Chương 8: Kinh nghiệm chưa từng có (H)

Edit by Uyển | truyenhdt.com: TinhUyenn



Du Tích chưa bao giờ biết sẽ có một ngày Lục Dư Thành có thể trở nên đáng sợ như vậy, những vết cắn xanh xanh tím tím trải dài từ cổ đến phần đùi trong, dưới eo bị lót thêm gối để hắn dễ dàng ra vào. Mỗi lần Lục Dư Thành chuẩn bị bắn tinh, hắn đều đổi tư thế khác để thoải mái hơn, hết lần này đến lần khác, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ trở nên dài không dứt.

Bởi vì thời gian dài thở dốc và rêи ɾỉ nên cổ họng của Yu Xi gần như khản đặc, thanh âm mang theo giọng mũi nói: "Cầu anh... Lục Dư Thành ... Nhanh kết thúc đi a a a..." Nước mắt động lại khô trên má cô, tiểu huyệt bởi vì bị chơi quá lâu nên có cảm giác tê mỏi.

Lục Dư Thành càng đâm càng sâu, Du Tích lại co rút cao trào, cô không biết bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, đáng chết hơn chính là đây chỉ là hiệp thứ hai của người đàn ông.

Lục Dư Thành nhìn thiếu nữ dưới thân mềm nhũn thành cục bông, cho nên " hảo tâm " rút ra, Du Tích khóc nức nở, cho rằng Lục Dư Thành sẽ đau lòng mà buông tha cho mình. Cô đáng thương dang tay ra ý đồ muốn được hắn ôn nhu âu yếm ôm vào lòng sau đó sẽ ôm cô vào phòng tắm. Lục Dư Thành như ý muốn ôm cô lên, nhưng không phải đi vào phòng tắm.

Đây là lần đầu tiên Du Tích nhìn thấy tủ trong cùng của tủ quần áo Lục Dư Thành, cô bị đặt trên tấm thảm mềm mại, nhìn người đàn ông mở cửa tủ ra, đồng tử Du Tích co rút rồi lại nhanh chóng mở to mắt, cô muốn dùng hai chân đau nhức chống đỡ đứng dậy, nhưng chỉ kịp hoàn thành động tác quỳ gối thì Lục Dư Thành đã ôm cô vào lòng, liếʍ liếʍ khóe miệng hỏi cô: "Sao, em muốn tự mình chọn?"

Du Tích vặn vẹo: "Anh là biếи ŧɦái sao? Mua nhiều quần áo kỳ quái như vậy làm gì? Anh có phải đã lên kế hoạch từ lâu rồi!"

"Đúng vậy." Lục Dư Thành nhéo nhéo một cái qυầи ɭóŧ nhỏ trong suốt,: "Muốn cùng em làʍ t̠ìиɦ trong khi mặc những bộ đồ này. Mặc đồng phục, cột dây trói lại, mặc đến nửa kín nửa hở, đều muốn hết."

Mặt Du Tích đỏ bừng, cô che lỗ tai lại không muốn nghe, người đàn ông kéo tay cô ra nhỏ giọng nói nhỏ: "Nhưng hôm nay tôi có một ý tưởng đặc biệt, quần áo này chúng ta từ từ mặc sao."

Nhìn thấy Lục Dư Thành mở ngăn kéo, toàn thân Du Tích như bị nổ tung: "Lục Dư Thành, anh không được làm như vậy!" Du Tích bị giam cầm không chạy thoát được, cô a ô cắn cánh tay hắn một cái, Lục Dư Thành dường như không có cảm giác gì, hắn vẫn ung dung lấy ra cái đuôi cáo trắng ở giữa ngăn kéo.

Khi bị hắn lật người đặt ở trên giường, Du Tích hoàn toàn choáng váng, cô cố gắng ngăn cản người đàn ông đang chậm rãi móc ra chất bôi trơn trên đầu giường: "Thành Thành ... Đừng như vậy... Em không thích ..."

Lục Dư Thành cười ôn nhu: "Em sẽ thích."

"....."

Du Tích lấy lòng rướn người: "Chúng ta làʍ t̠ìиɦ bình thường đi, em muốn anh... cắm vào."

Lục Dư Thành sửng sốt, như mong muốn của cô đặt thuốc bôi trơn vừa mở xuống: "Nếu như em đã cầu xin tôi như vậy, vậy tôi sẽ không dán vào nữa."

Tối nay Lục Dư Thành dùng tốc độ chậm rãi lấp đầy cô, tốc độ chậm cọ tới cọ lui này khiến cho Du Tích càng thêm khát vọng mãnh liệt, cho dù không có màn dạo đầu, nhưng cô đã ướt đến rối tinh rối mù. Lục Dư Thành thong thả chọc vào khối thịt mềm mại của thiếu nữ, cảm thụ được tiểu huyệt đang bao bọc chặt chẽ. Du Tích vuốt ve qua lại cơ bắp của Lục Dư Thành bởi vì kiên trì rèn luyện mà rắn chắc vô cùng, cô nhịn không được mà khẽ nhấc người lên.

Muốn, lại sâu hơn một chút.

Lục Dư Thành nhìn vẻ mặt thiếu nữ ngày càng ý loạn tình mê, ánh mắt tối sầm lại, đưa tay chạm tới lọ dầu bôi trơn, bóp ra lau trên ngón tay. Du Tích cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đang hầu hạ mình đến dục tiên dục tử đột nhiên rút ra, còn chưa kịp phản ứng, Lục Dư Thành đã gác chân cô lên vai hắn, hắn đưa tay chạm vào hậu huyệt.

