- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hài Hước
- Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
- Chương 30: Pn3 dầu vừng cải trắng (thượng)
Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
Chương 30: Pn3 dầu vừng cải trắng (thượng)
Kỳ Dĩ cực kỳ xui xẻo bị phân đi công tác vào ngày 1/5, sau khi bà xã Kỳ Dĩ bị mắc chứng quái lạ nào đó, về mặt công việc thì tránh về muộn, huống chi là đi công tác. Có điều trận công tác này cũng chẳng có cách nào đẩy cho ai khác, mấy người công nhân viên chức cấp dưới không phải muốn thừa dịp 1/5 kết hôn thì cũng là nghỉ dài hạn về nhà tận hiếu. Kỳ Dĩ cấp bậc quản lý vả lại đơn thân, cha mẹ lại khỏe mạnh thực sự không có ý gì để từ chối cả.
Tuy rằng cậu kỳ thực không phải đơn thân, tuy rằng trong nhà cậu còn có một ai kia cứ tới đêm tối thì một thân yếu đuối và nhu nhược.
***
Kỳ Dĩ bởi vậy phát sầu, để Đạm Ngữ một mình ở nhà mấy ngày hiển nhiên là không được, cả 4,5 đêm còn không lăn qua lăn lại hỏng mọi người sao? Kỳ Dĩ đã từng thử qua vào đêm trước khi đi công tác đem người ta vận động tới mức uể oải khó chịu, nhưng mà người ta hai mắt vô thân mở to chờ cậu tới bình minh, khiến cho Kỳ Dĩ vừa yêu thương vừa hối hận.
Cho nên đúng ra mà nói thì làm thế nào để dàn xếp tốt những công việc trong nhà này là một vấn đề rất lớn. Nhiệm vụ công ty phân công đi làm đã sớm mua vé máy bay sớm mấy ngày trước rồi, chính là ngày nghỉ mùng 1/5, nếu tới ngày ấy mới mua khẳng định là không mua được, suy nghĩ mang Đạm Ngữ đi cùng cũng chết non rồi.
***
Ly Đồ: đang sầu cái gì vậy? (screenshot kí tên QQ: rau cải trắng: phát sầu)
Kỳ Dĩ: tôi ngày 1/5 phải đi công tác.
Ly Đồ: thảm vậy!
Kỳ Dĩ: ừm.
Kỳ Dĩ: phiền a, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ly Đồ: vị trong nhà kia?
Kỳ Dĩ: để cậu ấy ở nhà 4, 5 ngày khẳng định không phải chuyện tốt.
Ly Đồ: bệnh của cậu ấy, chữa không hết?
Kỳ Dĩ: không muốn bắt buộc cậu ấy.
***
Tôi thấy cậu trên thực tế cũng có chút hưởng thụ nhỉ, người ta đem sự tồn tại của cậu trở thành trọng yếu như tính mệnh thế. Ly Đồ ngầm phỉ báng, vừa khéo lại không khéo, quê nhà Ly Đồ có một cô em vừa lúc ngày 1/5 kết hôn, về mặt huyết thống vẫn là họ hàng gần, nhân ngày nghỉ muốn làm lớn, Ly Đồ cũng không có ý từ chối, cũng là ngày 1/5 phải đi xa nhà bay về phương Nam.
***
Ly Đồ: tôi ngược lại có một chủ ý.
Kỳ Dĩ: cái gì?
Ly Đồ: đem vị này nhà tôi qua phối với vị kia nhà cậu.
Kỳ Dĩ: = =cậu bỏ được?
Ly Đồ: kỳ thực là 1/5 tôi vừa lúc phải về nhà cũ một chuyến, vốn cũng không thể bồi cậu ấy.
Kỳ Dĩ: vậy được, cậu trước khi đi thì đem người tới.
Ly Đồ: ừm, cậu để lại địa chỉ nhà cậu cho tôi, tôi muốn đem người tới tận cửa nhà.
Ly Đồ: được rồi, dặn dò vị nhà cậu, phải xem chừng Tiểu Uyên.
Kỳ Dĩ: xem chừng cái gì?
Ly Đồ: vị nhà tôi… cũng có chút bệnh.
Kỳ Dĩ: gì?
Ly Đồ: chính là… Dễ đi lạc.
Kỳ Dĩ: … .
***
Hôm trước ngày nghỉ 1/5, Ly Đồ rất biết nắm bắt thời cơ đem vị nhà mình ấn trên giường chà đạp một bữa, quãng thời gian này bản thân rất là bận, vốn đang nghĩ 1/5 sẽ cùng cậu ấy vui đùa, kết quả một chuyến hành trình về quê, thuận tiện phải thăm hỏi bà con cô bác, sợ rằng không 3,4 ngày thì đi không được, hơn nữa hành trình qua lại quả thực gần như tiêu hết toàn bộ ngày nghỉ.
***
Ly Đồ tắm cho người ta thơm ngào thơm ngạt rồi gói kỹ lưỡng vào trong ngực: “Ngày mai đưa em tới nhà Kỳ Dĩ.”
Bí Uyên miễn cưỡng tựa ở trên người Kỳ Dĩ, dây thanh do lúc nãy vận động, ngay cả tiếng nói cũng không tự giác mang theo chút ý tứ làm nũng: “Được mà, đã biết nha. Cùng Đạm Ngữ mà.”
