Lúc này màn đêm đã buông hẳn xuống, ngày cũng sắp hết. Yêu Hồ ngồi lải nhải không ít chuyện với Thanh Hành Đăng, mãi mới chịu tạm biệt.
Yêu Hồ lấy linh túi, đổ ra một đống đồ vật tạp nham hổ lốn, từ rượu xuân phong thượng hạng, có cả thoại bản đang thịnh hành, thậm chí có cả trâm hoa.
Y đặt linh túi lên thư án của Thanh Hành Đăng, ngoài miệng vẫn không chịu thua kém, "Đều là đồ còn thừa sau khi tặng các tiểu tỷ tỷ khác thôi, đừng khách khí."
Thanh Hành Đăng thế mà lại không tính toán với y, chỉ thản nhiên nói, "Đa tạ."
Yêu Hồ gãi đầu, lại chẳng biết nói gì. Y rốt cuộc không được tự nhiên khẽ nói, "Nếu ngươi muốn, cũng có thể ra khỏi Hoa Đinh Châu này đi đó đây một chút."
Thanh Hành Đăng làm như không nghe thấy lời này, mở ra một quyển thoại bản, hướng về y phất tay một cái, ý là cút đi.
Yêu Hồ tức đến dựng lông, quay đầu lôi Đại Thiên Cẩu chạy.
Tới khi hai người mất bóng dáng rồi, Thanh Hành Đăng mới ngẩng đầu lên, thoại bản trong tay thế mà chẳng giở một tờ nào. Nàng mở một vò xuân phong, mùi rượu ngon thơm ngào ngạt như tình yêu say đắm.
Nàng cũng không cầm ly mà trực tiếp uống luôn một ngụm, lại ngẩng đầu nhìn cây hoa đào nở mãi không tàn. Từng cành từng cành vẫn như cũ rêu rao trong gió, trăm nghìn cành cây, mỗi cành đều treo đầy giấy hoa tiên màu xanh, theo gió mà nhẹ nhàng lay động, giống như tâm tình của mọi người trong hơi lạnh mà chập chờn bất an.
"Ngu ngốc." Nàng than một câu, chẳng biết đang nói ai.
-
Cáo biệt Thanh Hành Đăng, Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ thế nhưng không rời đảo vội mà ở trong khách điếm trên đảo.
Hoa Đinh Châu mỗi năm chỉ náo nhiệt một lần nên cho dù đã nửa đêm, nhưng trên đảo đèn đuốc vẫn sáng trưng. Các cửa hàng nhỏ chen chúc nhau vẫn chưa đóng cửa, đám yêu quái không còn ngồi im trong tiệm nữa mà tụ lại thành nhóm buôn chuyện. Rất nhiều du khách cũng không rời đi mà ghé vào cửa hàng thăm thú, thích món gì thì cứ tự lấy, bạc thì ném vào rương nhỏ, chủ quán đến liếc cũng chẳng buồn liếc một cái.
Yêu Hồ ghé vào lan can trên khách điếm nhìn xuống đường phố bên dưới. Đóa hoa rực rỡ cài trên tóc đã rơi xuống từ lâu. Mái tóc bạc nhu thuận phân tán ra, dưới ánh trăng mông lung lại như sáng lên thành một dải sáng bàng bạc.
Đại Thiên Cẩu ngồi bên cạnh y, lại chẳng dám nhìn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Yêu Hồ không hổ có xuất thân Hồ tộc, dường như từ nhỏ đã biết làm sao để câu lấy hồn phách nhân tâm. Hắn mới ở chung có một tháng ngắn ngủi, chỉ hơi lơ đãng đã bị một nụ cười làm trong lòng không yên.
Nhưng bọn họ đã định trước chẳng thể nào nên duyên.
Mỹ nhân của Yêu Hồ giờ này đang ở đâu đó chờ gặp gỡ y. Cuộc đời của y còn rất dài, có lẽ y sẽ như vậy tới già, trọn đời hào hiệp, không bị ràng buộc, cho tới khi tìm được người định mệnh của đời mình, cùng nàng ân ái tới khi chết đi.
Nhưng như vậy thì cũng liên quan gì tới hắn đâu.
Chẳng đầy hai năm nữa, hắn sẽ chỉ còn là một bộ xương khô dưới lòng đất. Không có yêu hận cũng chẳng có người thương, làm bạn với hắn sẽ chỉ là một nắm cỏ xanh trên mộ mà thôi.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngươi thích Hoa Đinh Châu không?"
