Chương 12
Muốn tới vườn hoa sơn trà tất nhiên phải đi qua phiến hoa quỳnh kia, Chu Anh nhìn qua hoa viên, có chút cảm khái, phi tần hậu cung sẽ giống như hoa tươi trong ngự hoa viên, hoa quỳnh tàn, liền đến sơn trà lần lượt nở rộ, trong hoa viên chưa bao giờ không có hoa nở.
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Chu Anh nhìn thấy có một thái giám té quỳ trước mặt Hoàng Hậu, trên mặt vừa hoảng loạng lo sợ, vừa dập đầu.
Không ít phi tần sợ tới mức lui về phía sau, chỉ có Hoàng Hậu cùng Trương quý phi được cung nữ đỡ, miễn cưỡng trấn định. Hoàng Hậu thấy hắn đường đột như thế, trong giọng nói có một tia tức giận: "Vô phép, sao thất nghi như thế, nếu va chạm hoàng tự trong bụng Quý phi cùng Thục phi ngươi chịu trách nhiệm được không?!"
“Hoàng Hậu nương nương thứ tội, Quý phi nương nương, Thục phi nương nương thứ tội, nô tài... nô tài không phải là cố ý mạo phạm... " Thái giám nói chuyện lắp bắp, căn bản nói năng lộn xộn: "Cung nữ... thi thể..."
Hoàng Hậu quát mắng: "Đến tột cùng là có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng, đừng dọa các vị chủ tử!"
"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tài và Tiểu Oản Tử cùng là nô tài phủ nội vụ, hôm qua phụng mệnh sửa chữa lại phiến hoa quỳnh này, ai ngờ... Ai ngờ lúc nãy ở trong mặt đất vườn hoa quỳnh lại nhảy ra một thi thể cung nữ."
Tất cả mọi người cúi đầu rút khẩu khí.
"Được, ngươi tương đối gan lớn, ngươi mang bổn cung đi nhìn xem.” Hoàng Hậu chỉ huy đâu vào đấy: "Trương quý phi cùng Thục phi mang theo mọi người đứng đợi bổn cung, để tránh chấn kinh."
Hai người đều có mang long duệ, trong lòng cảm thấy xui xẻo, mặc dù thấy hiếu kỳ, cũng sẽ để ý đại cục, tự nhiên đáp ứng.
Thời gian không quá nửa nén hương, Hoàng Hậu liền trở lại, sắc mặt khó coi: "Thục phi, cung nữ này được bọn họ xác nhận, xác thực là Xuân Hỉ trong cung ngươi, khi chết thập phần thảm thiết, muội muội cũng không cần đi nhìn."
Sắc mặt Thục phi có một tia buồn bã: "Xuân Hỉ ở trong cung thần thϊếp luôn luôn khắc kỷ thủ lễ, chưa bao giờ vượt khuôn phép, thần thϊếp cũng chưa bao giờ la rầy hay trách phạt, hiện giờ lại chết thảm, trong đó tất có kỳ hoặc. Thần thϊếp có mang long duệ, không tiện xử lý, kính xin Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho Xuân Hỉ."
"Muội muội yên tâm, nếu Xuân Hỉ thật sự là do người hại chết, bổn cung chắc chắn làm chủ cho nàng.” Hoàng Hậu vỗ vỗ tay nàng, an ủi: "Hôm nay chúng tỷ muội cũng bị sợ hãi, sơn trà ngày sau ngắm, trước tạm hồi cung nghỉ ngơi đi. Bình Nhi, đi phân phó ngự thiện phòng làm canh an thần cho chủ tử các cung đi."
Trở lại Lan Tâm đường không đến một chén trà, ngự thiện phòng đưa canh lại đây.
"Chủ tử, chuyện lần này có điểm kỳ lạ, trong lòng nô tỳ vẫn cảm thấy không yên bất an, chủ tử, dựa vào ý kiến ngài, đây là có chuyện gì?" Bách Hợp thấp giọng mở miệng.
"Đừng lo lắng, em cùng Lục La về phòng nghỉ tạm trước đi, Lan Tương hầu hạ ta là được." Chu Anh cười cười: "Nếu như là nhằm vào ta, ta sẽ không để bị vu oan lần nữa, nếu việc không liên quan đến mình, lại càng không phải lo lắng."
"Vâng, chủ tử." Bách Hợp biết chủ tử đã có suy tính, cũng không nói nhiều, yên lặng lui xuống.