“Ừ, chúng ta cũng không cần qua sớm quá,” Ly Đồ từng từng chút vuốt sơ mái tóc ngắn mềm mại của Bí Uyên, kỳ thực rất là luyến tiếc a, “Kỳ Dĩ đáp máy bay lúc chạng vạng, phỏng chừng bọn họ sáng sớm cũng sẽ không dậy sớm. Chúng ta ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi.”
***
“Ừ, ” Giọng Bí Uyên dẫn theo chút buồn bực, “Sư huynh anh cũng bốn giờ chiều đáp máy bay, hai người có thể đi cùng nhau.”
“Ừm, trưa mai muốn ăn cái gì?”
“Tùy.”
“Không có tinh thần sao? Mệt rồi à?” Ly Đồ xoa nắn thắt lưng cậu, giống như đùa giỡn hỏi.
Bí Uyên gian nan xoay người trong lòng Ly Đồ, cọ tới chỗ cổ anh: “Sư huynh anh ra ngoài chú ý an toàn, … sớm về chút nhớ.”
Ly Đồ nhẹ giọng cười: “Sẽ nhớ anh chứ… Nhớ gọi điện thoại đó.”
“…Ừm.”
***
“Không phải đã nói qua rồi sao, sao lúc này còn chưa thấy bóng dáng thế?” Đạm Ngữ một bên đánh trứng gà, một bên nhìn ra khoảng không xa xa xuyên qua tấm kiếng cửa sổ phòng bếp.
“Đừng nóng vội, ” Kỳ Dĩ đã dựa tới trước, sờ tới đằng sau tạp dề, “Ở đây không đau sao? Kỳ thực chúng ta có thể ra ngoài ăn.”
Đạm Ngữ dùng chiếc đũa sạch sẽ gạt bỏ móng vuốt xấu thói: “Ông đây có chừng mực.”
***
Kỳ Dĩ thối lui sang một bên, chờ người có chừng mực làm cơm cho anh ăn. Cũng sắp mười hai giờ rồi, bên kia cũng không có thấy bắt chuyện, xem ra là không dự định qua ăn, may mà hai người sáng dậy sớm nhét đầy tủ lạnh. Kỳ Dĩ có chút ảo não, sớm biết vậy thì nên trân quý buổi sáng được nghỉ này ở trên giường mới phải.
***
Hai người ăn xong bữa trưa, Đạm Ngữ thu dọn phòng bếp, sau khi rửa tay xong thì lại giúp Kỳ Dĩ kiểm kê lại hành lý lần nữa, xác định không có quên cái gì rồi mới khóa rương lại. Kỳ thực thời gian hai người chia xa cũng không nhiều lắm, ngược lại thời gian hai người cùng một chỗ tương đối nhiều, ngày lễ quý báu này, chia xa thật là chuyện chẳng dễ chịu gì.
Đạm Ngữ đứng dậy, chỉnh sửa cà vạt chỉnh tề cho Kỳ Dĩ, lôi kéo cổ áo anh cảnh cáo: “Phục vụ khách phòng không nên kêu bậy, nếu như biết anh ở bên ngoài xằng bậy, hừ…”
Kỳ Dĩ kéo tay cậu xuống nắm chặt: “Đừng suy nghĩ nhiều. Sẽ không đâu.”
***
Chuông cửa leng keng thùng thùng vang lên, cái gì nên tới cũng tới rồi. Kỳ Dĩ đi ra mở cửa, quả nhiên Ly Đồ một thân áo mũ chỉnh tề lưu loát đứng ở cửa, đằng sau lộ ra một cái đầu của cậu bé thanh tú trong lòng ôm một con mèo hoa lông xù, Bí Uyên vẫy vẫy chân trước của con mèo nhỏ nói: “Hi~, chúng tôi tới ở nhà nè ~”.
Con mèo nhỏ bị phe phẩy chân trước: “Meo meo ~”.
***
“A! Mèo con!” Hiển nhiên rằng phân lượng của hai người đàn ông chẳng bằng một con mèo nhỏ, Đạm Ngữ mang ánh mắt tràn ngập yêu thương bao phủ trên người chú mèo nhỏ, ôm con mèo qua rồi mới mang theo hai người vào trong phòng. Con mèo nhỏ ngược lại chẳng có ý kiến gì mà chuyển dời địa điểm ôm ấp qua người khác, Bí Uyên nhìn khoảng không vắng vẻ trước ngực thầm thì: ai nói mèo thì không háo sắc, cọ trong ngực mỹ nam rõ ràng hiền lành hơn.
“Mỹ nam” ôm mèo dời bước phòng khách, đặt chú mèo lên sô pha, rồi mới đi rửa tay rót trà mời khách đến nhà.
***
Ly Đồ đặt túi sách thật to của Bí Uyên trên sô pha, rồi mới cùng ngồi xuống với Bí Uyên, Bí Uyên nhẹ nhàng vỗ đầu mèo con bất mãn: “Mèo con mày ăn cây táo, rào cây sung!”
