Chương 1: Trở thành thứ nữ tìm đường chết
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
“Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi nhất định không phụ nhờ vả.” Nghê Lộ ngoan ngoãn quỳ gối, nhẹ nhàng phúc phúc thân mình đi ra. Sau tết Nguyên Tiêu trong nhà vội vàng thu xếp chuyện nàng tham gia tuyển tú, đến bây giờ là la hay là ngựa, cũng bị lôi lôi kéo kéo. Đúng vậy, hỗn không tốt chính là con la, hỗn tốt thì là con ngựa mà thôi. Thân thể này của nàng là tứ tiểu thư thứ xuất của Chu gia – Chu Anh, cũng là đá kê chân mà Chu gia chuẩn bị cho Thục phi Chu Dữu ở trong cung có thể tiến thêm một bước .
Nghê Lộ trở lại gian phòng của mình mới thở dài một hơi, xuyên qua được hai tháng, cuối cùng cũng chậm rãi thích ứng. Kiếp trước cô tuy rằng chưa diễn qua, nhưng xem phim xuyên không rất nhiều, vẫn cho là vô căn cứ, nhưng không nghĩ đến một ngày kia liền xảy ra trên người mình. Ngày đó là buổi lễ trao giải thưởng Kim Kê* rất long trọng, hội đồng giám khảo đã thông báo trước một tuần là cô đoạt giải nữ diễn viên chính suất sắc nhất, kết quả lúc cô đứng dưới ánh đèn huỳnh quang đi lên nhận giải thì bị đưa tới thế giới hố cha không biết tên, mất quyền lực này.
Giải Kim Kê: (chữ Hán: 金鸡奖, Hán Việt: Kim Kê Tưởng) là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981.
Thôi mặc kệ, không thành vương hầu, tướng quân, đích nữ thì cuối cùng cũng ôm được Trạng Nguyên lang tuấn tú trở về, hai người khoái hoạt ngao du trên giang hồ nhưng lại nhảy ngay thành thứ nữ hộ bộ thị lang cao không tới, thấp không xong, không địa vị, không bổn sự, còn không có nương che chở, trong nhà ra lệnh một tiếng liền đưa tiến cung tuyển tú. Cô vốn định cố ý biểu hiện ra chút ngốc nghếch để cuối cùng lạc tuyển (không bị tuyển) cho xong việc, kết quả mặt mũi Chu Dữu quá lớn, hoàng đế vừa thấy là em gái của Thục phi, không nói hai lời liền ban thưởng túi thơm giữ lại.
Cứ như vậy Chu Dữu vì để cho mình ở trong cung có thêm thế lực, không chút do dự đem thứ muội này của nàng đẩy vào hố lửa. Nói là nói rất hay, vào cung hưởng vinh hoa phú quý, vậy tại sao không cho đích nữ Chu Tử đi hưởng phúc này mà trước ngày tuyển tú liền nhanh chóng chọn lấy người trong sạch đem nàng gả đi?
Nhưng giờ có nói cái gì đều cũng không thay đổi được nữa, cũng may cô đã có cách, đời trước làm diễn viên mười mấy năm, liên tục năm năm liền đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, diễn xuất đã sớm đạt đến tuyệt đỉnh, chinh phục hơn mười triệu người xem, còn sợ ứng phó không được hậu cung cùng mấy trăm người Chu phủ kia sao?
“Tứ tiểu thư, ngài lại sững sờ.” Nha hoàn Bách Hợp vừa vào cửa liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ngẩn người, không khỏi có chút bận tâm: “Thân mình tiểu thư gần đây không thoải mái hay sao? Gần đây tiểu thư thường như vậy.”
Đây là một trong những nha hoàn bên người Chu Anh, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, tính cách cẩn thận, nha đầu mới mười bốn tuổi nên mọi việc làm đều chưa được tận thiện tận mỹ* nhất.(hết sức tốt, hết sức đẹp).
