Chương 9
Kể từ lúc gặp lại, hai bà mẹ luôn vui vẻ trò chuyện, ôn lại kỉ niệm chưa, hoàn toàn (cố tình) quên con mình còn đang ở đằng sau. Gia Hân hiện tại lại khác, cô hoàn toàn tập trung vào việc nhìn chằm chằm từng gốc cây ngọn cỏ, như đang luyện khả năng nhìn xuyên thấu đất tìm mầm nấm vậy.
(Nhi Nhi: thực ra người ta chỉ hái nấm khi đã dài từ 4cm trở lên, mọi người đừng nghe Gia Hân làm bậy nha +..+)
Người bên cạnh Gia Hân lúc này cũng đang cố kiềm chế tiếng thở dài. Nhìn thấy phản ứng của người bên cạnh như muốn đào đất bẳng ánh mắt còn hơn quay sang liếc anh, Triệt Hàn liền thấy ảo não.
Anh không muốn lãng phí thời gian như thế này. Ông trời đã thương tình cho anh một cơ hội làm lại, anh không muốn bỏ lỡ. Nhưng Gia Hân luôn xây một bức tường kiên cố giữa cô và anh, anh cũng không biết sao để chui lọt nữa.
Đang vắt óc ra suy nghĩ, có một thứ lọt tầm mắt của Triệt Hàn. Anh khều khều tay người bên cạnh, nói nhỏ:
- Nè, Gia Hân, nhìn kìa, kia có phải là thứ chúng ta đang tìm không? – Triệt Hàn ngạc nhiên kéo tay cô.
Nhìn về phía Triệt Hàn chỉ, quả nhiên, có một thứ giông giống đầu nấm đang nhô lên từ gốc thông to cạnh mép đá. Oa, thực sự có thể tìm thấy nấm Tùng Nhung ở đây sao? Gia Hân trở nên thật hào hứng, theo phản xạ tự nhiên, nắm tay Triệt Hàn về phía gốc cây.
- Còn chờ gì nữa, mau tới xem thử thôi! – Gia Hân bỗng nở nụ cười, tìm được thứ kia có thể thưởng thức rồi, không dễ gì tìm được Tùng Nhung. Cô cũng chưa từng thử qua, nhưng nghe mọi người nói là rất bổ. Nếu vậy, chỉ cần nấu lẩu là mọi người đều có phần rồi. (Nhi Nhi: cô nhiều khi có trí tượng tượng thật lớn đó nha=..=)
Mà lúc này, Triệt Hàn cũng hóa đá, ngây ngốc bị Gia Hân kéo đi. Lần đầu tiên cô cười, không phải là với người khác, mà với anh. Sớm biết như vậy, anh đã thuê người đi rải nấm khắp ngọn núi này rồi. (Nhi Nhi: Nấm này mọc tự nhiên, không có trồng được anh hai à +..+)
Nhi Nhi hớn hở kéo Triệt Hàn đi, không để ý hai người đi trệch ra khỏi đường mòn lúc nào không hay.
Cây thông này moc ở gần rìa đá, nên ít người để ý tới, thảo nào mà tới giờ nấm vẫn chưa bị hái. Nằm dưới gốc là cả một cụm nấm mọc liền nhau, vô cùng đẹp mắt. Gia Hân có chút tiếc nuối, buột miệng nói:
- Đẹp như vậy mà hái, cũng tiếc ghê ha. – Trong lòng cô hiện tại nổi lên cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt.
- Chính em vừa rồi còn hào hứng lắm cơ mà, hơn nữa, chẳng phải em muốn làm mẹ vui sao? - Triệt Hàn có chút chậm hiểu, không bắt kịp suy nghĩ của người con gái này. Đúng là người ít nói, có nhiều suy nghĩ hơn người thường. – Dù em có không hái thì cũng có người khác hái.
Quay sang lườm người bên cạnh một cái, haiz con trai đúng là một lũ đầu gỗ, chậm hiểu hết sức:
- Tôi cũng không yêu cầu anh phải hiểu – Ngừng một lúc, Gia Hân nhận ra điểm bất thường trong lời của Triệt Hàn – Từ khi nào mẹ tôi là mẹ anh vậy? Anh còn nhớ lời tôi nói hôm qua không? Bộ mất trí nhớ hả?
Triệt Hàn thở dài, cô lại bắt đầu giương hết gai lên rồi, nhưng lúc này, anh vẫn thấy cô dễ thương hết sức, cứ như vậy còn hơn cô mãi lạnh lùng với anh. Hiện tại cô tức giận, má hơi hồng lên, mắt lại tập trung nhìn anh, anh còn mong gì hơn nữa. Vì vậy Triệt Hàn chỉ cười hề hề, giương bộ mặt hết sức gian trá lên nói:
- Chính mẹ em đã cho phép anh còn gì. Hơn nữa, chuyện hôm qua, em chưa cho anh trả lời lại, đã vội bỏ vào trong nhà, anh nhớ mình còn chưa nói đồng ý nha. – Vừa nói, Triệt Hàn vừa kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nhận ra mình quá ngốc khi cố nói lý với người trước mặt, Gia Hân đẩy Triệt Hàn ra. Cô sợ rằng, nếu cô còn tiếp tục dây dưa với anh rốt cuộc cũng có ngày không kiềm chế được mà để lộ tình cảm của mình, lại tiếp tục dẫm vào vết xe đổ của mẹ. Sau hôm nay cô sẽ nói rõ với mẹ, Gia Hân tin rằng sau khi nghe chuyện, bà cũng sẽ không bắt ép cô nữa.