“Meo meo~” Mèo con dùng đôi mắt nhỏ áy náy hơi chút oan ức giống như đang cầu xin tha thứ liếc nhìn Bí Uyên, Bí Uyên dùng sức biểu hiện ra bộ dáng hầm hừ không thèm để ý tới nó, Mèo con giống như tự trách yên lặng mà đem đầu xoay qua, vẫn không nhúc nhích nằm sấp xuống, cả người lộ ra một cảm giác đáng thương vô cùng.
Bí Uyên ôm mèo nhỏ lên bày trên đầu gối, con mèo nhỏ meo meo một tiếng, hết sức chuyện chú đi cọ mu bàn tay Bí Uyên.
***
Ly Đồ ở một bên nhìn đến mức say sưa.
Kỳ Dĩ theo Đạm Ngữ đi bưng chén trà ra, đi ra đã thấy Bí Uyên đang xoa mèo nhỏ, Ly Đồ đang tham quan học tập Bí Uyên.
“Hai người các cậu, dọn dẹp một chút rồi ra sân bay đi, đừng tới lúc đỉnh điểm tan tầm mới hối, ” Đạm Ngữ khom lưng buông chén trà xuống, một bên đưa tay ra sờ soạng mặt Bí Uyên, “Nhóc kia, ở cùng ai kia, đã đói chưa ha ha.”
Ly Đồ vội kéo người về, cẩn thận nhướn mi về phía Kỳ Dĩ: “Gia giáo?”
***
“Thao, ông đây mới là gia trưởng!” Đạm Ngữ kháng nghị.
Ly Đồ đứng lên, sửa sang lại áo khoác: “A Dĩ, chúng ta xuất phát?”
Kỳ Dĩ gật đầu. Xách hành lý lên theo Ly Đồ đi ra ngoài, Đạm Ngữ và Bí Uyên ôm mèo nhỏ đưa hai người đến cửa lớn, ngại có người ngoài ở đây, chia tay cũng rất nhẹ nhàng khua tay biểu thị tạm biệt mà thôi. Ai cũng biết người ta đã sớm trong thế giới hai người tiến hành nói lời chia tay rồi.
***
Cửa lớn loảng xoảng tiếng đóng cửa, trong cửa ngoài cửa thế giới hai người.
Hai người ngoài cửa kia, một người trong đó có chút lo lắng: “Để hai người cùng chỗ thực sự không thành vấn đề sao?”
Người kia không hề nghĩ ngợi: “Không cần lo lắng, không xảy ra việc gì.”
***
Bên trong cửa, Đạm Ngữ giống như lưu manh đảo hai vòng qua người Bí Uyên, lộ ra nét cười đáng khinh cứ như là đang đùa giỡn gái nhà lành vậy, thế nhưng vốn là người đẹp, nét cười này nhất thời chẳng thành cái thứ gì hết.
========
Lời tác giả:
Cái gọi là dầu vừng cải trắng chính là ý nghĩa không có cải trắng, đây là cuộc sống khuê mật (khuê phòng ngọt ngào) của hai tiểu thụ.
~oOo~
Mèo nhỏ nhảy xuống khỏi lòng Bí Uyên, chạy đến chỗ cửa lớn dùng sức cào hai cái, quay đầu lại u buồn nhìn Bí Uyên.
Bí Uyên đi qua rồi ngồi xổm xuống, đem mèo nhỏ lần nữa bế lên, thở dài một hơi về phía cửa.
“Nè nè, tôi nói các cậu một người một mèo có cần bi thương thế không hả, ông đây sẽ bạc đãi các cậu sao?” Đạm Ngữ giơ chân, tỏ ra bất mãn của chủ nhân, vuốt cái đầu của mèo nhỏ cũng không tỏ ý tốt, “Bé cưng, may là cún nhà tao hai ngày không ở nhà, nếu không thì mày nào có thời gian thương xuân nhớ thu chứ.”
***
“Cún nhà cậu đâu Đạm Ngữ?” Bí Uyên buông mèo nhỏ ra, thế nhưng mèo nhỏ hiển nhiên có vẻ thích vô giúp vui,
cứ vòng quanh hai người chạy tới chạy lui đến mức vui vẻ.
“Hai ngày này ở nhà của chú dì Kỳ gia mà, ở chơi với bọn họ hai ngày.”
“Các cậu? Cùng nhà Kỳ Dĩ?”
“Hắc hắc, kháng chiến đã sớm thắng lợi rồi!” Đạm Ngữ lại sờ mó đầu Bí Uyên một phen, tuy rằng Đạm Ngữ vốn cũng chỉ hơn Bí Uyên mấy tháng, về mặt chiều cao còn thấp hơn Bí Uyên 3,4cm, nhưng thế nào cũng phải vươn cánh tay dài ra miễn cưỡng đi sờ đầu người ta, tỏ ra tư thái trưởng giả, tâm tính gì đây nữa!
***
“Đã thắng lợi rồi?” Bí Uyên hiếu kỳ theo sát phía sau Đạm Ngữ, hết mức biểu thị truy cầu của quyền cảm kích.
