Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi

Chương 12: Lừa gạt bao gồm bên ngoài và bên trong

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau Đạm Ngữ thu dọn túi sách và túi đựng máy vi tính, mang theo áo ngủ đổi thành quần áo và đồ dùng hàng ngày hai bộ, theo Kỳ Dĩ đi xuyên Bắc Kinh. (đúng kiểu bỏ nhà theo trai, ;p)

Ngày nghỉ chung quy giao thông sẽ chen chúc chút ít, hai người trước lên xe bus rồi chuyển sang tàu điện ngầm, lúc từ trạm tàu điện ngầm ra Đạm Ngữ nhìn Kỳ Dĩ bị dòng người chen chúc gây ra hình tượng mất trật tự thì cười gian: “Cậu hôm qua chen chúc như này về trường học, sáng sớm hôm nay lại như này chen về nhà, thật sự là hăng hái quá a!”

Kỳ Dĩ không nói gì. Trên xe bus, trên tàu điện ngầm, mình rốt cục là vì che chở ai có một khoảng không gian mới bị người ta chen tới chen lui a.

***

Nhà Kỳ Dĩ ở tầng 5, móc cái chìa khóa mở cửa đi vào, Đạm Ngữ phát ra tiếng ca ngợi: “Oa thao nhà cậu sạch sẽ thật nha.”

Kỳ Dĩ đóng cửa lại: “Cậu đem đồ đạc để vào phòng ngủ của tôi đi.”

Đạm Ngữ xoay người, đem túi sách cất vào trước ngực, giả vờ tư thế đề phòng mà ồn ào: “Cậu muốn làm gì ông đây?”

“Cậu ngủ phòng tôi, tôi đi phòng ba mẹ tôi ngủ,” Kỳ Dĩ thở dài, sờ đầu Đạm Ngữ một phen, “Đói bụng chưa, tôi đi tìm cái gì ăn.”

***

Đạm Ngữ vứt hành lý vào phòng ngủ Kỳ Dĩ, phong cách phòng của cải trắng đại hiệp tương đối giản đơn, trên một cái giường có một cái chăn, trước một tấm bàn để một cái ghế, một tủ áo, ờ, còn có một cái thùng rác. Ngoài ra không còn gì khác.

Con người gì mà rắn rỏi phong cách quá đi, tôi thao!

Đạm Ngữ đảo hai vòng, tấm tắc khen ngợi.

***

Hai người luộc bánh chẻo đông lạnh trong tủ lạnh rồi tính làm cơm trưa, buổi chiều Đạm Ngữ phấn khởi quyết định kéo Kỳ Dĩ đi siêu thị.

Cho nên lúc ăn cơm, Kỳ Dĩ rất là hạnh phúc.

Canh bí đao nấu sườn, trứng chưng cà chua, cải trắng xào giấm.

Kỳ Dĩ cảm thấy có chút no, cuộc sống có đồ ăn gia đình thật là quá hạnh phúc; Đạm Ngữ rửa chén bát thì rêи ɾỉ ca khúc nào đó, có cuộc sống phòng bếp có thể rất thỏa mãn.

***

Lúc Đạm Ngữ tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra, TV đang mở, cũng không biết là kênh nào, các loại quảng cáo tranh nhau khoe sắc. Kỳ Dĩ tha dép lê từ phòng ngủ đi ra: “Hôm nay lễ Trung thu, bánh Trung thu.”

Đạm Ngữ ngây ngốc đón lấy, quảng cáo trên TV không biết đến phiên cái nào, đang để ở bài 《 Thường về nhà nhìn 》

Đạm Ngữ bỗng nhiên cúi đầu, xoay người sang hướng khác.

***

“Làm sao vậy?” Kỳ Dĩ ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng phủ lên mái tóc ẩm ướt.

“Ngày hôm nay là lễ Trung thu.” Đạm Ngữ nói giọng buồn thiu.

Kỳ Dĩ không tiếp lời, tiếp tục đưa tay lên làm động tác ôn nhu.

“Trước đây tôi có nói, có cơ hội gặp mặt thì sẽ nói việc này cho cậu… Cậu chịu nghe không?”

“Tôi nghe.” Lại là một đoạn thời gian dài trầm mặc.

Hồi lâu thiếu niên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện tia đỏ, mở miệng đã không tự giác mang theo âm mũi: “Tôi muốn về nhà… A Dĩ, tôi nhớ nhà…”.

“Vì sao không quay về?” Kỳ Dĩ cẩn thận từng li từng tí tới gần, rồi lại dè dặt mà hỏi lại.

“Trở lại cũng không có ai… Chỉ có mình tôi…” Đạm Ngữ đem đầu gối thu lên, mặt vùi vào đó, “Hơn hai năm, cũng chưa trở lại qua…”

***

Kỳ Dĩ nhìn không thấy mặt cậu, cũng chí ít có thể cảm thụ được rung động nhè nhẹ từ vai cậu truyền tới. Kỳ Dĩ đưa tay ra, đem người quơ vào ***g ngực, cánh tay từ phần đầu gối mò lên, quả nhiên mò được một mảng ẩm ướt.

