Đại Thiên Cẩu nghe thấy tiếng nước chảy bên tai.
Hắn cố sức mở mắt ra, chỉ thấy bầu trời đen kịt, sương mù khắp nơi, không gian như bị hắt lên một màu đỏ chẳng lành.
Dưới trời sao không thấy ai, nhìn ra xa chỉ thấy một biển hoa màu đỏ sậm, nở bung mãnh liệt, cánh hoa dài mà mảnh, có hoa chẳng có lá, không gió cũng nhẹ lắc lư như làn váy vũ cơ.
Hắn thấy mình nằm trên một cái bè trúc, dưới bè trúc là dòng sông màu đỏ, trên sông trôi nổi mấy chiếc đèn l*иg, lửng lơ trôi dọc theo làn nước, màu vàng ấm áp chiếu sáng mặt sông, nối thành một dải sáng dài không thấy điểm dừng.
Bè trúc mang theo hắn trôi về phía trước. Hắn không biết đây là nơi nào, khắp nơi đều là sương mù, không thấy rõ cuối con sông có cái gì, chỉ mơ hồ thấy ánh sáng ấm áp. Hắn ấy vậy lại không thấy bất an, chỉ ngồi yên trên bè trúc, nhìn ánh sáng kia có chút vui mừng khó hiểu, không biết tại sao hắn biết trong quầng sáng đó có người đang chờ hắn.
Hắn không biết chính bản thân mình đang mỉm cười.
Nhưng đang đi nửa đường, bè trúc như bị thứ gì quấn lấy, dải sáng vàng đều đang chảy xuôi về phía quầng sáng kia, mà bè trúc vẫn đứng im không nhúc nhích.
Đại Thiên Cẩu nhíu mày, hắn đứng lên định kiểm tra, lại cảm thấy một đầu bè trúc trầm xuống.
Hắn quay đầu lại, phát hiện trên bè trúc không biết từ lúc nào có thêm một người.
Người nọ mặc trường bào màu xanh hắn tự mình mua cho, mái tóc trắng không được chải chuốt, xõa tung ra, đuôi tóc nhuốm chút tử sắc, hai tai hồ ly trên đầu bất an giật giật.
Người nọ mỉm cười nhìn hắn, trong mắt lại có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài đúng là cố chấp, thế mà lại tìm tới đây."
Đại Thiên Cẩu không nghe y nói, tiến lên kéo người vào trong ngực mình, siết chặt lấy y, cứ như chỉ hơi không cẩn thận, người này sẽ hóa thành làn khói bay đi mất.
"Ta biết mà." Đại Thiên Cẩu tựa vào vai người nọ, giống như đứa trẻ lo được lo mất đang tìm kiếm sự an ủi, "Ta biết bọn họ gạt ta, ngươi chỉ trốn đi thôi."
"Bọn họ gạt ta, nhưng ta không tin." Nước mắt Đại Thiên Cẩu không kiềm được mà chảy xuống, vô cùng ủy khuất, "Đừng gạt ta như vậy. Ngươi muốn gì cũng được, chỉ đừng gạt ta như vậy."
Hắn cầu xin, "A Tể, đừng đi nữa được không?"
Yêu Hồ nhẹ nhàng sờ đầu Đại Thiên Cẩu, lông mi y cũng run rẩy.
Y chẳng nói được hay không, chỉ ôm lấy mặt Đại Thiên Cẩu, khẽ đặt lên môi hắn nụ hôn lạnh như băng.
"Trở về thôi." Yêu Hồ nói.
Đại Thiên Cẩu đương nhiên nghe lời y.
Vì vậy Yêu Hồ chống sào tre, trèo bè trúc về hướng ngược lại, Đại Thiên Cẩu muốn tới giúp y, để cho Yêu Hồ ngồi, lại bị Yêu Hồ cự tuyệt.
"Bè này ngài không trèo được đâu." Yêu Hồ nói.
Đại Thiên Cẩu chỉ có thể ngồi nhìn Yêu Hồ đứng ở đầu bè chống sào.
Yêu Hồ thoạt nhìn như không thay đổi gì, vẫn thanh tú tuấn nhã như vậy, nhưng không rõ tại sao, Đại Thiên Cẩu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không như trước.
Trong lòng hắn bất an, vươn tay kéo vạt áo Yêu Hồ, thấy Yêu Hồ không hiểu gì nhìn lại, cảm thấy ngượng ngùng đỏ lỗ tai, cảm giác như mình là đứa nhỏ không hiểu chuyện, cố tình gây sự.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không buông tay.