Đạm Ngữ lại trực tiếp lôi kéo Bí Uyên đi dạo một vòng, ý bảo thăm quan chút bố cục phòng bếp phòng ngủ, lúc trở lại phòng khách, Đạm Ngữ xách túi sách to đùng trên sô pha lên, đưa cho Bí Uyên, “Nên treo thì treo đi, nên đặt vào nhà vệ sinh thì đi đặt đi.”
Lại lảng sang chuyện khác. Bí Uyên nói thầm. Giật lại túi sách đem đồ dùng rửa mặt về chỗ cũ. Lùi vào cửa buồng vệ sinh, trên bệ rửa mặt đặt song song hai cốc đánh răng, bên trong hai chiếc bàn chải phân biệt đứng hai bên, bên phải là hai chiếc khăn mặt, đều là đặt thành đôi một lam một xám.
Bí Uyên sâu sắc hoài nghi, bố cục nhà mình là sư huynh đã tham khảo kết quả nhà này.
***
“Bây giờ Bắc Kinh là mười bốn giờ tròn, buổi chiều dự định làm gì?” Đạm Ngữ dựa nghiêng vào cửa buồng vệ sinh, một bộ tư thái giám hộ.
Bí Uyên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không biết.” Kỳ thực là trước đó thực nghiệm và kết quả đều xử lý tốt rồi, đặc biệt cả ngày nghỉ đều rảnh, không nghĩ tới… .
“Chơi trò chơi?”
“Ngạch, không biết lắm…”
“Thao, y như là A Dĩ!”
“…”.
“Nếu không chúng ta ghi âm bài hát đi?”
“Bài gì?”
***
Đạm Ngữ dọn notebook ra, lên mạng, tìm tòi ca từ rồi lại đi tìm nhạc đệm: “Ok rồi, Tiểu Uyên qua!”
Đạm Ngữ không biết bắt đầu từ bao giờ không gọi Bí Uyên là tiểu thụ, đổi giọng gọi Tiểu Uyên, khí chất hơn. Bí Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiến gần tới màn hình của Đạm Ngữ, thế là dòng thứ nhất trong txt mở ra trên màn hình là bốn chữ sáng loáng “tuyệt thế công thụ”, Đạm Ngữ cười với Bí Uyên: “Tới, tôi tới hát cái này?”
Bí Uyên cảm thấy nguy hiểm, chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, đối phương lại nhiệt tình yêu mến như thế, Bí Uyên không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngồi xuống bên người Đạm Ngữ, không cần xem ca từ cậu cũng biết nó viết cái gì, bởi vì ai đó bắt cậu qua hát cùng, đương nhiên hợp ca bản ấy chưa có ai may mắn nghe qua.
***
“Cậu tới hát ca từ của thụ, ” Mặt Đạm Ngữ đang lộ ra cái biểu cảm “XD”, biểu thị cậu ta vẫn không muốn cùng người khác hợp ca khúc ca này, thật vất vả tìm được một người về mặt ăn uống thấp hơn so với mình, sao có khả năng buông tha đây, “Tới, chúng ta tới cùng hợp thu.”
Bí Uyên năm ấy đã từng nghe qua giọng ôn hòa dụ dỗ mà mềm mại từ trong miệng Đạm Ngữ tuôn ra, lập tức mềm nhũn đầu hàng, thu thì qua thu thôi, cũng không phải lần đầu.
***
Mèo con cọ qua cọ lại vòng quanh chỗ thắt lưng và đầu gối hai người, vẫn cứ vui vẻ chạy tới chạy lui, một hồi rồi còn dùng móng vuốt cào một cái vào cánh tay buông xuống của Bí Uyên, thế nhưng hai người ấy ai cũng không để ý tới nó, mèo con cực kỳ mất mát ngồi chồm hổm bên kia Bí Uyên, chán đến chết mà liếʍ móng mình, thỉnh thoảng miệng mèo khẽ nhếch, giống như vừa ngáp một cái.
Bí Uyên hát xong đoạn ấy còn xoa nhẹ cần cổ mèo con, mèo con lập tức ngẩng đầu lên, đem cổ đưa vào trên tay Bí Uyên, Bí Uyên tiếp tục xoa, mèo con hạnh phúc meo meo một tiếng.
Đạm Ngữ buông microphone: “Thao a, tiếng mèo thu vào rồi.”
“Không sao không sao, không ai chú ý cả.” Bí Uyên thoải mái, cậu cũng chẳng muốn thu lại lần nữa đâu!
***
Đạm Ngữ click vào mục trữ tài liệu khác, rốt cục đặt một cái tên cho nó, sau đó mở hòm thư ra, gửi một phần qua cho Kỳ Dĩ với một phần nữa cho Ly Đồ, hai người ấy đi vắng khẳng định sẽ buồn chán mà, săn sóc thêm a!
***
Về phần hai người ấy nghe thấy cái này là phản ứng gì, trên bưu thϊếp trả lời của Kỳ Dĩ rõ ràng chỉ ra mấy chỗ sai âm, mấy chỗ có tiếng cười cùng với hàng loạt phê phán không tốt. Đạm Ngữ giận, anh một cải trắng đại hiệp không hoàn toàn nắm bắt cảm giác âm nhạc sao phân biệt được người khác có sai âm hay không lại tinh chuẩn như vậy ư, tôi thao!