“Ba mẹ cậu đâu?” Kỳ Dĩ ôm vai cậu, nhẹ nhàng hỏi.

“Gặp tai nạn xe cộ, một người… Chưa từng qua…” Người luôn dõng lưng thẳng vai kiên cường quật khởi như vậy bỗng nhiên trở nên yếu đuối như thế, “Mẹ tôi nửa đêm khó chịu, ba tôi… đưa bà vào bệnh viện… Bọn họ dù một lần cũng chưa trở về…”

Giống như có cái gì đó nghẹn ở yết hầu, ngôn ngữ đều trở nên nặng trịch, Kỳ Dĩ trầm mặc mà xoa đầu cậu.

“Cậu nói coi, vì sao tôi không đi theo chứ… Nếu như tôi cũng đi theo, có thể tốt chút không chứ…”

Kỳ Dĩ dùng sức: “Bọn họ nhất định rất may mắn đã không cậu theo.”

***

“Ba tôi lúc ra ngoài, tôi còn đang ôn lại bài học, ba tôi nói với tôi cứ chuyên tâm đọc sách thì mang theo mẹ tôi đi. Đó là câu cuối cùng ông nói với tôi. Mẹ tôi… Đêm đó tôi thậm chí chưa thấy qua bà…” Đau đớn dễ dàng bị đè nén, không cam lòng cùng với tiếc nuối hàng ngày ẩn sâu vào cõi lòng cắn nuốt cảm quan và tâm tình, đau đớn khôn kể bị khóa sâu lại, mới có thể lảng tránh hồi ức, nhưng mà một khi bắt đầu nhớ lại thì ùn ùn kéo tới.

“Đợi tới khi tôi gặp lại bọn họ, đã là ở bệnh viện rồi. Mẹ tôi là cấp cứu hai ngày mới không chống đỡ nổi, ba tôi cũng… Sau lại cậu tôi nói cho tôi biết, lúc bị xe công ten nơ đâm vào ba tôi đánh tay lái đem mình xuống phía dưới bánh xe, thế nhưng ông đại khái không biết, ông vẫn là cứu không được mẹ tôi…”

***

Không biết lại là cái quảng cáo nào, trên màn hình TV vẫn là một nhà năm người ba thế hệ cùng chung sống, cười đến vô cùng hòa thuận vui vẻ. Vui cười thuộc về người khác nay ở trong bi thương có vẻ đột ngột chói tai không gì sánh được, Kỳ Dĩ lấy điều khiển từ xa ra, tắt TV đi.

Phòng khách buổi tối bỗng nhiên có loại yên tĩnh lạ thường. Hoảng hốt mà lộ ra thương tâm và cô tịch.

***

“Còn sau đó?” Kỳ Dĩ nhẹ nhàng mà ghé vào lỗ tai cậu nói, hướng dẫn cậu vượt qua đoạn trần thuật gian nan này, “Sau lại thế nào rồi?”

“Sau lại… Sau lại cậu tôi giúp đỡ xử lý tai nạn cùng chuyện đưa tang, đem tôi nhận về nhà của cậu ấy.” Đạm Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, cọ hết nước mắt vào lòng bàn tay Kỳ Dĩ, “Ta cơ hồ chết lặng đi, học kỳ cuối cùng của cấp ba trải qua hệt như một cỗ máy, mỗi ngày đến trường đọc sách rồi tan học về nhà thì ôn tập, sau đó chính là thi vào trường cao đẳng. Thi vào cao đẳng xong, thư thông báo trúng tuyển vừa đến, tôi thu dọn túi quần áo rồi một mình tới Bắc Kinh… Tìm một chỗ làm thêm sống qua cái kỳ nghỉ hè dài nhất ấy…”

***

“Chưa trở lại qua?”

Đạm Ngữ lắc đầu: “Mợ tuy rằng không nói, nhưng tôi biết mợ không thích tôi ở nhà mợ, huống chi tôi đã thành niên rồi. Tôi chỉ hy vọng chờ tôi tương lai tìm việc có phòng ở, đem chó con của tôi đón về.”

Kỳ Dĩ thở dài: “Cậu và em trai cậu nhất định đều rất nhớ đó.”

***

Đạm Ngữ cọ xong rồi, mới chậm rãi nhấc mặt lên, viền mắt đo đỏ, gương mặt cũng hơi đỏ: “Chờ tôi tốt nghiệp rồi, có thể tự nuôi sống bản thân, tôi sẽ về thăm bọn họ.”

“Cậu có thể không hiếu thắng như vậy.”

Đạm ngữ hừ một tiếng.