Yêu Hồ chỉ mỉm cười, không nói gì, tiếp tục chống sào tre.
Đại Thiên Cẩu nắm góc áo Yêu Hồ mới thấy an tâm, cứ như là chỉ cần làm thế, y sẽ không đi nữa.
Hắn kể cho Yêu Hồ nghe rất nhiều chuyện, rằng gần thần điện của hắn trên Hắc Dạ Sơn, hắn trồng rất nhiều hoa mai mà Yêu Hồ thích, dưới gốc mai còn chôn rượu, khi nào tới mùa đông, họ có thể lấy ra, vừa đối ẩm vừa thưởng mai.
Hắn kể thần điện trên Hắc Dạ Sơn có nhóm tiểu thần quan mới, nếu Yêu Hồ muốn, hắn sẽ dẫn y đi thăm quan nơi hắn từng tu hành, nhìn rừng phong năm đó họ gặp nhau.
Hắn nói, hắn tìm thấy sơn động năm đó họ cùng tránh mưa rồi, tảng đá trong sơn động vẫn còn dấu móng hồ ly nhiều năm trước hắn cầm tiểu đao khắc xuống. Hắn đã cải tạo sơn động thành một nhà đá nhỏ, bên trong còn có các loại rượu hoa quả nhóm Nha Thiên Cẩu ủ, đều là loại Yêu Hồ thích.
Yêu Hồ lẳng lặng nghe, thường thường quay đầu lại cười với Đại Thiên Cẩu, đôi mắt trong veo.
Nhưng tốc độ bè trúc đi chậm hẳn lại, ở nơi Đại Thiên Cẩu không thấy được, tay y run rẩy không ngừng.
Nhưng dù lâu đến mấy, bè trúc cũng tới điểm dừng chân.
Phần cuối con sông có một cây cầu rất dài, bao phủ trong sương mù, bên cầu trồng rất nhiều loài hoa không lá đỏ rực kia.
Yêu Hồ chống sào tre, đẩy bè trúc lại gần bờ, nói với Đại Thiên Cẩu, "Lên bờ thôi."
Đại Thiên Cẩu không nghi ngờ gì, sải bước lên bờ, sau đó vươn tay ra với Yêu Hồ, "Nắm lấy tay ta nào."
Yêu Hồ đứng trên bè trúc nhìn Đại Thiên Cẩu, dường như muốn nhìn thật kỹ hắn, khắc sâu bóng hình hắn để mãi không quên, mắt không chớp một cái, nhưng lại không cầm lấy tay hắn.
"Tiểu sinh bây giờ không về được, Đại Thiên Cẩu đại nhân cứ đi theo cầu sẽ về tới nơi." Yêu Hồ nói. Y tận lực làm bộ bình tĩnh mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn run lên, "Ngài đó, không làm ta bớt lo chút nào, nơi này có gì tốt đâu, lại còn tìm tới tận đây, không về được thật thì phải làm sao?"
Y trách cứ, nhưng đôi mắt hổ phách đẫm nước.
Đại Thiên Cẩu ngây ngẩn, hắn không hiểu Yêu Hồ có ý gì. Hắn muốn nhảy qua bè trúc, ôm Yêu Hồ lên cầu, lại phát hiện mình không thể xuống được nữa.
Cây cầu có một luồng khí lưu vô hình, dù cho hắn muốn nhảy bao nhiêu lần đều bị đẩy về.
Hắn khϊếp sợ đứng trên cầu, nhìn Yêu Hồ trên bè trúc cùng mấy đèn l*иg sau lưng y, còn có biển hoa đỏ rực hai bên bờ.
Hắn lại nhìn vầng sáng hấp dẫn người ta cuối sông kia.
Rốt cuộc nhớ ra đây là nơi nào, trái tim tức thì rơi vào hầm băng.
U Minh Gian.
Là nơi giao thoa giữa sự sống và cái chết.
"Trời mau sáng lắm, ngài phải về thôi." Yêu Hồ cúi đầu, nói giọng mũi, "Về sau đừng liều lĩnh như vậy nữa, cứ thế xông tới đây, dù ngài có là đại yêu quái cũng đừng tùy hứng như vậy."
"Ta rất muốn về cùng ngài, thưởng mai đối ẩm."
"Nhưng ta, không về được nữa..."
Nói tới đây, Yêu Hồ run lên. Y rất muốn cầm lấy tay Đại Thiên Cẩu, cùng hắn quay về Hắc Dạ Sơn, trở lại nơi họ gặp nhau, nắm tay nhau tới đầu bạc răng long.