Về phần bên Ly Đồ, Đạm Ngữ chẳng thu được hồi âm gì, thế nhưng đương lúc Đạm Ngữ lần nữa nếm thử trả lời thuyết phục tuyệt đối tránh không kịp của tiểu ngốc hợp ca thì khẳng định là bị đại thần sửa chữa rồi, Đạm Ngữ suy đoán.
***
Tối nay Đạm Ngữ đầu bếp Bí Uyên trợ thủ, kỳ thực bình thường ở nhà Ly Đồ căn bản ngay cả ra tay đều không cần cậu giúp, đương nhiên loại trừ tình huống Ly Đồ một mình trong bếp buồn chán tìm người cùng làm.
Bí Uyên nhìn Đạm Ngữ động tác thành thạo, một lát sau cơm canh thơm ngào ngạt bưng ra bát.
“Đạm Ngữ à, nhà cậu đều là cậu làm cơm sao?”
“Ừm.” Đạm Ngữ thuận miệng đáp, bỗng lại cười hắc hắc, “Nhà cậu, là đại thần nuôi cậu chứ gì?”
Bí Uyên chẳng hé răng.
***
Trước khi ăn, Đạm Ngữ đem cá nhỏ trộn cơm tẻ đổ vào một chiếc bát plastic nhỏ, một bên do dự hỏi Bí Uyên: “Như vậy thực sự có thể? Không cần đi mua thức ăn cho mèo gì gì đó sao?”
“Có thể. Mèo con ở nhà tôi vẫn trải qua như thế, chúng tôi ăn gì thì nó ăn đó.”
Đạm Ngữ cầm bát đặt tới trước mặt mèo con, mèo con tiến qua ngửi thử, sau đó cũng rất hưng phấn mà tiến bước, xoạch xoạch ăn đến tấm tắc ra tiếng. “Tôi thao nó thật đúng là thích ăn à.” Đạm Ngữ sợ hãi than.
***
Trên bàn cơm, một người một mèo ăn đồng dạng đều là khóe miệng phát sáng. Đạm Ngữ chọc chọc bàn đồ ăn hỏi Bí Uyên, ở giữa còn đánh cách một cái: “Tay nghề đại thần, cùng tôi so thế nào?”
“Thao a, sao có khả năng!” Đạm Ngữ không tin, “A Dĩ vẫn nói ăn ngon!”
Bí Uyên không dám cãi lại đó là Kỳ Dĩ đang dỗ cậu đó, chỉ là cũng không dám nói mình hoàn toàn công chính liêm minh, thế nhưng ăn lâu như vậy, về phương diện khẩu vị cũng là tương đối quen đồ ăn của sư huynh nhà mình.
Đạm Ngữ không phục hừ một cái: “Bộ sách ẩm thực khỏe mạnh của sư huynh nhà cậu vẫn là ông đây xem chán rồi sau truyền lại cho cậu ta đó.”
***
Sau khi dọn dẹp thỏa đáng xong xuôi hai người ngồi trong phòng ngủ lên mạng, Đạm Ngữ đặt mèo con vào, cũng may mèo con không bẩn lắm, dù có đặt nó lên chăn giẫm qua giẫm lại thỉnh thoảng lăn chút cũng không sao. Mèo còn ở nhà Bí Uyên đã lâu, thế nhưng vẫn không thay đổi được bộ dáng an phận, sự đáng thương và vẻ an phận lúc mới tới, khiến cho đôi chồng chồng Ly Đồ rốt cục xác nhận đó không phải vấn đề tuổi tác của mèo con, đó chính là vấn đề tính cách ấy!
Mèo cũng là có cách tồn tại kiểu này.
***
Khi đó Ly Đồ chuẩn bị vở kịch lịch sử không tưởng cực lớn còn chưa xong, diễn đàn tổ kịch vẫn khỏe mạnh như cũ, Đạm Ngữ nằm sấp trong diễn đàn tán gẫu.
Đạm Ngữ: người a người a người a.
Cô nàng A: ôi, Đạm tiểu thụ a, lại khuê phòng tịch mịch rồi?
Cô nàng C: đã gặp rồi, công quân không ở nhà sao XD.
Đạm Ngữ: hừ hừ, con nào đó a lăn trên giường ông đây ha ha ha ha ha.
Cô nàng B: mèo con hay cún con?
Đạm Ngữ: cũng không phải! Là một tiểu mỹ nhân tú sắc khả xan ~~~.
Cô nàng C: Đạm tiểu thụ cậu không biết xấu hổ nói ai khác là mỹ nhân đây? ﹁_﹁.
Lam xoa xoa: … .
Cô nàng B: vì vậy… không phải Lam tiểu thụ ở nhà cậu chứ?
Lam xoa xoa: … Ừ.
Đạm Ngữ: ha ha ha ha ha ha ha, gia sờ một cái, ừm, non mềm a (cười hèn mọn).
Cô nàng A: phụt, thụ thụ yêu nhau là không có tiền đồ! Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a!
Cô nàng C: nè, Kỳ Dĩ đại nhân với đại thần sao lại đem hai cậu cùng chỗ vậy? Chủ ý thiên tài của ai vầy? Thật là khôi hài, *nện đất*!
