lưng chen vào, bị cô ấy mắng lại vài câu.

Người đâu mà hung hãn quá... Trên đầu tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô ấy hai tay chống nạnh, bộ dạng giống như Hà Đông sư tử hống, ấy thế mà Dương Dương giỏi, lại còn cười hì hì nói trở lại Econ mấy câu. E rằng, tính tình của cô ấy chính là do Econ nuông chiều ra. Econ không phải là một người tính tình tốt, tôi có thể nhìn ra, thế nhưng cô ấy lại bằng mọi cách dung túng cho Dương Dương, một cô gái tốt như vậy, nhân gian khó tìm. Dương Dương cũng coi như là hạnh phúc.

"Chúng ta ăn chung một bữa cơm đi! Tớ nghĩ lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm rồi." Dương Dương vừa nói xong, sau lưng có tiếng con ruồi nào đó ong ong không ngừng, cái gì mà ru lại câu hò, rồi phụ tình bạc nghĩa cái gì gì đó. Tôi ở cuối sóng nghe đến xấu hổ, ở đầu sóng Dương Dương hung hăng nói một câu: "Nói nhảm nữa là em bỏ nhà đi bây giờ." Tiếng ong ong kia cuối cùng cũng ngừng lại.

Dương Dương nói: "Trưa mai lại nhà của tớ đi, tớ sẽ chiêu đãi, còn nữa, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng tớ cũng từng trải qua chuyện đó. Chuyện này rất bình thường, tình yêu không phải muốn cải biến là cải biến được, nếu như cậu không thể tiếp thụ được thì đến tìm bọn tớ nói chuyện. Dao Dao, kỳ thực chỉ là cậu cảm thấy quá đột ngột nên không thể tiếp thu nổi thôi, rồi cậu sẽ từ từ hiểu ra được."

"Cám ơn cậu." Lúc này, tôi mới phát giác ra được bé gái bốc đồng ngày xưa nay đã trưởng thành rồi, giống như một người phụ nữ, kiên cường hơn nữa còn săn sóc, cô ấy nói đánh trúng vào nội tâm tôi, tôi nở nụ cười nhạt nhòa, có lẽ tôi đã tìm ra một cánh cửa.

Trước khi tắt điện thoại, Econ còn nhỏ giọng nói: "Em có nghĩ tên kia sẽ đến đúng giờ không?"

Tôi nói ngay: "So với cô đúng giờ hơn là cái chắc."

Bên kia wow một tiếng, sau đó là liên khúc mắng người, tôi trực tiếp cúp điện thoại, có đôi khi tôi cảm thấy có thể tìm được trên người Econ một loại cảm giác tự tại như ở cùng huynh đệ, đại khái tình tình cô ấy cũng không sai, nói chung ở cạnh cũng thấy thoải mái. Cô ấy không phải kiểu tiểu nữ sinh e thẹn nên có thể dễ dàng nói chuyện.

...

Tôi nằm trên giường, từ đêm qua đến tận 3 giờ chiều hôm nay, không ăn uống gì, có đi WC vài lần, tôi cảm giác mình vừa tiết kiệm được một đống sinh hoạt phí tháng này, có khi tôi sẽ mua được hẳn một đôi giày Converse, đi ăn được một bữa KFC, không có Diệp Tử trong cuộc sống, tôi vẫn giống như trước, tự do tự tại, muốn ngủ là ngủ, một mình với cái bóng, không thấy cô đơn, chỉ thấy buồn chán, một điếu thuốc, châm lửa một cái rồi lãng quên đi, ở một xó xỉnh nào đó, buồn bã u sầu.

Thực sự tôi có cảm giác mình cứ như vậy mọc cánh thành tiên, không cần ăn khói lửa nhân gian nữa rồi. Lười biếng di chuyển, tôi nằm ở trên giường, đờ đẫn nhìn lên cái trần nhà, Diệp Tử đi rồi, tôi không khóc, cũng không muốn đi tìm nàng, tôi cứ thế sống qua ngày, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đờ ra, nghĩ đến nàng bây giờ như thế nào, thời điểm hút thuốc thấy người bên cạnh nhíu mày, tôi sẽ nhớ tới lúc Diệp Tử giật phăng điếu thuốc của tôi đi, ném vào trong WC, nguyền rủa tôi sớm muộn rồi sẽ có một ngày bị mắc bệnh ung thư. Tôi nói: "Ok, ok, để có thêm vài ngày hầu hạ cậu, tớ đành phải thanh tâm quả dục vậy."

Cuối cùng, một gói thuốc lá cho cả năm, phần gốc lưu lại dấu tích bị tôi cắn, nhưng chưa từng châm lên. Bóng dáng của nàng, hiện hữu ở khắp mọi nơi. Đầu ngón tay, mái tóc, trái tim, đuôi lông mày. Thật đúng là một yêu nữ. Tôi ác độc nghĩ.

"Phương Dao." Người nằm ở giường bên cạnh duỗi dài cổ, gọi tên tôi.

Tôi lười biếng đáp lại: "Có chuyện gì? Tớ thiếu nợ chưa trả hả? Muốn đòi nợ gì thì đợi đến ngày mai đi, hôm nay tớ chỉ đủ tiền mua bánh màn thầu thôi."