“Không có gì, chỉ là mấy ngày nữa phải rời nhà tiến cung, trong lòng có chút không vui.” Nghê Lộ tự động nhập vai Chu Anh.
Nha hoàn Nguyệt Quý lập tức đi vào, chải búi tóc giống Bách Hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không vui:”Tứ tiểu thư, Nguyệt Quý cũng luyến tiếc ngài, Nguyệt Quý nghĩ muốn theo ngài cùng nhau tiến cung, cả đời hầu hạ ngài.”
Nghê Lộ có chút cảm khái, đối với nô tính của các nàng không thể lý giải, về phương diện khác lại bị các nàng trung thành tận tâm đối với Chu Anh mà cảm động.
“Nguyệt Quý, ta và bốn người các em đều là cùng nhau lớn lên, tình thâm ý dày, trong lòng cũng không đem các em xem như nha hoàn, cho nên ta ngày thường đối với bốn người các em cũng cực kỳ tín nhiệm. Tổ mẫu lúc nãy cũng hỏi qua ta chọn hai người vào cung, ta lựa chọn chính là Bách Hợp và Lục La.” Nghê Lộ nhanh chóng khống chế ngữ điệu, chậm rãi mở miệng.
Nguyệt Quý là tiểu cô nương tình cảm, vừa nghe nàng nói như vậy hốc mắt liền đỏ, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt: “Tiểu thư ngài là ngại nô tỳ vụng về sao, nô tỳ nhất định cố gắng, càng dụng tâm hầu hạ ngài. Tiểu thư cầu ngài đừng không cần ta…”
Nghê Lộ chịu không nổi hành động hở chút liền quỳ, vội đem người đỡ lên: “Nguyệt Quý em hãy nghe ta nói, ta không có ghét bỏ các em, ta mang Bách Hợp cùng Lục La đi một là bởi vì các nàng so với em tuổi lớn hơn, kinh nghiệm trải qua cũng phong phú hơn so với em và Thủy Tiên. Trong cung không thể giống trong phủ chúng ta, cung quy sâm nghiêm, chỉ cần hơi đi sai bước đều là tội lớn rơi đầu, các em còn quá nhỏ, ta sợ đến lúc đó bảo hộ không được các em. Hơn nữa, tổ mẫu tuổi cũng cao, sau khi ta tiến cung, các em phải đi bên kia hầu hạ tổ mẫu, cũng có thể thay thế ta cố gắng hiếu kính lão nhân gia, có được không?”
Lời này nửa thật nửa giả, Nghê Lộ chọn Bách Hợp cùng Lục La quả thật có một phần nguyên nhân là các nàng lớn hơn vài tuổi, phần nhiều cũng bởi vì hai người cẩn thận thoả đáng, thông minh trầm tĩnh hơn. Nguyệt Quý nói rất nhiều, hoạt bát đường hoàng, dấu không được suy nghĩ, những điều này trong cung là tối kỵ. Mà Thủy Tiên, ngay cả tâm cũng không ở bên người nàng.
Nguyệt Quý đem nước mắt lau gật gật đầu:”Tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó, Nguyệt Quý nhất định cố gắng hầu hạ lão phu nhân, không để cho tiểu thư bận tâm. Bách Hợp tỷ, tỷ tiến cung phải dùng mười phần săn sóc hầu hạ tiểu thư, nếu để cho muội biết tiểu thư trong cung sống không tốt, thời điểm tỷ xuất cung, xem muội tìm tỷ tính sổ!”
Lục La vừa vào cửa liền nhìn thấy quang cảnh này, lôi kéo Nguyệt Quý liền mỉm cười: “Được, tỷ với Bách Hợp tỷ đáp ứng muội, khẳng định ngay cả phần kia của muội cũng chu toàn hầu hạ, nhất định không cho người ta khi dễ tiểu thư chúng ta.”