Đạm Ngữ: (ngoáy mũi) đúng vậy, là đại thần thiên tài của các cô “tự mình” đem người tới tẩm cung của gia ha ha.
Cô nàng B: phỏng chừng chính là hai tiểu công nghĩ đem tiểu thụ nhà bên đặt vào cùng nhau rất an toàn thì mới đồng ý ha XD.
Cô nàng A: nghỉ nghỉ tốt, hai tiểu thụ hoạt sắc sinh hương lại bị ném tới cùng nhau sống nương tựa sao, quá lãng phí đi mất, *giận*
Lam xoa xoa: … .
Lam xoa xoa: tôi đi xem phim… .
Đạm Ngữ: ai ai ai chờ một chút! Cùng nhau đi!
Cô nàng B: =.=, thật đúng là ở chung rồi, kinh khủng không thể nói chuyện.
***
Đạm Ngữ thật sự cùng Bí Uyên đi xem phim, xem một cuộn băng huyền nghi án tình, hai người vẫn đang suy luận tới lui. Đạm Ngữ biểu hiện trong quá trình hiển nhiên kém Bí Uyên không chỉ một cấp, Đạm Ngữ phì một hơi cười: “Nhìn không ra nhỉ, Tiểu Uyên cậu dũng cảm như thế à nha!”
Bí Uyên thật thành khẩn trả lời cậu: “Bình thường, bình thường cùng sư huynh xem, tình huống tôi thua trận nhiều hơn chút.”
Thao thao, các cậu một học khoa lý một học khoa y, ông đây hèn mọn học khoa văn đương nhiên không bằng các cậu rồi.
***
Đạm Ngữ bình thường một mình vào ban đêm thường thường là không buồn ngủ, thực không phải là cố gắng không đi ngủ mà là chẳng có tí buồn ngủ nào cả, Ly Đồ đã từng giám định cậu ta là lo nghĩ dưới tình cảnh đặc thù, sẽ vào tình huống đặc biệt khuyết thiếu cảm giác an toàn lại có lo lắng khác thường phấn khởi kích động khó đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng giờ thì có cậu bạn nhỏ Bí Uyên làm bạn ban đêm, Đạm Ngữ đã cảm thấy có chút mệt nhọc, 11h tối, thậm chí thời gian ngủ so với bình thường còn sớm hơn một giờ. Đó là tự nhiên thôi, lúc ai kia ở đây, hai người cọ cọ vui đùa cũng không phải chỉ là chuyện qua loa vài phút.
***
Đạm Ngữ khóa cửa: “Mệt rồi mệt rồi, rửa ráy rồi đi ngủ?”
Bí Uyên được người ta tự dưng đổi ý mà vừa mừng lại vừa lo sợ, cậu đương nhiên biết mình bởi vì lý do gì mà được đưa tới, lẽ nào hiệu quả có người ngủ cùng thực sự rõ ràng như thế! Đạm Ngữ nói buồn ngủ, Bí Uyên tất nhiên là không có ý kiến gì, rửa xong trở về thấy mp4 đầu giường của Đạm Ngữ có vẻ như đang trong lúc truyền phát tín hiệu, cậu hiếu kỳ cầm qua nghe một lát.
***
Bí Uyên thật hi vọng có nước bọt để cậu phun một bụm, để biểu hiện hiệu quả đầy đủ của việc nội tâm kịch liệt ngạc nhiên thể hiện ra ngoài: nè nè hai người cũng quá có tình thú rồi đi nhá, Đạm Ngữ sắp sửa trước khi ngủ thì nghe! Nghe cái gì bí mật hóa ra là ghi âm Kỳ Dĩ đếm cừu! Thật sự là đếm cừu, từng con từng con như vậy đếm ra, cứng nhắc đến một chút biến báo* cũng không có! (*biến báo: thay đổi một cách không có nguyên tắc dựa theo tình hình khác nhau)
Đạm Ngữ trở về đã thấy Bí Uyên cầm mp4 nghẹn cười vẻ mặt đau đớn.
“Đản đông(1) a?” Đạm Ngữ lấy mp4 qua, nhưng mặt xoay chuyển không đủ mau chóng, bên gò má một vệt đỏ vẫn không thoát khỏi đường nhìn của Bí Uyên.
(1)đã từng giải thích, xem lại chừng chương 11, 12: nguyên văn ‘nhàn đến đản đông’ tức là buồn chán đến mức làm ra sự việc khác với bình thường
————
Lời tác giả:
Ờ nháo, phiên ngoại này viết được dài quá ha, tôi quả nhiên là quá tưởng niệm Lam tiểu ngốc mà ┭┮﹏┭┮
~oOo~
Ngày hôm sau thức dậy tinh thần hai người cũng không tốt lắm, hai người đều là lần đầu nằm cùng giường với một người đàn ông khác, Bí Uyên mới đầu còn khẩn trương, trộm liếc sang bên Đạm Ngữ kia cơ, kết quả Đạm Ngữ nghiêng người hơi cuộn tròn hệt như là đang ngủ vậy. Dù sao có thể khiến Đạm Ngữ ngủ là ổn rồi, Bí Uyên cũng tự mình thoải mái. Chỉ là tên kia thoạt nhìn, thực sự là tư thế ngủ chẳng có cảm giác an toàn gì hết.
