Chương 24: Làm bộ làm tịch cũng có thể hiền lương thục đức

Công khai loại chuyện này ấy mà, cũng chỉ có thể nói là có tâm tính, chưa hẳn thật sẽ nói làm thì lập tức đi làm ngay.

Đạm Ngữ dù đã gật đầu rồi, nhưng vẫn thêm vào một câu: “Cho ba mẹ cậu an tâm mừng ăn tết đã, sang năm rồi nói?”

Kỳ Dĩ gật đầu.

***

Hai lão trong nhà Kỳ Dĩ quả nhiên như Kỳ Dĩ sở liệu, thẳng đến 5,6 ngày trước đêm 30 mới gần như ngưng hẳn sinh hoạt ngược xuôi quanh năm suốt tháng. Kỳ Dĩ đã sớm thăm hỏi bọn họ rồi, nói có một người bạn cùng phòng không mua được vé xe lửa về nhà ăn tết nên sẽ ăn tết ở nhà mình.

Hai lão Kỳ gia muốn về nhà vào buổi tối hôm trước, Đạm Ngữ sửa sang dọn dẹp, túm Kỳ Dĩ tổng vệ sinh toàn bộ.

Kỳ Dĩ bất đắc dĩ: “Nhà tôi vốn đồ đạc chỉ thu thập gọn gàng thôi, không có gì phải quét tước cả.”

Đạm Ngữ trừng cậu: “Không phải muốn mượn cớ chứ.”

***

Kỳ Dĩ ngược lại thực không phải muốn lười biếng, mà là trong nhà quanh năm chỉ có mình thường trú, ngoại trừ phòng ngủ của mình, các gian phòng khác đều là rất ít khi có người sử dụng, muốn nói huy động nhân lực tổng vệ sinh gì gì đó, cũng chỉ là đuổi bụi mà thôi.

Cuối cùng hai người vẫn đem trong nhà tẩy sạch một lần lau một lần rồi lại chải một lần, lát nữa ra ngoài một chuyến đi mua đồ nhồi vào tủ lạnh.

Kỳ Dĩ an ủi cậu: “Không cần khẩn trương, ba mẹ tôi đều rất hiền hòa.”

Đạm Ngữ phản bác: “Ai nói ông đây khẩn trương! Ông đây một chút cũng không khẩn trương.”

***

Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, Đạm Ngữ “Một chút cũng không khẩn trương” mới sáng sớm tinh mơ đã tỉnh giấc, cọ tới cọ lui mà làm việc.

Kỳ Dĩ thực sự nhìn không chịu được , đem người ấy cuộn vào trong lòng. Đạm Ngữ dùng sức mà tránh: “Nè, đồ đểu, ba mẹ cậu trở về thấy được thì làm sao?”

“Buổi chiều bốn giờ máy bay tới Bắc Kinh, bây giờ là bảy giờ đúng sáng sớm thôi.”

Đạm Ngữ nhức đầu thỏa hiệp: “Đi thôi, đi thôi, đi về thêm giấc nữa.”

***

Hai lão Kỳ gia về đến nhà đã vào lúc cơm tối rồi, cha mẹ Kỳ Dĩ quả nhiên đều là người chú tâm vào sự nghiệp, trang phục thập phần già dặn, nhìn qua chính là kiểu người khôn khéo nghiêm túc, có điều Kỳ mụ mụ đối với một bàn cơm nước nóng hầm hập vẫn là hiếm khi mà

tỏ ra một chút kinh ngạc vô cùng.

Kỳ Dĩ và cha mẹ bắt chuyện với nhau, đem Đạm Ngữ còn đang trong bếp kéo ra bắt chuyện với cha mẹ mình.

Đạm Ngữ thông min mà chào hỏi, chân tay nhỏ bé ấy cực kỳ quy củ là một tấm gương thiếu niên điềm đạm nho nhã. (anh mà điềm đạm ít nói cái gì *chỉ thẳng mặt*)

***

Kỳ mụ mụ lộ ra nét cười từ ái, không thể không nói loại ngoại hình này của Đạm Ngữ, nếu như nội tâm xem nhẹ cậu, vẫn là tương đối có thể khiến cho các bà mẹ và phụ nữ yêu thích.

Kỳ mụ mụ nhịn không được cũng lộ tình thương của mẹ một phen, sờ sờ tóc Đạm Ngữ nói: “A Dĩ à, bạn học này của con lớn lên thật là thanh tú a.”