Nhưng y không về được. Nếu không phải lần này Đại Thiên Cẩu cư nhiên biến mình thành sinh hồn cứng rắn xông vào U Minh Gian, có khi y đã theo dòng sông này trôi đi xa rồi.
Nhưng Đại Thiên Cẩu không thể bị U Minh Gian vây khốn được.
Y ngẩng đầu, muốn cười với Đại Thiên Cẩu một cái, nhưng thấy Đại Thiên Cẩu đang làm gì, không khỏi khϊếp sợ trợn to mắt.
"Vũ Nhận Bạo Phong."
Đại Thiên Cẩu tung cánh bay lên, mấy đạo phong nhận như một cơn lốc bay về phía trước, đánh lên luồng khí kia.
Một lần không được thì hai lần, ba lần.
Phong nhận bị luồng khí lưu bắn ngược trở về không ít, cắt Đại Thiên Cẩu không một tấc nào lành lặn, từng vết máu đỏ tươi hiện trên người hắn, nhưng hắn không quan tâm, càng đánh càng mạnh vào trở ngại trước mặt.
Yêu Hồ ngây người, y còn không có tâm để ý tới vết máu trên người Đại Thiên Cẩu.
Y biết, tới U Minh Gian, du hồn nào cũng phải chịu quy ước của U Minh Gian, không thể sử dụng pháp thuật mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Đại Thiên Cẩu dường như không chịu quy phục quy ước ất, tuy bị bắn ngược lại không ít phong nhận, hắn ấy vậy mà thật sự có thể chống lại quy ước của U Minh Gian.
Trong chốc lát, Yêu Hồ không biết phải làm sao. Y đưa Đại Thiên Cẩu lên bờ liền muốn rời đi, nhưng lúc này y nắm sào tre, dù thế nào cũng không muốn buông tay.
"Ta không quan tâm đây là U Minh Gian hay địa phủ, hoặc là cùng ở lại, hoặc là cùng về nhà."
Y nghe thấy giọng Đại Thiên Cẩu từ trong phong nhận truyền đến.
Nước mắt y kiềm chế thật lâu rốt cuộc rơi xuống.
Y cắn chặt môi, không dám thốt lên câu "Được."
Trong lòng Yêu Hồ bây giờ đang có hai phe giao chiến. Một phe biết rõ U Minh Gian Có quy ước, nào có chuyện u hồn tới đây còn được trở về, Đại Thiên Cẩu chẳng qua chỉ là kiến càng lay cây, tới khi trời sáng, tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng một bên thì vô luận mọi chuyện ra sao, cũng muốn được ở bên Đại Thiên Cẩu. Kiến càng lay cây cũng được, chỉ cần có một chút hy vọng, y cũng muốn liều lĩnh mà nắm lấy. Muốn cùng Đại Thiên Cẩu trở về, cùng đối ẩm thưởng hoa, cùng xem hạ qua đông tới.
Y hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn sang thân ảnh trên bờ, rõ ràng trên người toàn là máu, hắn vẫn không biết mệt mỏi, không hề gián đoạn đánh ra bão lốc.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân thật khờ." Y thì thào, "Tiểu sinh cũng muốn theo ngài tùy hứng một lần, nhưng lần này thì không được rồi, tiểu sinh không thể để ngài uổng mạng ở đây được."
Đương nhiên y cũng cầu mong có kỳ tích, thế nhưng trên người Đại Thiên Cẩu đã chồng chất vết thương rồi.
Nơi đây không phải nhân thế, không phải nơi mà Đại Thiên Cẩu bị thương cũng chóng lành. Vết thương của Đại Thiên Cẩu ở nơi đây trực tiếp đánh vào hồn thể của hắn, nếu thương thế quá nặng, hắn sẽ tiêu tán ở U Minh Gian này.
Bọn họ có con đường nào khác đâu.
Yêu Hồ buông sào tre ra, để nó rơi vào trong nước, bọt nước cũng không thấy liền chìm xuống.
Bè trúc không còn gì chống đỡ, liền theo dòng nước trôi đi.
Đại Thiên Cẩu thấy thế liền hô to, "Yêu Hồ!"
Yêu Hồ đứng trên bè trúc, vẫy tay với Đại Thiên Cẩu, trên mặt đều là nước mắt, nhưng lại cường còn tươi hơn bao giờ hết.
"Còn được gặp ngài một lần thế này, tiểu sinh thực sự, thực sự rất vui."