***
Ăn xong bữa sáng, Đạm Ngữ mang theo ví tiền và ba lô, vỗ vỗ vai Bí Uyên: “Đi, theo tôi ra ngoài đi.”
“Ơ, đâu cơ?”
“Chợ bán thức ăn.”
“Tủ lạnh không còn đầy đó sao?”
“Đi chợ bán thức ăn xong tới nhà Kỳ Dĩ?”
“Gì cơ?”
“Đi làm cơm cho cha mẹ cậu ấy.”
***
Vì vậy hai người từ sáng sớm đã ra ngoài rồi, hầu như là cả ngày đều tiêu hao ở Kỳ gia, ba Kỳ thích món ăn nhà, mẹ Kỳ lại chung tình với mấy đồ ăn sáng phương nam đặc sắc, hai người bình thường đều là ăn ở ngoài, lúc Đạm Ngữ qua thì cũng ở nhà hưởng một bữa.
Buổi tối về nhà thừa dịp Đạm Ngữ đi tắm, Bí Uyên vội gọi điện cho Ly Đồ, nói một chút sinh hoạt một ngày qua.
“Sư huynh em nói cho anh nghe nè, ha ha, anh không thấy ánh mắt của mẹ Kỳ Dĩ chứ aha ha, ” Bí Uyên ở trên giường lộn một vòng, “Thật là phòng bị a, cứ như là sợ em bắt cóc Đạm Ngữ ấy.”
“Con dâu mà, đương nhiên phải coi chừng.” Ly Đồ ở bên kia một bên xoa tóc cười. Nếu như Tiểu Uyên ngày nào đó mang theo một người đàn ông để cha mẹ mình thấy được, phỏng chừng cũng phải lo lắng mất một hồi.
“Ha ha.”
Mèo con tiến qua: “Meo meo ~”.
***
Đạm Ngữ tắm xong đi ra thấy Bí Uyên mặt cười tươi rói lăn trên giường, mèo con trên giường đợi không được, đảo quanh bốn phía giường.
“Làm cái gì a? Đánh tiết gà chắc?”
Bí Uyên tiếp tục lăn, không cẩn thận đạp gối đầu xuống giường, mắc phải giữa ngăn kéo và mép giường, Bí Uyên đứng lên xấu hổ muốn đi nhặt lên, Đạm Ngữ cuống quít tiến lên, nhưng mà chẳng kịp, cậu bạn nhỏ Bí Uyên đã xốc ngăn kéo lên, mắt mở trừng thấy được thứ không nên thấy trong đó.
“Gì kia, tôi đi tắm rửa, tắm rửa ha!”
***
Hai người đùa đùa chơi chơi ngược lại thời gian cũng qua rất nhanh, hai người còn đi leo núi một lần. Đạm Ngữ có đôi khi may mắn là đã đem mình và Tiểu Uyên lưu lại, nếu như Kỳ Dĩ và Bí Uyên đợi một chỗ có phải chết đói không chừng.
***
Ngày 3/5 hôm đó trời đổ mưa, nhiệt độ không khí cũng không khỏi có chút giảm, Đạm Ngữ trong nhà không phơi chăn bông tốt, hai người chui chung một ổ chăn bông, con mèo nhỏ ngồi chồm hổm ở giữa.
Đạm Ngữ nằm thẳng tốt rồi đưa tay qua sờ soạng hai cái trên người Bí Uyên, ngại không gian chật hẹp Bí Uyên căn bản chẳng tránh được: “Oa thao, Tiểu Uyên da cậu thật là trơn mềm, hắc hắc, dùng sản phẩm bảo vệ da gì vậy?”
***
Bí Uyên trong lòng không để bụng, cái người có vẻ mặt trơn mềm mịn còn dám đi khinh bạc người khác kia, ngoài miệng cũng không thẳng thắn như thế, Bí Uyên vẫn là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ từng thay đổi cả, vì vậy lời ngay lẽ thẳng: “Sản phẩm bảo vệ da gì chứ, tôi làm hóa học đó, không chú trọng vấn đề này!” Về phần Ly Đồ lén nghiên cứu hương vị ai đó tắm rửa tương đối dễ chịu, các loại nước làm tinh thần sảng khoái thoải mái tương đối tốt, kia không phải phạm vi nghiên cứu và cảm kích của Bí Uyên.
Đạm Ngữ đối với đáp án từ chối cho ý kiến, thoải mái cuộn một vòng trong ổ chăn ấm áp.
“Nè, chăn bị cậu cuốn đi rồi.” Bí Uyên kháng nghị.
Đạm Ngữ lùi lại một chút, để Bí Uyên cuốn chăn trở lại: “Làm cậu lạnh rồi cảm thì có mà đại thần gϊếŧ chết tôi.”
***
Nhà Đạm Ngữ tuy rằng không ở khu náo nhiệt, bên ngoài đèn đường cũng là một mảng sáng cả tối, Bí Uyên nhìn đường viền duyên dáng và lông mi dày rậm của người bên cạnh trong ánh sáng nhàn nhạt nhẹ nhàng nảy ra một phần do dự, rốt cục cố lấy dũng khí hỏi: “Đạm Ngữ à, tôi có chút hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ là phẩm chất tốt.” Đạm Ngữ biểu thị khẳng định, quay đầu lại lộ ra ánh mắt xấu xa.