Du Tích bỗng chốc bị chất lỏng lạnh lẽo làm cho bừng tỉnh: "Lục Dư Thành! Anh là kẻ lừa đảo!" Cô nỗ lực đá mạnh hai chân nhưng vô dụng, điều khiến cô đỏ mặt hơn chính là dưới xúc cảm mát lạnh của dịch bôi trơn, tiểu huyệt cô lại co rút phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ động tình.

"Nếu em không thích tư thế này, anh chỉ có thể thỏa mãn em bằng tư thế khác." Lục Dư Thành lật người Du Tích lại, Du Tích khóc không ra nước mắt, như thế nào lại về mục đích ban đầu.

So với chất bôi trơn thì đuôi cáo bằng kim loại lạnh hơn nhiều, khi bị một vật lạnh lớn đâm vào hậu huyệt của mình, Du Tích vừa khóc vừa cảnh cáo hắn: "Lục Dư Thành, nếu anh thực sự nhét thứ này vào, em sẽ không bao giờ......A!"

Hậu huyệt vốn chưa từng bị làm đã bị cường thế căng ra, vì trước đó đã có dịch bôi trơn, động tác đâm vào này thuận tiện cho chất lỏng mát lạnh chảy vào, Du Tích nắm chặt lấy khăn trải giường mới không kêu ra tiếng, trải nghiệm xa lạ này khiến toàn thân cô căng thẳng. Cho dù là lần đầu tiên, hậu huyệt vẫn lập tức ngoan ngoan nuốt vào phần đầu của đuôi cáo, Lục Dư Thành hăng hái cắm thêm vào trong, cả người Du Tích run lên, cô thở hổn hển, không biết là đau hay là sướиɠ, đầu không những không choáng váng mà lại tỉnh táo đến lạ thường.

Lục Dư Thành bế cô lên, dừng tư thế nữ trên nam dưới để tiểu huyệt cô ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ đang trướng đau của mình, tay hắn lướt qua tấm lưng như tơ lụa của thiếu nữ, chạm vào cái đuôi cáo mềm mại, ác liệt đâm mạnh vào trong, cảm giác sung sướиɠ khiến thiếu nữ dùng sức co rút lại.

"Lục Dư Thành... Anh là... hỗn đản... cυồиɠ ɖâʍ..." Du Tích có linh cảm giây tiếp theo mình sẽ phát điên lên, người đàn ông dưới thân dường như đọc được suy nghĩ của cô, hắn bắt đầu lần lượt hướng lên trên thọc vào rút ra.

Du Tích bị đâm đến tử ©υиɠ tê mỏi, hơn nữa cảm giác dị vật trong hậu huyệt quá mạnh, khiến cho tất cả giác quan đều bị phóng đại vô số lần, chỉ trong mười phút ngắn ngủi cô đã tiết ra hai lần. Lục Dư Thành chịu đựng du͙© vọиɠ muốn bắn tinh, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn dừng động tác lại: "Bé con, em có biết không, tiểu huyệt em đang cắn chặt đến mức muốn bấm gãy tôi."

Du Tích dùng sức đè xương quai xanh của người đàn ông: "Em... Em không bao giờ muốn cùng anh làm chuyện này nữa... Em mệt mỏi quá.... Mệt mỏi quá nha!"

Đuôi cáo cắm vào hậu huyệt bởi vì động tác của hai người mà không ngừng lắc lư, lớp lông mềm lướt qua bắp đùi bên trong, thỉnh thoảng cọ qua rãnh mông, Du Tích bị hắn trêu chọc quá mực, liều mạng siết chặt côn ŧᏂịŧ, mấy lần suýt chút nữa đem người dưới thân trực tiếp bắn ra.

Lục Dư Thành đẩy nhanh động tác hạ thân, mỗi cú thúc đều đâm vào chỗ sâu nhất của thiếu nữ, động tác thọc vào rút ra ngày càng khó khăn hơn, hắn biết mình sắp bắn lần nữa, cũng không kìm chế lực độ và tốc độ của mình nữa, cú thúc cuối cùng cùng Du Tích leo đến đỉnh điểm của tìиɧ ɖu͙©. Du Tích gần như có thể cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Dư Thành phun ra qua lớp bαo ©αo sυ mỏng. Cô kiệt sức xụi lơ xuống. Khi Lục Dư Thành rút ra khỏi tiểu huyệt, cô phát hiện lớp lông ở chỗ giao hợp của hai người đã bị ái dịch của cô làm cho dính dính, một lượng lớn chất lỏng cao trào vẫn đang tuôn ra.

Lục Dư Thành yêu chết biểu tình ngượng ngùng bị thỏa mãn này của Du Tích, hắn " Săn sóc " rút đuôi cáo ướt đẫm dịch thể ra khỏi hậu huyệt thiếu nữ, Du Tích thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát, dùng chút sức lực còn lại tàn nhẫn cắn mạnh lên bả vai Lục Dư Thành, ranh nanh hãm sâu vào trong, Lục Tư Thành sủng nịch vuốt ve cái ót cô, cũng không né tránh: "Em rõ ràng rất sướиɠ, đúng là tiểu thái kê mà [1], miệng chê nhưng thân thể lại thành thật."

[1] Tiểu Thái Kê - 小菜鸡: là tay mơ, chỉ những người yếu kém, không có năng lực

---

Cố Minh thì chơi dây xích còn Lục Dư Thành thì chơi đồ tình thú ạ :))

Vớ được 2 bộ truyện mệt tim thật sự