Nói rồi y quả quyết quay người, không nhìn về phía Đại Thiên Cẩu nữa, mặc cho dòng nước đẩy y đi.
Đại Thiên Cẩu trơ mắt nhìn y trôi mất.
Một dòng sông như dải sáng giữa hai bờ bỉ ngạn, chiếu sáng bóng lưng đơn độc của Yêu Hồ.
Y chỉ để lại cho hắn một cái bóng lưng.
Cùng một câu từ biệt.
Đại Thiên Cẩu nắm chặt tay, đôi mắt nhìn theo bóng lưng Yêu Hồ như có hỏa diễm.
Hắn giơ cánh tay lên.
"Thiên Phạt Lôi Đình!"
Yêu Hồ không biết mình trôi bao lâu rồi, con sông dẫn đường cho du hồn này thực sự dài quá.
Y cứ lẳng lặng ngồi ở mũi bè, sờ sờ mắt cá chân của mình.
Nơi đó vốn có một dây đỏ treo một chuông vàng nho nhỏ.
Y đang tiếc nuối, lại nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Còn chưa kịp quay đầu đã rơi vào một cái ôm đầy mùi máu tươi, lại vô cùng ấm áp, quen thuộc.
"Ngươi muốn đi đâu?" Thanh âm quen thuộc nức nở, "Vì sao cứ luôn chạy loạn như thế chứ? Muốn ta đem ngươi giam lại thật à?"
Yêu Hồ ngơ ngác nhìn vòng tay đang vây lấy mình, y không dám tin vào mắt mình, không dám quay đầu lại.
Y sợ quay đầu lại rồi liền phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.
Nhưng rồi y cảm thấy được nước mắt ấm áp rơi trên cổ mình.
Người ôm hắn nhẹ giọng nói, "Về nhà thôi, A Tể."
Yêu Hồ được cẩn thận bế lên, đầu tựa vào l*иg ngực vững chãi.
Y thấy dưới chân họ, dòng sông dẫn độ vong linh ngày càng xa, vô số ngọn đèn đều bị họ bỏ lại sau lưng.
Y khóc không thành tiếng, hai tay vươn lên ôm cổ Đại Thiên Cẩu, tựa đầu vào vai hắn, nước mắt thấm ướt y phục Đại Thiên Cẩu. Y khóc đến không thở nổi, như một đứa trẻ tủi thân.
"Ta, ta thích Đại Thiên Cẩu đại nhân nhất." Y thút tha thút thít, vừa khóc vừa nói, siết chặt y phục của Đại Thiên Cẩu trong tay, "Ta cũng muốn cùng Đại Thiên Cẩu đại nhân trở về, muốn ở bên ngài."
Đại Thiên Cẩu đau lòng hôn một cái lêи đỉиɦ đầu y, lại nói, "Về nhà thôi."
Bọn họ bay dọc theo cây cầu, giống như đang chạy trốn.
Đại Thiên Cẩu ôm chặt Yêu Hồ, gọi gió tới trợ lực, cánh đập dồn dập, hướng về phía cánh cửa như ẩn như hiện cuối cầu mà phóng.
Yêu Hồ trong ngực hắn khẩn trương nín thở.
Cánh cửa dường như có cảm ứng gì đó, đang dần khép lại.
Một giây trước khi cánh cửa đóng hoàn toàn, Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ nghiêng người bay qua.
Nháy mắt qua cửa kia, Yêu Hồ cảm thấy thân thể nhẹ đi.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân..." Y chỉ kịp hô câu này.
Đại Thiên Cẩu bay qua cửa, còn chưa kịp thở phào liền cảm giác trong lòng trống không.
Hắn cúi đầu.
Trong ngực của hắn chẳng có gì cả.
Không thấy Yêu Hồ nữa.
- --
Đại Thiên Cẩu mở mắt ra.
Thứ đầu tiên hắn trông thấy là trần phòng ngủ của hắn.
Rất nhiều người vây quanh xông tới, mừng rỡ nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài tỉnh rồi."
Hắn đảo qua từng khuôn mặt, có Nha Thiên Cẩu, có Thanh Hoàn, có sư trưởng thần điện.
Chỉ không có người hắn muốn thấy.
Hắn quay đầu ra cửa sổ, bên ngoài đã sáng rồi.
Hắn không biết là, cách hoàng thành ngàn dặm.
Có một trản đèn ảm đạm, lại được thắp lên sáng ngời.
Trong bóng đêm truyền tới một tiếng cười khẽ khàng.
"Không được rồi, Đại Thiên Cẩu đại nhân."