Trước đây Bí Uyên chính là một đứa trẻ tốt hôm nay càng có phẩm chất tốt ấp a ấp úng hỏi: “Cậu và Kỳ Dĩ… Làm sao quen biết nhau?”
“Thì cứ quen biết vậy thôi.”
“…”
“Chúng tôi là bạn cùng một đại học cậu biết chứ?”
“Ừm.”
“Ông đây anh tuấn thần võ, sau đó bạn học cùng trường cầm giữ không nổi, sau đó thì…”
“Cậu ấy không phải đã từng làm hậu kỳ rất nhiều lần cho cậu sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đó chính là thủ đoạn cậu ta xum xoe nha, ai ai, Lam tiểu ngốc, đại thần nhà cậu theo đuổi cậu thế nào a? Nói nghe qua chút xem.”
“…”
“Nói a nói a.”
“… Tôi mệt rồi, ngủ ngon.”
Đạm Ngữ nhào tới lay Bí Uyên: “Thao, nói không nói không!”
“Tôi nói tôi nói!” Xin khoan dung là cần thiết, Bí Uyên sẽ không làm chuyện có lệ, đại khái đem quá trình sơ lược mình và sư huynh từ khi quen biết tới khi hiểu nhau như thế nào mến nhau kể sơ ra một lần.
***
“Nghe ra thì lãng mạn nhỉ, ” Đạm Ngữ bản tính linh tinh bị triệt để kích động phát ra, không có ý tốt cùng với Bí Uyên tham khảo vấn đề trình tự sâu xa, tỷ như tình thú các loại kia a, tới nửa đường còn nhấc chăn lên quan sát một chút vị trí đặc biệt của thân thể Lam tiểu ngốc, vẻ nghiêm trang kiến nghị cho cậu một vài tính chất thường thức.
Bí Uyên bối rối chết được, khuôn mặt nong nóng vùi vào trong ổ chăn, cậu nên cảm tạ trời xanh a.
***
Kỳ Dĩ đáp máy bay hừng đông ngày hôm sau đến Bắc Kinh, Ly Đồ lo lắng Bí Uyên một mình xấu hổ, vì vậy sát tới hành trình của Kỳ Dĩ thì mua vé chuyến về. Chuyến bay của Kỳ Dĩ có hơi chút muộn, nhưng thật ra Ly Đồ ở sân bay đợi cậu một hồi mới cùng đi xe về nhà.
Đẩy cửa phòng ngủ ra khi đó mới hơn tám giờ sáng, ánh nắng ôn hòa sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ nhàn nhạt mà trải vào phòng ngủ, trên giường hai người tách biệt nằm hai hướng ngủ, Đạm Ngữ ngủ dựa vào cửa bên này, trên gương mặt còn có chút nhàn nhạt đo đỏ, môi còn hơi vểnh lên, Kỳ Dĩ kéo một thân lữ đồ uể oải, nhưng vào giờ khắc này tình cảm suy tư hàng vạn hàng nghìn: đã bao lâu rồi, vào lúc phong trần mệt mỏi trở về không nhìn thấy gương mặt ngủ ngọt ngào của người này? Đã bao lần, mình hừng đông trở về, thấy người này trên giường mở to hai mắt vô thần sắc mặt u ám?
***
Ly Đồ đứng ở đằng sau Kỳ Dĩ nhẹ nhàng huých cậu một phát: “Cậu cứ từ từ mà coi. Tôi đi mang vị kia nhà tôi về.” Nói xong Ly Đồ nghiêng người qua hướng Kỳ Dĩ đi, Bí Uyên ngủ rất say, chỗ vai còn hơi lộ ra ngoài, Ly Đồ kéo chăn tốt cho cậu xong, vẫn không cam lòng đánh thức.
Đạm Ngữ ngược lại mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nhìn mặt Kỳ Dĩ gần ngay trước mắt, không chút do dự ngẩng đầu hôn đối phương một cái.
Ly Đồ bất mãn, thấp giọng kháng nghị: “Nè, hai cậu, khắc chế chút a.”
***
Hai người vừa mới trở về ngồi ở phòng khác ăn bữa sáng không đợi lâu lắm, trong phòng hai người kia cũng đều đã dậy. Ly Đồ mang theo Bí Uyên ra cửa, Đạm Ngữ ôm lấy Kỳ Dĩ đi vào phòng ngủ.
Khi về nhà thì nói lại, Ly Đồ nhìn Bí Uyên lúc mình không có đây được nuôi rất khá: “Lần tới tuyệt đối không mượn ngoài nuôi.”
Sư huynh lại ghen, Bí Uyên lấy lòng tiến qua hôn cậu: “Mượn ngoài có thể a, lần tới thu phí đi.”
===========
Lời tác giả:
Phiên ngoại thật dài này rốt cục đã xong, ta tiếp tục tưởng niệm Lam tiểu ngốc ┭┮﹏┭┮
.
.:Hết phiên ngoại 3:.
~oOo~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hài Hước
- Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
- Chương 30: Pn3 dầu vừng cải trắng (thượng)