Đạm Ngữ hận nhất người ta dùng các loại từ ngữ đẹp, mỹ nhân, thanh tú hình dung cậu, nhưng mà lúc này trên đầu xoa đến vui vẻ chính là bà mẹ của Kỳ Dĩ, Đạm Ngữ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nghĩ, chuyện người gặp người yêu là chuyện bẩm sinh đã được lợi rồi.

***

Thấy Kỳ ba ba, thì biết ngay Kỳ Dĩ cùng với cha cậu ấy lớn lên có bao nhiêu là giống nhau, về mặt ngũ quan cơ hồ là cứ ấn theo mà so, có điều Kỳ cha sắc mặt thêm một chút vân lộ và tang thương năm tháng khắc ghi.

Lúc Đạm Ngữ hướng Kỳ ba ba chào hỏi, Kỳ ba ba chỉ là gật đầu, sắc mặt cũng không thay đổi. Qủa nhiên là hai cha con a.

***

Một bữa cơm này, Đạm Ngữ tính cùng người Kỳ gia chung sống hòa thuận vui vẻ, tính trên bữa cơm Kỳ mụ mụ lải nhải con mình không hiểu chuyện, lại để khách nhân nấu cơm làm rau, Đạm Ngữ cuối cùng chiếm được cảm tình của song thân Kỳ gia.

Kỳ Dĩ cắn đũa im lặng không nói, cái gì khách nhân a, đã là con dâu rồi.

***

Đêm nay hai người chen chúc trên một cái giường, Đạm Ngữ ôm Kỳ Dĩ một cánh tay cảm thán: ba mẹ cậu đều là ba mẹ tốt a.

Kỳ Dĩ biết cậu ta đang tưởng niệm song thân đã mất, ngoài miệng không an ủi gì, có điều động tác ôn nhu và cẩn thận từng chút một lại khiến Đạm Ngữ vô cùng hưởng thụ, tấm lưng cọ vào ***g ngực và cái đầu nhẹ nhàng nhúc nhích vào vai, ấm áp chạm nhau quá mức chân

thực, đã an ủi được bi thương ngước mắt không quen này.

***

Kỳ Dĩ phát hiện Đạm Ngữ quả nhiên so với mình thích hợp làm đứa con ngoan hơn.

Một ngày chủ bếp ba bữa, chuẩn bị cho tốt một ngày nước sôi phải uống, phòng khách rối loạn bẩn thỉu sẽ dọn dẹp, sẽ xuống lầu quét sạch bụi bặm chồng chất, lúc người một nhà xem TV Đạm Ngữ còn có thể thỉnh thoảng phổ cập khoa học cho hai lão Kỳ gia bị thời đại đánh rơi, cái dạng chăm chú lại kiên trì kia a, Kỳ Dĩ đều đố kị cả.

Kỳ mụ mụ len lén hỏi con trai: con thực sự đem bạn học mang về nhà? Vậy thực sự không phải con đưa tới tiền lương thanh toán công việc cho chúng ta?

Kỳ Dĩ nghiêm túc gật đầu: “Thật là bạn học.” Có điều còn có một tầng quan hệ khác mà thôi.

***

Cha mẹ Kỳ gia cũng là chủ nhà không rành nấu bếp cho lắm, vốn một nhà ba người đều là ăn ngoài nhiều, Đạm Ngữ vừa tới ngược lại đem thói quen một gia đình xóa bỏ sạch.

Kỳ mụ mụ chung quy nghĩ không thỏa đáng lắm, trên bàn cơm châm chước mở miệng: “Tiểu Dịch a, cháu ở nhà chính là chịu khó như thế?”

Đạm Ngữ nửa ngày mới phản ứng được “Tiểu Dịch” là đang gọi cậu, lúc tới Bắc Kinh thì không còn ai kêu thế nữa, Đạm Ngữ xoa xoa cánh mũi ê ẩm: “Ừm, mẹ cháu thân thể không tốt, việc nhà đều là cháu và ba cháu làm.” Mẹ Đạm Ngữ năm ấy khó sinh, sau vài chục năm thân thể vẫn không tốt, Đạm Ngữ hiền lành cùng với việc ấy không thể phân cách.

