Chương 16
Lập tức đến yến tiệc trăm ngày của Tam hoàng tử, theo ý của Hoàng Thượng là Thái hậu và Hoàng Hậu thân mình đều có chút không tốt, không cần thu xếp bốn phía, liền đem cái trọng trách này giao cho Trương quý phi.
Trương quý phi là người tinh tế, biết Tam hoàng tử thích náo nhiệt, liền an bài gánh hát vào cung, nhưng không có phô trương lãng phí, coi như là cho Kỳ quý tần mặt mũi.
Chu Anh không có hứng thú, đối với hí kịch hoàn toàn nghe không hiểu, cũng cảm thấy không thú vị, sớm đi ra Trường Xuân cung. Kỳ quý tần thái độ làm người tuy rằng lãnh đạm, nhưng đối với trên dưới đều cung một thái độ, Chu Anh cũng không còn tư cách vào nhìn, rất xa nhìn về phía Tam hoàng tử, làm ngáo ộp đùa với hắn.
Kỳ quý tần nhìn thấy Tam hoàng tử nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm Chu mỹ nhân, cười cười: "Muội muội muốn ôm Tam hoàng tử một cái?"
Tuy rằng lòng có phòng bị, nhưng Chu Anh đối với cái bọc nhỏ không thể chống cự, vẻ mặt vui sướиɠ gật đầu: "Tạ ơn quý tần nương nương."
Nàng một đời trước kỳ thật đã từng mang thai, đơn giản là vẫn chưa phát giác, hơn nữa quay phim quá mức mệt nhọc, cuối cùng giữ không được, chuyện này là nỗi đau trong nội tâm nàng, cho nên vừa nhìn thấy trẻ con, trong lòng sẽ mềm mại đến rối tinh rối mù.
Tam hoàng tử mới trăm ngày, hơn nữa ở cơ thể mẹ dinh dưỡng có chút không đủ, chỉ nhỏ một cục như vậy, cái mũi nhỏ mắt nhỏ, trắng noãn non nớt, giống cái bánh bao nhỏ.
Chu Anh cẩn thận ôm, phân phó nhũ mẫu ở một bên nhìn thấy tư thế có ổn hay không, có làm Tam hoàng tử khó chịu, không thoải mái hay không. Lục La cũng đi theo đùa nàng: "Chủ tử nếu thích trẻ con như vậy, mình cũng sinh một bé đi."
Chu Anh trừng mắt nhìn nàng một cái: "Đúng là càng ngày càng không hiểu quy củ, chớ có hồ ngôn loạn ngữ nữa."
"Nàng nói đúng cực kỳ, mỹ nhân tỷ tỷ rất được Hoàng Thượng sủng ái, chuyện mang thai long duệ tất nhiên là thuận lý thành chương." Phía sau truyền đến giọng nói Trương bảo lâm.
Chu Anh đối với Trương bảo lâm này không có hảo cảm gì, chỉ thản nhiên cười cười: "Nhờ muội muội cát ngôn."
Khi nói chuyện này, phi tần các cung cũng đều đến đây, Trương quý phi rực rỡ loá mắt, đem thất bảo phật châu Thái hậu ban cho mang ở trên người, phối hợp gấm bào xanh ngọc thêu bướm đậu hoa mộc lan bằng kim tuyến, thật sự là ung dung đẹp đẽ quý giá. Theo sau mà đến, Thục phi đúng là trùng hợp cũng đeo chuỗi hạt thất bảo phật châu này, thời điểm nhìn đến, trong mắt Trương quý phi cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trăm ngày của hoàng tử, Tam hoàng tử là diễn viên chính, Kỳ quý tần ôm bé ngồi bên cạnh Thục phi cùng Trương quý phi xem cuộc vui. Đang đánh diễn vô cùng - náo nhiệt, Tam hoàng tử vốn là thấy mùi ngon, nhưng dần dần ánh mắt đã bị chuỗi hạt thất bảo phật châu trên người Thục phi dẫn dắt rời đi.
Thục phi thấy thế liền gở xuống chuỗi hạt cho bé: "Tam hoàng tử này thật sự là nhu thuận, cả đêm không khóc cũng không náo, rất thông minh, cùng muội muội không có sai biệt."