Cô ấy nói: "Không phải, chỉ là tớ nhớ cậu chưa từng tham gia hoạt động ký túc xá của chúng ta, bọn tớ sắp quên là có cậu tồn tại rồi."

"À, thế thì cứ coi như tớ không tồn tại đi." Tôi hữu khí vô lực, sống chết mặc bay nói.

"Trước đây tớ còn nghe người khác nói, cậu là một người rất hài hước, không chỉ dễ thương mà còn rất thú vị, hiện tại sao lại thành ra cái bộ dạng này. Có phải cậu thất tình rồi không?"

"Ai nói vậy, cậu phải nhớ kỹ để đòi cậu ta bồi thường đấy, mọi lời quảng cáo đều chỉ là giả dối, hình ảnh minh họa trên bao bì không ứng với nội thất bên trong đâu."

"Là Diệp Tử đấy, trước kia ở trong văn phòng, khi cô ấy nhắc đến cậu cô ấy luôn tươi cười như hoa, nói về cậu như nói một vị thần, nói rằng cậu có tài năng lại rất vui vẻ."

"Còn gì nữa không?"

"Oái. cậu đừng làm tớ sợ." Cô ấy đẩy gương mặt tôi đột nhiên gần sát gương mặt cô ấy, vuốt ve l*иg ngực của mình, chưa kịp hoàn hồn nói: "Sao cậu đột nhiên đứng lên thế làm gì, muốn hù chết tớ hả."

"Nha đầu kia, mau mau khai báo, Diệp Tử nói như thế nào về tớ." Tôi lại một lần nữa đem mặt kề sát vào, đôi mắt sáng quắc. Nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Cậu cãi nhau với cô ấy à?"

"Ừ."

"Diệp Tử tốt tính như vậy, thế mà lại đi cãi nhau với cậu, nhất định là do cậu đối nhân xử thế không tốt rồi."

"Hờ hờ hờ, tớ không tốt đấy, vào điểm chính đi, Diệp Tử nói gì về tớ?" Tôi phất tay, giống như phạm nhân chịu tội. Cả người tôi không có chỗ gì tốt, chỉ có khiêm tốn, khiêm tốn khiến người ta tin tưởng, tội danh gì tôi cũng đều có thể nhận.

"Thời điểm tựu trường, cô ấy nói rằng ở ký túc xá có một cô gái cực kỳ tốt, cả người giống như một đám lửa."

"Ờ ờ ờ." Tôi gật lấy gật để, khi đó đúng là tôi tràn đầy nhiệt huyết, đối mặt với hoàn cảnh mới tràn ngập tò mò cùng tình cảm mãnh liệt, vẫn là Diệp Tử hiểu tôi.

"Sau đó cô ấy lại nói, kỳ thực thì cậu rất luộm thuộm nhưng có đôi khi thì lại rất săn sóc. Có đôi khi cảm thấy đi cùng với cậu rất là uất ức. Nói đến chính tớ cũng cảm thấy có người tốt như vậy."

"Đúng đúng đúng." Tôi gật đầu. "Sau đó thì sao?"

Cô ấy chần chờ một chút rồi mới nói: "Sau đó cô ấy dừng nói về cậu."

"Vậy à?" Lòng tôi cũng theo đó trở nên buồn bực, nàng không nói gì nữa, từ ban đầu đã biết, bắt đầu từ khi đó, lòng của nàng đã tràn ngập đề phòng đối với tôi, tôi đã biết câu trả lời ngay từ lúc đầu, nhưng lòng tôi vẫn thật đau, là tôi làm khó nàng, e rằng nàng rất chán ghét tôi, cảm thấy phần tâm tư của tôi đối với nàng thật đáng buồn nôn, nhưng nàng vẫn chịu đựng. Tôi ngồi suy diễn ra những tâm tư của nàng sau khi biết tôi đã thích nàng mà cảm thấy đau.

Tôi trầm mặc, từ từ lui về giường của mình, chuẩn bị tiếp tục làm con heo ngủ. Ngủ thì không cần phải nghĩ nữa, ngủ còn có thể nằm mơ, mơ về những chuyện đã qua, từng đoạn ký ức đã qua tốt đẹp đến dường nào, tôi muốn nhanh đi hưởng thụ lấy nó!

Khi tôi đang chìm trong sầu thảm buồn bực, người ở giường bên cạnh lại nói: "Cậu biết Diệp Tử có bạn trai rồi không? Bọn họ đều nói là cô ấy đang yêu, chỉ là tớ chưa từng thấy cô ấy gặp cậu ta."

"Cô ấy yêu đương kết hôn hay xuất gia làm ni cô thì có liên quan gì đến tớ đâu, tớ cũng không phải là mẹ của cô ấy." Tôi buồn bực từ trong chăn lạnh lùng nói ra.

Nàng với tôi, là một người xa lạ, tôi với nàng, cũng là một người xa lạ, chúng tôi vĩnh viễn là người xa lạ trong cuộc đời nhau. Mãi mãi ở một khoảng cách đủ xa, chưa bao giờ là gắn bó. Cho dù ở một lúc nào đó, nó đã là đủ gần.