"Thích."
"Thích Tết Hoa Đăng không?"
"Thích."
"Có thích sữa chua chiên không? Thanh Hành Đăng nữa, cả cây hoa đào ta mang ngươi đi xem, còn có con phố đông đúc này nữa, cả chuyện đùa của ta nữa, có thích không?"
Đại Thiên Cẩu lòng đã hơi nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời, "Đều thích."
"Ta cũng rất thích." Yêu Hồ nhìn xa xăm, con ngươi màu hổ phách như phản chiếu ánh sáng của đèn l*иg, phảng phất như sâu trong đó có một ngọn lửa đang cháy, "Những điều tốt đẹp như vậy, phải còn sống mới thấy được."
Đại Thiên Cẩu nghe vậy ngẩn ra.
Yêu Hồ tiếp tục nói, "Ta hy vọng, sang năm, năm sau nữa, mười năm sau, Đại Thiên Cẩu đại nhân có thể cùng người mình thích đi Hoa Đinh Châu, tự tay treo hoa nguyệt xuân phong lên cành cây."
"Thế gian này có nhiều điều tốt đẹp đến vậy. Mỹ nhân, cảnh đẹp, rượu ngon, nếu chỉ nhìn một cái rồi rời đi không khỏi quá đáng tiếc rồi."
Lúc này, đôi mắt Yêu Hồ phản chiếu cả bóng trăng trong hồ, trong trẻo, ôn nhu, khiến người ta say mê.
Đại Thiên Cẩu hiểu ý của y.
Hắn không khỏi nắm chặt tay, như muốn tránh né ánh mắt của Yêu Hồ mà cúi đầu xuống. Trong tầm mắt của hắn chỉ thấy được một vạt áo khoác lam nhạt. Trên y phục có hoa văn lá phong, cực kỳ giống rừng phong ngoài thư phòng hắn hồi bé.
Hắn cảm thấy đầy bụng chua xót. Trái tim giống như được người ta nhẹ nhàng thả vào nước ấm, băng lạnh bên ngoài chậm rãi tan ra, bên trong rất nhanh liền mềm một mảnh.
Hắn chịu đựng hơn trăm năm giáo dục, học cách bất động thanh sắc, học cách vứt bỏ tình cảm, vứt bỏ tất cả những thứ ngăn cản mình trên con đường tu hành.
Học cách biến mình thành một kẻ bảo vệ đại nghĩa.
Hắn cho là mình thành công rồi, cho là đã buông xuống tất cả, kể cả chính hắn.
Nhưng cả trăm năm nỗ lực bỗng nhiên vụn vỡ.
Chỉ vì một câu nói của người trước mắt, hắn bị đánh bại không còn manh giáp.
Hắn cảm thấy Yêu Hồ đang kéo tay của mình. Tay Yêu Hồ ấm áp như vậy, mà tay của hắn lại lạnh lẽo như ngọc thạch, hắn vô ý muốn rụt tay về.
Cho đến khi tay hắn được Yêu Hồ bọc trong lòng bàn tay, thân nhiệt ấm áp không ngừng truyền đến.
Hắn nghe Yêu Hồ nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, có lẽ ngài không nhớ rõ, nhưng ngài thời niên thiếu còn từng cứu ta một mạng đấy."
Căn phòng lặng im trong chốc lát.
Xa xa vang vọng tiếng đàn sáo hát, "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng." *
Bên ngoài pháo hoa nổ như một đóa hoa khổng lồ chiếu rọi bầu trời đêm thăm thẳm, du khách hân hoan chúc mừng, lại hẹn ước năm sau gặp lại.
Ở giữa không trung khói lửa ấy, Đại Thiên Cẩu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Yêu Hồ, trút xuống vẻ mặt bất cần đời kia, đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước đang cố tìm tòi cho được một đáp án.
Đại Thiên Cẩu nghe tim mình đập như tiếng trống bỏi. Trái tim này chối bỏ hắn rồi, không như ý hắn mà nảy lên, làm người thanh niên trước mắt lộ ý vui mừng khôn xiết.
Hắn còn biết trả lời gì đây?
"Được."
- ----------------------------
*: Đây là hai câu trong bài Thước Kiều Tiên của Tần Quán.
"Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số."