Nghê Lộ nghe nghe liền mệt mỏi, Chu Anh này là điển hình thân kiều thịt quý, đi quanh phòng hai vòng liền chân nhuyễn, huống chi sáng sớm hôm nay giờ mẹo liền phải dậy nghe ma ma dạy quy củ, hiện giờ đã muốn hận không thể ngả đầu đi ngủ.
Bách Hợp là đại nha hoàn, ba người đều gọi nàng một tiếng Bách Hợp tỷ, lúc này thấy nàng có vẻ mỏi mệt, cũng đã kêu hai người im lặng: “Được rồi, tiểu thư cũng nên đi nghỉ ngơi, Nguyệt Quý đi chuẩn bị nước cho tiểu thư tắm rửa, Lục La đi đổi chăn nệm, gần đây mặc dù đã sang xuân, nhưng xuân ô thu đông lạnh, buổi tối vẫn còn có chút lạnh.”
Thời điểm nằm ở trên giường lại ngủ không được, trong đầu Nghê Lộ tràn đầy trí nhớ của Chu Anh, bởi vậy trong lòng cũng nổi lên một cỗ cảm xúc ê ẩm, có thể có liên quan tới lão phu nhân vừa mới dặn dò. Chu Anh luận tư sắc tuyệt không hơn Thục phi Chu Dữu, chỉ vì là thứ xuất, không tôn quý bằng con vợ cả, cho nên mặc dù là tiến cung, cũng chỉ có thể để giúp đỡ Thục phi, thay nàng đem ân sủng của hoàng thượng lung lạc lại đây, không cho người bên ngoài thừa dịp Thục phi mang thai chiếm tiện nghi.
Cảm xúc này kỳ thật có một ít là của Nghê Lộ, sẽ phải tiến cung đi quyến rũ đại boss, phải cố sức quyến rũ boss này, quyến rũ tới tay vẫn phải chắp tay tặng cho Chu Dữu, cũng không phải nàng đối với hoàng đế chưa gặp mặt có bao nhiêu tình nghĩa, chính là loại cảm giác này thực đặc biệt nghẹn khuất, dù sao miếng bánh cũng chuẩn bị nhét vào miệng lại bị người khác cầm dao chạy tới cướp đi.
Ngày hôm sau ma ma mới sáng sớm kêu người gọi nàng dậy, ma ma này là sau khi điện tuyển, trong cung sai tới dạy quy củ trong cung cho các vị tiểu thư đã trúng cử, vị Vương ma ma này phái cho Chu Anh là do Chu Dữu chọn lựa lão ma ma ở trong cung đã lâu, kinh nghiệm dày dạn, kiến thức rộng rãi. Khuyết điểm duy nhất chính là quá mức nghiêm khắc. Buổi sáng ngày đầu tiên, Nghê Lộ tham ngủ, dậy muộn nửa canh giờ, liền bị trừng phạt đội một chén nước lạnh ở trên đầu đứng im hai canh giờ. Trong lúc bốn chén nước lạnh đều bị đổ, trong đó có chén dọc theo cổ chảy vào trong y phục, bị đông lạnh đến nỗi nàng mở miệng không nổi mới cho nàng trở về phòng thay đồ.
Cuối cùng sốt cao cả ngày, Nguyệt Quý ở bên cạnh đau lòng mà khóc, nhưng trưởng bối trong nhà không một người nào cho rằng Vương ma ma quá nghiêm khắc… Tại thời điểm đó, Nghê Lộ mới nhận thức minh bạch, nàng ở Chu phủ này thật sự chỉ là một con cờ, đồng thời cũng biết cuộc sống trong cung sẽ cẩn thận cỡ nào.