Trương quý phi cũng đi theo tiếp lời: "Cũng không giống tiểu bướng bỉnh này trong bụng bổn cung, ban ngày ban đêm làm ầm ĩ, nửa điểm cũng không sống yên ổn."
Tròng mắt Tam hoàng tử lại chuyển tới quý phi bên kia, chỉa về phía nàng y y nha nha kêu.
Kỳ quý tần cười giáo huấn đứa nhỏ: "Thật là một đứa bé có lòng tham, cầm trong tay chuỗi hạt của Thục phi nương nương, lại nhớ thương của quý phi nương nương."
Trương quý phi liền cũng đem phật châu cởi xuống cho bé: "Quý tần muội muội nói chuyện này, như vậy mới sai, làm sao biết cái gì tham không tham. Có lẽ Tam hoàng tử từ nhỏ có phật tâm, phật châu này mới có thể làm bé coi trọng."
"Quý phi nương nương nói rất đúng." Kỳ quý tần đem hai chuỗi phật châu đều đặt ở trong lòng Tam hoàng tử, lại quay đầu nhìn về phía Thục phi: "Quý phi nương nương vừa mới chọn vở diễn, Thục phi tỷ tỷ có muốn nghe cái gì không?"
"Không cần, bổn cung luôn luôn không thích chọn thẻ bài diễn, bất quá là đi theo mọi người cùng nhau náo nhiệt thôi."
Khi nói chuyện Tam hoàng tử làm như chơi chán hai chuỗi phật châu, dỗi vứt ra bên ngoài, đồng thời oa oa khóc rống lên. Kỳ quý tần tay mắt lanh lẹ khó khăn lắm mới tiếp được: "Khang ma ma, đem quỷ gây sự này ôm qua đi."
"Tam hoàng tử có thể là đói bụng, nô tỳ đi trước cho ngài ấy bú sữa." Khang ma ma ôm Tam hoàng tử rời đi, Kỳ quý tần liền đem phật châu trả lại cho hai vị nương nương, đối với Tam hoàng tử tùy hứng tỏ vẻ thật có lỗi.
Trương quý phi cùng Thục phi tất nhiên là sẽ không so đo cùng đứa trẻ con, tiếp nhận phật châu cười lắc đầu. Nhưng Thục phi thuận tay liền đem phật châu giao cho Hoa Hảo bên cạnh, mà Trương quý phi lại thần sắc tự nhiên một lần nữa mang trên cổ, giống như cái gì đều chưa từng phát sinh.
Gia Nguyên đế công vụ bề bộn, tới trễ nhất, nghe nói Tam hoàng tử bú sữa xong đã ngủ liền cũng không lên tiếng, lấy hai chữ Văn Hiên làm tên cho Tam hoàng tử còn trong tã lót, cùng các vị phi tần coi diễn một chút rồi mang người mới được sủng ái An bảo lâm nghênh ngang rời đi.
Người mong đợi nhất đã đi, dẫn tới những người ngồi lại bàn luận rất nhiều.
Chu Anh nhìn thấy Kỳ quý tần chuyên tâm xem cuộc vui, tươi cười như trước, rốt cuộc có chút đau lòng thay Tam hoàng tử. Lúc Kỳ quý tần sinh là tìm được đường sống trong chỗ chết, ba đứa nhỏ chỉ có Tam hoàng tử còn sống, tự nhiên ở lòng bàn tay mà che chở, nhưng Gia Nguyên đế không chỉ có đối với Kỳ quý tần mẫu bằng tử quý này nhìn như luôn không xa không gần, thậm chí đối với Tam hoàng tử cũng không quan tâm quá mức?
Vô luận là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, Chu Anh đều có chút tâm lạnh thay Kỳ quý tần này.
Hoàng Hậu đang mang bệnh, chuyện hậu cung phần lớn là Thục phi cùng Trương quý phi quản lý, nhưng Thục phi sắp sinh, thật sự không nên làm lụng vất vả quá, cho nên gánh nặng liền rơi xuống vai Trương quý phi.
Khi Chu Anh đi thăm Hoàng Hậu vừa vặn gặp gỡ Trương quý phi đang thỉnh giáo Hoàng Hậu cung vụ, nàng là một sườn lục phẩm mỹ nhân nho nhỏ, tất nhiên là không tư cách hỏi đến, ngoan ngoãn ở ngoài điện chờ.