Lúc này Chu Anh mới rảnh rỗi suy nghĩ chuyện này. Một cung nữ đã chết, vốn không phải đại sự gì, như lần trước nàng trên đường quay về Lan Tâm đường, nghe được tiếng cầu cứu, lúc sau không thấy tra gì, song lần này lại phải tra rõ bốn phía, muốn mượn chuyện này hãm hại vu oan đúng là thời cơ tốt, mà Hoàng Hậu không có khả năng không rõ chuyện này, nàng biết thời biết thế đó là thái độ cam chịu.
Như vậy Hoàng Hậu cùng người ở chỗ tối liên thủ là ai, Xuân Hỉ cùng nàng mặc dù không sâu xa, nhưng ngày đó Thục phi thử nàng đã nói qua Xuân Hỉ có dị tâm, phát hiện không sớm không muộn lại ngay lúc có mặt nàng, Chu Anh tuy rằng an ủi Bách Hợp, đáy lòng lại ẩn ẩn có chút không yên.
*Không biết tác giả có phải viết nhầm ko, ở trên là Hỉ Yến, bây giờ là Xuân Hỉ là sao???
Quả nhiên, giờ mùi, có tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Hậu lại đây thỉnh người.
"Công công có biết lần này Hoàng Hậu triệu kiến là chuyện gì không?" Lục La đưa cho hắn một thỏi bạc, thấp giọng hỏi.
Công công kia do dự nửa ngày mới mở miệng: "Cũng là chuyện cung nữ kia ở Dực Khôn cung, nghe nói có cung nữ thấy Chu bảo lâm xuất hiện ở vườn hoa quỳnh đêm trước, Hoàng Hậu nương nương triệu đến hỏi vài câu."
"Đi bên kia thôi, công công thỉnh dẫn đường." Chu Anh trấn định dị thường.
Lục La sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh, bởi vì đêm đó chủ tử quả thật đi qua vườn hoa quỳnh, còn mệnh nàng cùng Bách Hợp ở ngoài sau trăm bước, đợi hai người nàng đuổi tới, chủ tử sớm không thấy bóng dáng, sau khi trở về mới biết được Hoàng Thượng cầm đèn Lan Tâm đường.
So sánh với Bách Hợp trấn tĩnh nhiều lắm, cầm tay nàng, dùng ánh mắt ý bảo nàng không có việc gì. Bách Hợp sợ là Lục La tự loạn trận cước, huống chi, mặc dù khi ở trong phủ chủ tử nhát gan, sau khi vào cung tính tình lại đại biến, trầm ổn lạnh nhạt lại không mất phần nhu thuận kia, cho nên nàng tin tưởng chủ tử.
"Lan Tương, em lưu lại, cùng An công công hỏi thăm rõ ràng chân tướng sự tình." Trong giọng nói Chu Anh nhất mạch trầm tĩnh: "Đừng lo lắng quá mức."
Trong Cảnh Nhân cung, trừ bỏ Trương quý phi cùng Thục phi, tất cả phi tần đã lại tề tụ một sảnh đường.
"Tần thϊếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ." Chu Anh không nhanh không chậm hành lễ, thân mình lại hơi hơi run, tiết lộ sự e sợ của nàng.
"Chu bảo lâm không cần bất an như thế, ngồi xuống trước đã. Bổn cung gọi ngươi lại đây, bất quá là có mấy lời muốn hỏi ngươi mà thôi." Giọng nói của Hoàng Hậu nghe rất hiền lành.
"Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương, tần thϊếp nhất định không dấu diếm chuyện gì." Chu Anh cúi đầu trả lời.
"Cung nữ Vân Hà nói từ giờ hợi tới giờ tý hôm trước nhìn thấy Bảo lâm muội muội xuất hiện ở vườn hoa quỳnh phía tây ngự hoa viên, là chỗ hôm nay phát hiện thi thể Xuân Hỉ, có việc này?"
"Hồi nương nương, thật có việc này, đêm đó tần thϊếp ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh chỉ nở hoa vào nửa đêm, liền đứng dậy đi xem." Chu Anh lời ít mà ý nhiều.
"Bảo lâm muội muội thật đúng là có nhã hứng, nửa đêm canh ba còn có phần tâm tư này." Mai quý nhân châm chọc khıêυ khí©h: "Chớ không phải là có chuyện gì không cho người biết, càng muốn chọn đêm dài ít người lại nơi vắng vẻ mà làm?"