Hôm nay là ngày dạy cuối cùng của Vương ma ma, chủ yếu là cho nàng ôn tập nội dung lúc trước một chút cho thành thục rồi nói một chút tình hình trong cung hiện giờ. Đương kim hoàng đế tên Khuyết Tĩnh Hàn, niên hiệu là Gia Nguyên, đã đăng cơ ba năm, luôn luôn chăm lo việc nước, sớm đã củng cố triều cương, triều thần tin phục, cũng được lòng dân chúng khen ngợi. Rồi sau đó trong nội cung chỉ có mười bốn vị chủ tử, trừ bỏ hoàng thái hậu, còn lại đều là lão nhân trong phủ hầu hạ trước khi Thánh Thượng còn chưa đăng cơ. Nhị tỷ Chu Dữu của Chu Anh bốn năm trước gả cho hoàng đế, khi đó Khuyết Tĩnh Hàn vẫn còn là thái tử, nhị tỷ hiện giờ đã thành nhất phẩm Thục phi nương nương.
Nghê Lộ nghe Vương ma ma giới thiệu một đám, trong lòng cũng yên lặng ghi nhớ, đại khái duyên cớ là kiếp trước phải nhớ rõ nhiều lời thoại, cho nên này đó đối với nàng mà nói thật không tính là khiêu chiến. Chỉ khổ cho Lục La cùng Bách Hợp bên cạnh, một bộ dáng hận không thể lấy ra giấy bút ghi chép lại.
“Thục phi nương nương rất là nhớ thương tiểu thư, thác lão nô tiện thể nhắn tiểu thư: có nương nương, tiểu thư không cần quá mức lo lắng.” Sau khi Vương ma ma lưu lại một lời nhắn cuối cùng thì trở về cung.
Nghê Lộ sớm đã biết Chu Anh trước đây gặp chuyện liền trốn, yếu đuối dễ bắt nạt, như vậy những lời này của Thục phi nương nương, đã sợ nàng nhất thời nao núng làm ra chuyện mất thể diện, nên để cho nàng thanh thản ổn định tiến cung làm phụ tá đắc lực cho nàng ta sao? Dù sao biểu hiện của Chu Anh ở điện tuyển thật sự là có lệ, cho nên Thục phi nương nương mới có băn khoăn này.
°°°
Ngày vào cung chính thức là mười lăm tháng ba, thời điểm trước một ngày, Chu phủ phá lệ vì thứ nữ không được coi trọng này làm gia yến. Gia yến phô trương cũng không có bao nhiêu, mời bà con bạn bè, kém xa không bằng một phần mười khi đích nữ Chu Nam, đại tỷ Chu Anh xuất giá.
Nếu nói oán, chỉ có thể oán Chu Anh mệnh không tốt. Thế giới cổ đại này thập phần chú trọng đích thứ, đại tỷ Chu Nam, nhị tỷ Chu Dữu, cùng với tam tỷ Chu Tử đều là con vợ cả đại phu nhân, chỉ có thứ xuất Chu Anh là con của một tiểu thϊếp, hơn nữa vì có thể bảo toàn tính mạng của nàng, nương còn khó sanh mà chết, cho nên mười lăm năm nay nàng chân chân chính chính phụ thân không đau, tổ mẫu không thương.
Bất quá khó có khi mời cậu ruột Chu Anh tới đây, một nhà ngoại tổ mẫu làm kinh doanh mà sống, sĩ nông công thương lấy thương vi mạt (thương thấp kém), cho nên địa vị xã hội không cao, nhưng cũng may vô luận người ở thời đại nào có tiền bạc sẽ không ăn khổ. Người cậu này này tướng mạo khó gần, kỳ thật rất đau lòng cháu gái ngoại Chu Anh duy nhất này. Trong trí nhớ Chu Anh, sinh thần hàng năm cậu sẽ đem vài thứ mới mẻ ở các nơi tặng cho nàng, có đôi khi là đồ thú vị, có đôi khi là đồ rất tốt. Giữa tiệc rượu mượn cớ đi ra, sau liền sai nô tài bên người thỉnh nàng đi lại đây một chút.
Thời điểm Nghê Lộ nhìn thấy cậu nhà mình liền cúi đầu, xem như thay Chu Anh cảm kích một phen.