***

Kỳ mụ mụ nhìn ông chồng rồi lại quay sang con trai, đây là chênh lệch a. Kỳ ba ba ho nhẹ một tiếng biểu thị xấu hổ. Kỳ Dĩ một bên xấu hổ một bên tự hào.

Kỳ mụ mụ tiếp tục nói: “Tiểu Dịch a, ở nhà ta không cần cưỡng ép như thế, trước đây ăn cơm gì gì đó, nhà chúng ta đều quen thói ra ngoài ăn rồi. Cháu bận việc như thế, dì với A Dĩ và ba nó đều cảm thấy áy náy a.”

A Dĩ với ba cậu ăn cơm gia đình đến mức chôn đầu vào bát rồi, hoàn toàn không biểu đạt ra ý tứ áy náy gì cả.

“Ra ngoài ăn vừa mắc lại không tốt a,” Đạm Ngữ bỗng nhiên kích động, phản ứng lại với người đối diện là mẹ Kỳ Dĩ, giọng điệu lập tức trở nên ôn hòa, “Hơn nữa trong khoảng thời gian nghỉ đông này cháu ở lại nhà dì, không làm chút việc gì cháu cũng áy náy.”

***

Kỳ mụ mụ còn muốn nói nữa, Kỳ ba ba đã ăn thoải mái rồi, rốt cục cũng mở miệng: “A Dĩ ba nó cảm thấy, trai trẻ cần cù chút không có gì không tốt, cơm nước ngon.” Nửa câu sau vừa nói vừa vỗ vỗ vai Đạm Ngữ biểu thị tán dương.

Kỳ Dĩ nghĩ đây thực sự là dấu hiệu tốt, ba mình luôn luôn thiên về nghiêm túc, cùng con mình dắt tay ôm các loại tiếp xúc thân thể cũng không nhiều, bây giờ xem ra ấn tượng đối với Đạm Ngữ thực sự là không tồi.

Quay đầu lại Kỳ mụ mụ trách ông chồng nhà mình: “Tôi nói lão già ông thực sự là càng ngày càng hồ đồ rồi, sai sử con nhà khác ý tứ tốt vậy a!”

Kỳ ba ba xỉa răng nghiêng mắt một bên, nhìn báo chí đầu cũng không quay qua: “Quanh năm suốt tháng ăn mấy bữa cơm nhà dễ sao? Hơn nữa người thanh niên mà, làm chút việc không sao hết, chờ qua năm rồi, chúng ta cho Tiểu Dịch nhiều tiền lì xì chút không phải được sao? Ai, A Dĩ không phải nói rồi, nhà Tiểu Dịch còn cách Bắc Kinh rất xa? Sau này chỗ tôi có thể giúp đỡ chiếu cố có rất nhiều, bà già bà sẽ không phải suy nghĩ nhiều đâu.”

Kỳ mụ mụ nghe ngẫm lại cũng hiểu được có đạo lý, triệt để theo đuổi hành vi cần cù ở nhà mình của Đạm Ngữ.

***

Kỳ Dĩ và Đạm Ngữ ở phòng bếp sửa sang nguyên liệu nấu ăn, Đạm Ngữ tới gần Kỳ Dĩ chỉ chỉ rau dưa trong tay cậu ấy: “Cậu đem những thứ này, còn có ở đây đều nhặt hết.”

Kỳ Dĩ không hề đáng ngờ mà nghe theo lệnh: “Ba mẹ tôi đều rất thích cậu.”

“Đương nhiên, ông đây sét đánh vô địch con ngoan, dỗ ai mà không dễ như trở bàn tay a.”

Kỳ Dĩ thò tay qua, bị Đạm Ngữ quay người lại tránh: “Nè, đem cái móng vuốt nặng vị hành tây cách xa ông đây một chút.”

Kỳ Dĩ thở dài: “Cậu ở trước mặt ba mẹ tôi rõ ràng không có ông đây gì cả.”

“Đó chính là đại trượng phu co được dãn được.”

***

Kỳ Dĩ dựa sát vào đằng sau Đạm Ngữ, huých đằng sau cậu: “Đại trượng phu*?”

*đại trượng phu vừa có nghĩa là đàn ông vừa có nghĩa là ông chồng, ở đây Kỳ Dĩ cố tình hiểu nhầm ý của Đạm Ngữ từ đàn ông sang chồng.

“Tôi thao, ba mẹ cậu tùy thời sẽ qua a.” Đạm Ngữ giận.