Kỳ Dĩ rõ ràng rồi, xem ra Đạm Ngữ chịu tủi thân ở nhà cậu của cậu khẳng định không nhỏ: “Vậy cậu bây giờ? Ai cung cấp chi phí cho cậu?”

“Trong nhà mọi chuyện xong xuôi còn có chút gửi ngân hàng, tôi bây giờ cũng ở một bên làm thêm a.” Đạm Ngữ dùng đậu đυ.ng vào cánh tay ôm ngang đầu gối của mình, “Dù sao cũng không chết đói.”

***

“A Dĩ này, khiến người ta không thể đối mặt, cho tới bây giờ đều là những thứ không theo đuổi được nữa.”

“Tôi biết.” Kỳ Dĩ nhéo nhéo lòng bàn tay ướt mềm của đối phương.

“Cậu không biết.” Đạm Ngữ quật cường phản bác.

“Đúng đúng tôi không biết.” Kỳ Dĩ biết nghe lời đổi giọng, “Nhưng tôi biết, nếu đã đuổi không lại, cũng chỉ có thể bảo bản thân buông tay, mà những suy nghĩ ấy phải đạt được, mới đáng giá không ngừng nỗ lực và tranh thủ.”

Đạm Ngữ không hé răng.

***

Sau đoạn thời gian trầm mặc lâu sau, Kỳ Dĩ mở miệng: “Ngày nghỉ hết rồi, tôi muốn dọn về ký túc xá.”

Đạm Ngữ từ chối cho ý kiến, cũng không phải cái đề tài gì thú vị. Thực chẳng biết tình thú gì cả, thảo nào đại hiệp cũng không có bạn gái (không có bạn gái thì anh chơi bạn trai, hờ hờ). Đạm Ngữ bình tĩnh lại mới ý thức được mình vùi ở trong lòng người ta, giữa ngày trời nóng không khỏi có chút dính nhầy.

Đạm Ngữ quẫy lui ra: “Mệt rồi, tôi đi ngủ.”

***

Kỳ Dĩ chẳng biết từ chỗ nào của mẹ lấy ra mấy cái khăn ướt, đi tới phòng ngủ đắp lên con mắt cho Đạm Ngữ đã nằm thẳng cẳng trên giường.

Đạm Ngữ thân thể không động nhưng lắc đầu, bị Kỳ Dĩ đưa tay giữ lấy: “Ngoan, đừng nhúc nhích, không đắp ngày mai mắt sẽ đau.”

Đạm Ngữ không động nữa: “A Dĩ, cậu hát cho tôi nghe đi.”

“Tôi sẽ không hát.”

“Gạt người, cậu rõ ràng đã từng hát qua, trong USB ấy, tôi đều nghe qua rồi.”

“Cái kia… Là tôi nghe xong rất nhiều lần mới có thể hát được.”

“Cái kia hát rất khá mà, tới, hát bài hát ru con đi.” Đạm Ngữ hướng phía trong giường lui một chút, “Tới, bắt đầu hát.”

Kỳ Dĩ suy nghĩ một chút, bò đến trên giường nằm phía ngoài sườn: “Không nhớ rõ ca từ.”

“Không nhớ rõ ca từ có thể rên nhạc, không thì đếm cừu cũng được.”

“Cái gì là đếm cừu?”

“Cậu chưa từng nghe qua? Hôm nào tìm cho cậu nghe. A Dĩ a.”

“Ừ?”

“Giọng cậu kỳ thực rất êm tai a, hơn nữa âm đọc cũng rõ ràng, không có hứng thú làm CV sao?”

“Không có hứng thú gì.”

“Vậy cậu vì sao nhận làm hậu kỳ kịch truyền thanh?”

“Không phải đã nói rồi sao, giúp bạn bè thôi. Vừa mới bắt đầu là bởi vì chị họ, sau lại hình như đều là làm hậu kỳ cho cậu…”

“Thiết, vậy tôi mới cậu giúp tôi phối kịch?”

“Ừ.”

“Ừ cái gì?”

“Có thể,” Kỳ Dĩ chậm rãi nói, “Nếu như cậu muốn tôi và cậu cùng nhau phối kịch, không thành vấn đề.”

“Thao, cậu hăng hái quá TMD đi,” Đạm Ngữ nghe được không tự nhiên lắm, “Nè, bài hát ru con, bài hát ru con, không hát cho ông đây nghe ông đây liền lăn cho mà coi.”

Kỳ thực Kỳ Dĩ là thật không ngại thưởng thức người nào đó lăn, thế nhưng thấy khăn ướt trên hai con mắt Đạm Ngữ, Kỳ Dĩ vẫn yên lặng mà lựa một cái quyết định.

Vì vậy lễ Trung thu năm này, Đạm Ngữ là ở trong điệu rên bài hát ru con mà đi vào giấc ngủ.

~oOo~
« Chương TrướcChương Tiếp »