Khương hoàng hậu tính tình hiền lành, xưa nay không thích xa hoa, trong đình Cảnh Nhân cung cũng không có nhiều loại hoa quý giá. Có hai cây bạch quả*, già cỗi mà sum xuê, bốn phía vờn quanh không ít bụi cây xanh tốt bốn mùa, nhìn khắp nơi xanh tươi cũng coi là cảnh đẹp ý vui.
Cây bạch quả
Chu Anh đi một vòng quanh hai cây bạch quả cổ thụ, trong đầu cảm thấy cảnh tượng mùa thu buồn thiu, hạ quyết tâm đến lúc đó đến quấy rầy Hoàng Hậu xin vài quả bạch quả để ăn.
"Ơ, ta tưởng là ai đâu, đây không phải Chu mỹ nhân đang được ân sủng thánh quyến sao? Trong ngự hoa viên kỳ hoa dị thảo đẹp không sao tả xiết, sao Chu mỹ nhân lại dựa vào một gốc cây bạch quả nhìn xuất thần vậy?"
Một giọng nữ ôn nhu như nước phút chốc ở sau người vang lên, Chu Anh không để ý sự kỳ quái trong lời nói của nàng ta, quy củ phúc thân hành lễ: "Thỉnh an Tiêu sung nghi."
"Đứng lên đi, được Chu muội muội thỉnh an, trong lòng tỷ tỷ cũng thật băn khoăn, chuyện này nếu để cho Hoàng Thượng nhìn thấy, tất nhiên sẽ trừng phạt tỷ tỷ." Tiêu sung nghi tự mình đem nàng nâng dậy, cười như gió xuân ấm áp, nhưng chế nhạo trong lời nói kẻ điếc đều có thể nghe ra.
"Muội muội phân vị thấp kém, thỉnh an tỷ tỷ là thiên kinh địa nghĩa." Chu Anh giống như không có nghe đến ý sâu xa trong lời nói của nàng ta, còn tứ lạng bạt thiên cân* trả lại nàng ta.
*Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức
"Trâm mộc lan trên đầu Chu muội muội này tinh xảo vô cùng, nói vậy cũng là Hoàng Thượng ban cho a? Làm tỷ tỷ rất hâm mộ." Tiêu sung nghi ôn tồn mở miệng, Mai canh y ngày đó cướp đi trâm mộc lan của nàng, sau Hoàng Thượng liền sai phủ nội vụ một lần nữa đánh một ít trâm mộc lan hình thức mới cho nàng, chuyện này mọi người từ sớm đều biết.
Chu Anh rất lý giải Tiêu sung nghi nhàm chán này, bế môn trong cung suy nghĩ ba tháng, vừa được ra ngoài sẽ biến thành nói nhiều. Chính là nói nhiều liền nói nhiều, những câu ngấm ngầm hại người ai nguyện ý phản ứng?
"Sung nghi tỷ tỷ đừng hâm mộ, Hoàng Thượng ban cho tỷ tỷ, so với muội muội hoa lệ hơn nhiều lắm." Chu Anh cười đến thập phần vô hại, người nào không biết, lễ vạn thọ phong thưởng toàn bộ, Tiêu uyển nghi bất quá chính là theo lệ tấn thăng làm sung nghi, không tiếp tục thưởng cho gì nữa.
Sắc mặt Tiêu sung nghi tức giận đến trắng bệch, đang muốn phát tác liền nhìn thấy Trương quý phi ra đại điện, chỉ có thể áp chế nghẹn khuất trong lòng tiến lên thỉnh an hành lễ.
"Hai vị muội muội tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui, bị bổn cung quấy rầy hưng trí?" Có lẽ là cung vụ mệt nhọc, sắc mặt quý phi có chút suy yếu, cười mở miệng.
"Hồi bẩm quý phi nương nương, tần thϊếp đang hâm mộ Chu muội muội vinh sủng ân quang, trâm cài tóc đều là Hoàng Thượng ban thưởng riêng, làm tần thϊếp hâm mộ thật sự. Quý phi nương nương người mang đế duệ, lại chưởng quản công việc lục cung, càng vất vả, công lao càng lớn, cũng không còn phần này vinh quang a?" Lời này của Tiêu sung nghi đơn giản là nghĩ muốn cho thấy Chu mỹ nhân được sủng ái, nổi bật đã muốn áp qua quý phi, muốn mượn tay quý phi áp chế nhuệ khí của nàng thôi.