"Quý nhân muội muội lời ấy sai rồi, hoa quỳnh một năm nở hoa vẻn vẹn một lần, một lần chỉ hai canh giờ, hoa kỳ ngắn ngủi lại rất trân quý, nên dốc lòng chờ một đêm cũng là đáng giá. Nếu không phải Vĩnh Hòa cung cách khá xa, bổn cung cũng nguyện ý nửa đêm ngắm hoa." Hiền phi xưa nay khiêm tốn đột nhiên mở miệng.
Chu Anh có chút kinh ngạc Hiền phi luôn luôn không màng danh lợi, không cùng người tranh thế nhưng thay mình nói chuyện, xa xa đưa qua một ánh mắt cảm kích.
"Chính là nửa đêm ngắm hoa cũng có thể có cung nữ trái phải làm bạn, Vân Hà lại nói chỉ thấy một mình Bảo lâm muội muội, lại là cớ gì??" Mai quý nhân lại bức bách: "Hơn nữa bất quá mới cách một ngày liền phát hiện thi thể Xuân Hỉ, việc này rất khả nghi."
Đồng thời, Vũ công công bên cạnh Hoàng Hậu vội vã vào điện: "Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tài ở trong vườn hoa quỳnh phát hiện vài thứ."
"Vội vàng hấp tấp, không biết là cái gì?” Hoàng Hậu nhấp một ngụm trà, không chút để ý mở miệng.
"Nương nương, là chút bã thuốc dưỡng thai, chính là... Lúc nãy thái y nghiệm chứng, trong bã thuốc tra ra có cây đinh hương, cây giáng hương gây sảy thai." Một tiếng trống làm tinh thần Vũ công công thêm hăng hái* bẩm báo chi tiết.
Phù chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt 夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭 (Tào Quế luận chiến 曹劌論戰) Sự chiến tranh, nói về dũng khí, (nghe) tiếng trống thứ nhất thì (quân) hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái hết cả.
"Buồn cười, tra rõ ràng thuốc này là vị chủ tử trong cung nào dùng?"
"Bẩm nương nương, phương thuốc này giống thuốc dưỡng thai của Thục phi nương nương gần đây dùng. Hơn nữa Thục phi nương nương vừa mới té xỉu ở Dực Khôn cung."
Lúc này Hoàng Hậu mới quá sợ hãi: "Mau mời thái y đi Dực Khôn cung trước, việc này sự tình trọng đại, Hạnh Chi, thỉnh Hoàng Thượng tới Dực Khôn cung một chuyến."
Mọi người liền lại chậm rãi đi tới Dực Khôn cung, Chu Anh biết lần này là chạy trời không khỏi nắng, dọc theo đường đi đều suy nghĩ đối sách, trong đại điện lúc nãy, Mai Ánh Tuyết khắp nơi khắp chốn nhằm vào chính mình, nói rất chuẩn xác tựa hồ rất nắm chắc, thật sự quái dị. Cúi đầu phân phó Lục La vài câu mới đi theo phía sau đội ngũ, ngẫng đầu liền nhìn thấy đại cung nữ bên cạnh Hiền phi cũng đi ra.
Gia Nguyên đế sớm đã ở Dực Khôn cung, vẻ mặt thản nhiên như trước vươn tay đón Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, trẫm đang xử lý chính vụ liền có người đến báo Thục phi bị người độc hại, sự tình từ đầu đến cuối là như thế nào?"
Hoàng Hậu được Gia Nguyên đế nắm tay ngồi ở bên cạnh hắn, ngữ khí tự trách: "Hậu cung sinh ra rất nhiều chuyện gợn sóng này, là thần thϊếp cai quản lục cung không nghiêm minh, thần thϊếp cam nguyện lĩnh phạt."
“Hoàng Hậu nói lời ấy sai rồi, nếu thật phải truy cứu trách nhiệm, trẫm nên chịu trách nhiệm lớn nhất." Gia Nguyên đế an ủi nàng: "Trẫm nghe nói việc này lại liên lụy tới Chu bảo lâm Lan Tâm đường, là thật sao?"
Hoàng Hậu liền lại đem việc này kể rõ một lần: "Chỉ có người thấy trước một đêm Chu bảo lâm một mình đi qua vườn hoa quỳnh, cho nên thần thϊếp cùng chúng tỷ muội mới có hoài nghi này."