“Anh Anh, cậu vô năng, thật sự là ủy khuất con.” Dứt lời giọng nói đều có chút nghẹn ngào:”Mẫu thân con qua đời sớm, mấy năm nay con một người tại đây nhà cao cửa rộng, tất nhiên bị khi dễ không ít, hiện giờ còn sắp bị đưa vào trong cung tranh thủ tình cảm cho đích nữ, thật sự là làm khó con. Cậu hối hận vạn phần, lúc trước không nên đáp ứng cửa hôn sự này của phụ mẫu con.”
Nghê Lộ nhanh tay nâng cậu ruột:”Cậu đừng lo lắng cho con, vào cửa cung con sẽ cẩn thận mọi chuyện, cũng sẽ chiếu cố chính mình, sống ở nơi nào mà chẳng giống nhau, cũng không thay đổi gì nhiều.”
“Bé ngoan, chưa đến nửa năm không gặp, cậu thấy con đã trưởng thành, nhưng trong cung thị phi nhiều lắm, cậu thật sự rất lo lắng.” Nói xong từ trong tay áo lấy ra một cái hộp đưa cho nàng:”Ở điểm khác cậu không giúp được gì nhiều cho con nhưng phần tình này xem như cậu chuẩn bị cho con chút đồ cưới, trong cung không thể so với bên ngoài, không có tiền tài dùng để khơi thông quan hệ sẽ khó lòng xoay sở, con hãy cầm lấy để bên thân trù tính.”
Hộp có chút nặng, giống như lòng của nàng.
Nghê Lộ cảm tạ, giấu lệ ý trong mắt, đem hộp lặng lẽ công đạo cho Bách Hợp mang về, liền dường như không có việc gì trở về ghế ngồi.
♣♣♣
Sau khi yến hội tan, nàng bị kêu vào phòng tổ mẫu, phụ thân cùng chủ mẫu đương gia đều có mặt. Sau khi Nghê Lộ lần lượt hành lễ xong, tổ mẫu kéo đến bên người.
“Thân mình Tứ nhi từ nhỏ đã yếu ớt, tính tình cũng im lặng mềm mại, cũng không cùng người tranh chấp, nhất định có thể giúp Dữu nhi một tay.” Đại phu nhân nói, bà ta kỳ thật cho tới bây giờ cũng không khắt khe thứ nữ này, nhưng cũng không quá quan tâm, coi như trong phủ nuôi một người rảnh rỗi mà thôi.
Chu Thiên Bảo đánh giá nữ nhi, cảm thấy nàng mấy tháng gần đây giống như trưởng thành rất nhiều, so với lúc trước yếu đuối, thuận theo càng thêm vài phần trầm ổn: “Anh Anh, phụ thân nhiều… năm nay vẫn sơ sót con, nhưng trong lòng thật ra vẫn nhớ tới, nhưng ngày thường bận quá. Lần này tiến cung, mặc dù khi bắt đầu phân vị chưa cao, ngày sau nhất định có thể được Thục phi nương nương dẫn dắt tấn phong, đến lúc đó cần phải giúp đỡ Thục phi nương nương, làm cho dòng tộc Chu thị chúng ta vinh quang thịnh vượng.”
Tổ mẫu đánh gãy lời hai người, lôi kéo tay nàng nói: “Giúp đỡ nhị tỷ tất nhiên trọng yếu, nhưng chính mình cũng phải cẩn thận, trong cung nhiều quy củ, hơi có sai lầm đều là vạn kiếp bất phục. Ở trong lòng tổ mẫu, con cùng nhị tỷ tỷ con đều trọng yếu giống nhau, ta đã gởi thư cho nàng, hai người các con cần phải tương thân tương ái, họa phúc cùng hưởng a.”
Nghê Lộ nhu thuận gật gật đầu: “Anh Anh sẽ khắc trong tâm khảm.”