Chính là Trương quý phi là người ra sao. Sao lại bị người bài bố, nàng nghe vậy chỉ mỉm cười: "Sao? Ý của Tiêu sung nghi lần này là biểu đạt Hoàng Thượng nhìn người không rõ, hay là bổn cung vô năng không lấy được sủng?"
Tiêu sung nghi lúc này mới giật mình vừa mới nói lời ghen tuông chua ngoa rất không ổn, mất bò mới lo làm chuồng thỉnh tội: "Tần thϊếp không dám, tần thϊếp nhất thời nói lỡ, kính xin nương nương không lấy làm phiền lòng."
"Ngươi vừa mới bế môn suy nghĩ xong, cũng nên ghi nhớ kỹ một chút. Hoàng Thượng của chúng ta đối với hậu cung luôn luôn dày rộng bác ái, quả quyết sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, còn không thích nhất người ghen tuông, chua ngoa. Hôm nay, bổn cung liền cũng không trừng phạt ngươi nặng, theo bổn cung quay về Ninh Tú cung sao chép vài đoạn nữ huấn đi. Chu mỹ nhân đi thỉnh an Hoàng Hậu đi."
"Vâng, tần thϊếp cung kính quý phi nương nương." Chu Anh nhìn theo hai người các nàng đi xa mới xoay người tiến vào nội thất thỉnh an Hoàng Hậu.
"Tần thϊếp thỉnh an Hoàng Hậu." Chu Anh quỳ gối phúc thân, cúi đầu hành lễ.
"Đứng lên đi, Bình Nhi, dọn chỗ cho Chu mỹ nhân.” Hoàng Hậu tựa vào đầu giường, sắc mặt không được tốt như cũ: “Thân mình này của bổn cung quá yếu ớt, làm khó cho các muội lúc nào cũng nhớ thương."
“Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ tất nhiên là phúc trạch thâm hậu, trong nhà tần thϊếp có loại cách nói là bị bệnh nhẹ việc phúc khí đến, Hoàng Hậu nương nương an tâm dưỡng tốt thân mình, về sau tất nhiên lại cho chúng ta nhiều phúc khí."
"Quả nhiên là cái miệng ngọt, khó trách làm Hoàng Thượng để ở trong lòng." Khương hoàng hậu đem nàng kéo đến mép giường ngồi xuống, cúi đầu thở dài: “Bổn cung nhìn muội xác thực là nhu thuận lanh lợi, nhất định là có thể phân ưu cho bản cung, chính là trơ mắt thấy phân vị cũng không thích hợp học tập cung vụ, bổn cung cảm giác tiếc nuối sâu sắc. Nếu bổn cung hướng Hoàng Thượng đòi một cái nhân tình, muội có nguyện vì bản cung chia sẻ?"
Chu Anh đang nhu thuận, sợ hãi lắc đầu, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, một đôi mắt trừng to như chuông đồng: “Hoàng Hậu nương nương xin hãy thu lại lời nói, sự tình cung vụ phiền phức mà phức tạp, chỉ có quý phi thông minh trí tuệ như vậy mới có thể vì nương nương chia sẻ một phần. Tần thϊếp ngu dốt, mỗi ngày còn cân nhắc như thế nào vui đùa liền đã cảm thấy thời gian không đủ dùng, làm sao chịu nổi gánh nặng như vậy?"
Hoàng Hậu suy nghĩ định thần nhìn nàng sau một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: "Trương quý phi làm sao có thể thật sự thay bổn cung chia sẻ một phần?"
Lúc Chu Anh rời đi suy nghĩ, câu nói sau cùng của Khương hoàng hậu hàm nghĩa sâu xa. Trương quý phi xưa nay dã tâm bừng bừng, mới chưởng cung quyền tất nhiên nghĩ muốn đều học mọi chuyện, ngày sau nương tựa vào đế sủng có thể leo lên được vị trí tha thiết ước mơ, có thể lấy năng lực quản giáo lục cung tin phục.