Kỳ Dĩ quy củ đứng lại: “Cậu có thể đem ba mẹ tôi thành cách dùng của cậu.”

Đạm Ngữ ngẩng đầu nhìn sang màn trời trắng xóa, trầm mặc thật lâu mới quay đầu lại nhìn Kỳ Dĩ nói: “Tôi đã nghĩ như vậy rồi. Không thấy tôi rất hiếu thuận sao, cũng không phải giả bộ. Khiến đứa con ruột như cậu xấu hổ rồi đi?”

***

Con muốn dưỡng mà cha mẹ không còn, chính là nói tới tình huống như vậy đi. Thật giống như những người mẹ mất đi đứa con sẽ đem con người khác thương yêu tựa bảo bối, thậm chí có thể vượt qua chủng tộc.

Bây giờ Đạm Ngữ có vẻ như chính là đem lòng hiếu thuận và sự thân thiết nên dành cho cha mẹ cậu đều chuyển sang cho cha mẹ mình.

Kỳ Dĩ bỗng nhiên nghĩ không muốn lắm, Đạm Ngữ bây giờ đối với cha mẹ mình là loại tâm tính này, công khai gì gì đó… Tất nhiên sẽ hãm hại những điều ấy giấu diếm dưới lớp ôn hòa và sự yên lặng mới có thể bảo toàn được.

***

Buổi tối Đạm Ngữ ôm notebook ở trên giường xem lướt qua trang mạng, gần đây không biết đã đăng ký một tài khoản trang web gì, xem chuyển post đến vui quên trời quên đất.

Kỳ Dĩ rửa mặt xong khóa cửa phòng ngủ lại, tiến qua thấy Đạm Ngữ xem lướt qua nội dung trang mạng ấy.

***

“Cậu muốn cười thì cứ cười đi.” Đạm Ngữ trừng Kỳ Dĩ, tiếp tục kéo con chuột xuống, “Kỳ thực người này vẫn nói khá có đạo lý.”

Kỳ Dĩ thầm la lên cậu không thể không nên tự giác như thế a, cái gì các loại lời nói mẹ chồng con dâu ở chung, có thể đừng nhìn đến chôn đầu chăm chú như thế không a.

Thế nhưng Kỳ Dĩ mặt than chỉ là nhàn nhạt nói: “Có gì tâm đắc sao?”

Đạm Ngữ mặt nhăn mày nhíu nghiêm lại khổ não nói: “Nói thì còn tốt, chính là không thích hợp dùng.”

Kỳ Dĩ tiến qua: “Sao không thích hợp dùng?”

“Cậu xem, ở đây, nói không nên cùng mẹ chồng tranh chồng, ở đây, không nên ở trước mặt mẹ chồng sai khiến chồng… Thao, tất cả đều là xây dựng trên cơ sở đã thông báo ư!”

***

Kỳ Dĩ bị một lời chồng của Đạm Ngữ nói mà tâm hồn gợn sóng trào dâng, quả nhiên là đàn ông thì có chút hứng thú buồn nôn, tay Kỳ Dĩ mò đến trên lưng đối phương: “Ừm, mẹ chồng gọi rất là thuận lợi.”

Đạm Ngữ đương nhiên biết ý tứ cậu ấy, nhảy dựng lên tiến hành bạo lực gia đình, đem Kỳ Dĩ đặt ở trên giường xoa nắn: “Thao, không nói đúng là ông đây là một thụ sao, bà mẹ cậu lại không có khả năng đem cậu nuôi như nuôi con gái, tôi đi nghiên cứu tâm tính mẹ vợ tính dùng cái quái gì a!”

***

Lúc hai lão Kỳ gia về nhà, hành vi của hai người đã thu liễm rất nhiều, Đạm Ngữ lăn qua lăn lại như thế không thể trách Kỳ Dĩ không bình tĩnh, một hồi trời nghiêng đất ngả xong, hãi người ngã ra, Đạm Ngữ bị vững vàng ngăn lại.

“Thao a, khí lực cậu sao lớn vậy a!”

Kỳ Dĩ thở nặng gạt quần áo hai bên.

“Nè… Nè nè! Ba mẹ cậu ở nhà a!”

“Không sao cả, đóng cửa rồi…”

“Sẽ, sẽ nghe thấy tiếng… A!”

“Kêu… Nhỏ giọng chút.”

~oOo~