"Hoàng Thượng, tần thϊếp cùng Thục phi nương nương ở chung trong Dực Khôn cung, từng nghe thấy cung nữ bên người Thục phi nương nương răn dạy trách phạt Xuân Hỉ, trong lời nói lúc đó còn nhắc tới Chu bảo lâm, tần thϊếp giờ phút này mới nhớ tới, xin Hoàng Thượng thứ tội." Ngồi ở dưới Trương thái nữ đột nhiên đứng dậy quỳ xuống thỉnh tội.
"Trương thái nữ, việc này sự tình rất trọng đại, ngươi có nghe rõ ràng?!” Hoàng Hậu trầm giọng hỏi.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, những câu của tần thϊếp nói là thật, ngày ấy tần thϊếp đang muốn đi thỉnh an Thục phi nương nương, lại đột nhiên nghe thấy cung nữ Nguyệt Viên của Thục phi nương nương đang răn dạy Xuân Hỉ, nói nàng bán chủ cầu vinh, đầu nhập vào Chu bảo lâm, ý đồ hãm hại nương nương."
Lông mày Gia Nguyên đế cũng chưa nhích, màu mắt sâu thẳm nhìn lại: "Chu bảo lâm, việc này nàng có lời muốn nói?"
Chu Anh bị buộc lên tuyệt lộ, chỉ có thể bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng như tuyết: "Thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu minh giám, tần thϊếp cùng Thục phi tỷ tỷ tay chân tình thâm, tần thϊếp lại như thế nào hãm hại Thục phi nương nương?"
"Tỷ muội tình thâm?" Mai quý nhân châm chọc mở miệng, sắc mặt chán ghét: "Hoàng Thượng, mấy ngày trước đây Chu bảo lâm vô lễ với tần thϊếp, tần thϊếp trừng phạt nhỏ một phen, lúc đó Thục phi nương nương ngồi liễn đi qua nhưng chưa nói tương trợ, nói vậy Chu bảo lâm bởi vậy ghi hận trong lòng."
Thái y khám và chữa bệnh cho Thục phi đi ra bẩm báo: "Hồi Hoàng Thượng, Thục phi nương nương thể chất hư nhiệt, hơn nữa cây đinh hương, cây giáng hương đều có tính khơi thông khí huyết, cho nên có dấu hiệu sanh non rất nhỏ, cũng may phát hiện kịp, giờ phút này cũng không lo ngại."
"Vậy là tốt rồi, thái y, cố gắng điều trị thân mình cho Thục phi, bổn cung nhất định cho nàng một cái công đạo."
"Vâng, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, vi thần đi xuống trước khai căn chế dược cho Thục phi nương nương."
"Chu bảo lâm, may mà lúc này Thục phi nương nương cùng đứa nhỏ trong bụng hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng ko nguy hiểm), nếu không ngươi có mười cái mạng cũng là bồi không nổi." Mai Ánh Tuyết tựa hồ có chút nhụt chí, khí thế ngoan lệ như trước: "Chu bảo lâm có tâm hại người, vì an bình của hậu cung, thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu nghiêm trị."
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, nếu Thục phi nương nương cùng long duệ trong bụng cũng không lo ngại, kính xin Hoàng Thượng Hoàng Hậu tha Chu bảo lâm một mạng, xử nhẹ tội." Trương thái nữ lên tiếng phụ họa.
Nghe đi, nghe là cầu tình, thực chất cũng định tội cho nàng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, việc này không liên quan tới tần thϊếp, khẩn cầu Hoàng Thượng Hoàng Hậu điều tra rõ việc này, rửa trong sạch cho tần thϊếp." Chu Anh không muốn không công bị người vu hãm, quỳ xuống đất trần tình: "Mai quý nhân luôn miệng nói tần thϊếp đi qua vườn hoa quỳnh, hung thủ đó là tần thϊếp, nhưng nếu còn có người đi qua, ý định vu oan, tần thϊếp liền chết thay kẻ kia."
"Chu bảo lâm, không phải bổn cung không chủ trì công đạo cho ngươi, nhưng đêm đó ngươi quả thật đi qua vườn hoa quỳnh, hơn nữa là một mình, vẫn chưa có người ra mặt làm chứng cho ngươi, bổn cung thật sự không thể phục chúng."
Chu Anh không có nói tiếp, chính là lẳng lặng nhìn người trong điện, trong lòng lạnh lùng tính toán bao nhiêu người thật sự không che dấu chút nào vui sướиɠ khi người gặp họa, lại có bao nhiêu người chờ xem vạn kiếp bất phục của nàng.
p/s: ta vừa edit chương này vừa tức anh ách. Nhưng nói chung cứ con nào to miệng, con đó chết trc! ^^