Mà Khương hoàng hậu tuy rằng gần đây không thể ân sủng, nhưng gia tộc Khương thị rất là lớn mạnh, cũng có Đại hoàng tử làm bùa hộ mệnh, làm sao cam tâm để cho một cái quý phi giỏi hơn mình?
Cho nên, hai phe này đang tích cực bồi dưỡng thế lực của mình, mà Hoàng Hậu vừa mới thử nàng, vừa lúc chứng tỏ lúc này Hoàng Hậu "cầu hiền nhược khát". Chính là đầu tiên mắt liền lựa chọn loại củi mục như nàng, Hoàng Hậu cũng quá đói khát đi.
*Cầu hiền nhược khát: Mong người tài năng, đức độ như khát nước.
Đợi Chu Anh ra cửa thuỳ hoa*, Hoàng Hậu liền lắc lắc đầu, vốn tưởng rằng Chu mỹ nhân này cùng Thục phi nhất phụ đồng bào (cùng một cha), sẽ có chút tâm kế cùng dã tâm, nhưng lại chọn trúng cái gối thêu hoa (người vô dụng). Nghĩ đến Thục phi cũng là cảm thấy được nàng không thể bước thêm, cho nên liền vứt bỏ như giày cũ. Hôm nay xem ra, nàng tấn đến phân vị này, bất quá là dựa vào năm phần dung mạo năm phần số phận thôi.
*Cửa thuỳ hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
"Hạnh Chi, truyền lời đi xuống, bổn cung thân thể không khỏe, cần tĩnh dưỡng, ai cũng không gặp. Tất cả thỉnh an đều bỏ qua, sai Bình Nhi đi mời Vương thái y đến Cảnh Nhân cung một chuyến."
"Vâng, Hoàng Hậu nương nương."
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói Hoàng Hậu nương nương gần đây bệnh lại nghiêm trọng hơn, Vương thái y đi Cảnh Nhân cung cũng không ít." Lục La vừa đấm chân vừa nói.
Gia Nguyên đế chính vụ bận rộn, gần đây ít đến hậu cung, mà lần trước biểu hiện rất bất mãn Hoàng Hậu vẫn là rõ mồn một trước mắt. Gia Nguyên đế tuy chỉ sai Trương quý phi cùng nhau giải quyết lục cung, nhưng dụng ý đã hết sức rõ ràng.
Hoàng Hậu lúc này bệnh nặng, tránh đi mũi nhọn, mới xem như kế sách tốt nhất a.
"Ngày Thục phi nương nương lâm bồn cũng gần đến?" Thời tiết bắt đầu nắng nóng, vốn ít đi ra ngoài, Chu Anh lại càng không nguyện đi, liền thích ở trong sân ngồi trên bàn đu dây ngủ gật, Lục La bóp chân, Lan Tương quạt, Bách Hợp đút đĩa trái cây thập cẩm ướp lạnh ngon miệng cho nàng.
"Hồi tiểu chủ, nô tỳ nhìn thấy thái y một ngày đi xem ba lần, tám phần là vài ngày này." Lan Tương trả lời: "Chủ tử nếu có chút mệt mỏi, vào nhà nghỉ ngơi trong chốc lát đi, hiện nay còn sớm, dù sao Hoàng Thượng phải muộn chút mới đến."
"Chủ tử, mâm đựng trái cây đã chuẩn bị cho ngài xong rồi, ngài bây giờ sẽ dùng tới chứ?" Lan Tương thấy nàng buồn ngủ dựa vào dây thừng, liền thấp giọng hỏi.
"Đi, ta trước nếm thử một chút, nếu ăn không ngon liền làm lại một lần nữa, miễn quét đi hưng trí của Hoàng Thượng." Chu Anh nghịch ngợm cười đến ánh mắt đều híp lại.
"Trẫm cũng không biết ái phi của trẫm là con mèo nhỏ tham ăn chuyển thế." Gia Nguyên đế chẳng biết lúc nào đã đứng ở trong viện, cười trêu chọc cô gái ngồi trên bàn đu dây. Hôm nay sự vụ triều đình phiền phức, hơn nữa thời tiết khô nóng làm cho hắn khó chịu, mãi cho đến khi vào Lan Tâm đường này, bộ dáng Chu mỹ nhân nhẹ nhàng khoan khoái, cùng trái cây tẩm đường này, mới làm mặt hắn rốt cục giãn ra.