Nhưng hôm nay là ngày mà Gia Hân bước nhầm chân khỏi giường…
Đẩy Triệt Hàn ra ngoài, chẳng ngờ lần này anh có chuẩn bị, đứng vững trên mặt đất, ngược lại, cô bị phản đòn, ngã ra đằng sau, vốn tưởng đã xong, cuối cùng lại rơi vào một l*иg ngực ấm áp. Thì ra, từ khi người phụ nữ trước mặt không còn trưng bộ mặt lạnh ngàn năm với anh, Triệt Hàn rất nhanh đã ít nhiều đoán được phản ứng của Gia Hân.
Nội tâm của cô hoàn toàn không lạnh như người khác nghĩ, như chính bản thân cô nghĩ. Cô chỉ rất chậm trong việc nhận ra bản thân mình nghĩ gì thôi. Vì vậy, Triệt Hàn không tốn nhiều chất xám để đoán được hành động của cô, hiện tại đang tranh thủ lợi dụng tình thế. Đã rất lâu rồi, anh không có cô trong lòng như vậy, thân thể cô, mùi hương từ tóc cô nhẹ nhàng thấm vào từng ngóc ngách trái tim anh.
Thì ra, anh nhớ cô như vậy, rất nhớ.
Không cần phải nói, cơ thể Triệt Hàn lập tức nổi lên phản ứng, cái gì đó thiệt không an phận muốn nổi dậy.
Mà lúc này nữ chính cũng hết ngượng ngùng, giật mình nhận ra có một thứ gì đó đang chuyển biến.
- Anh!!! Đồ biếи ŧɦái!!! – Phản ứng đầu tiên là đẩy người đang hóa sói trước mặt ra, Gia Hân quên khuấy tình cảnh lúc trước mình suýt gặp phải.
Triệt Hàn bị người ở trong lòng bất ngờ đẩy ra, chưa kịp định thần đã thấy người trong lòng mình mất đà, ngã về phía sau…
Không được, trái tim của anh nhảy thịch một cái, không kịp nghĩ ngợi, Triệt Hàn cũng lao người theo…
Bịch!!!
Trước khi ngã xuống, Gia Hân chỉ có một suy nghĩ là “Thật nhục nhã, mất bao công trùng sinh, giờ lại chết một cách lãng nhách, chỉ vì một cây nấm và một gã đầu gỗ. Số của cô rốt cuộc là bị sao nào chiếu mệnh vậy?”
Nhưng lúc tiếp đất, cô có cảm giác mình được một nệm thịt bao bọc, chỉ có điều không bảo vệ được chân cô, một bên chân có cảm giác nhói đau.
Lúc cảm thấy mình không còn chuyển động nữa, Gia Hân mới dám mở mắt ra, nhưng hiện tại, cô như lúc trước, được bao bọc chặt chẽ trong lòng một người, mà anh, ngoài hai tay vẫn ôm chặt cô, hiện tại hai mắt đã nhắm nghiền, trên khuôn mặt là vô số những vết xước và đất cát.
Đầu óc Gia Hân trống rỗng, cô vô cùng hoảng loạn!!!
Cựa mình khỏi vòng tay ấm áp kia, cô lo lắng gọi tên anh:
- Triệt Hàn, Triệt Hàn!!! Tên chết tiệt kia, đầu óc anh toàn bã đậu sao? Tự nhiên lại nhảy theo tôi làm chi. Tên kia, anh tỉnh cho tôi, tỉnh dậy cho tôi. Tên khốn này, anh định ngủ tới bao giờ vậy? – Miệng tuy chửi kịch liệt nhưng tay cô vẫn chỉ là khẽ khàng lay anh, cô sợ không cẩn thận sẽ chạm vào vết thương của anh.
Mà người kia cũng quá chậm chạp đi, đợi tới lúc từng giọt nước mắt không kìm nén được rơi dài trên mặt Gia Hân mới chịu tỉnh dậy.
- Ai da, đau muốn chết mất, em định lay chết anh hả? – Triệt Hàn bị tiếng nói của cô đánh thức, lúc che cho cô, không may đầu bị đập và đá, đau quá mất đi ý thức. Lúc mở mắt ra, thấy cô vẫn còn sức hét rồi lay anh, chắc cũng không bị thương nặng, Triệt Hàn thở phào một cái.
- Anh tỉnh lại rồi, không đau ở đâu chứ, tại sao không sớm tỉnh lại hả, làm tôi tưởng… hic…hic – Gia Hân nấc không ngừng, dường như tim của cô cũng ngừng lại lúc thấy anh bất tỉnh.
Nhìn người phụ nữ cứng đầu luôn tìm mọi cách né tránh anh giờ lại đang vì anh mà khóc tới thê thảm, trong lòng Triệt Hàn đột nhiên có chút ngọt ngào cùng ê ê. Cô khóc vì anh, nhưng là vì đau lòng mà khóc, anh không muốn loại cảm xúc này. Ráng chịu chút đau đớn truyền tới từ cánh tay, Triệt Hàn đưa tay về phía Gia Hân, an ủi cô:
- Định tranh thủ ôm em lâu chút, ai ngờ em tỉnh sớm như vậy chứ, lại còn ầm ĩ lên nữa – Triệt Hàn vừa đùa vừa nhìn quanh nhận định tình hình. May cho Triệt Hàn và Gia Hân, dù sao đây cũng chỉ là ngọn núi sau khách sạn, vực hoàn toàn không sâu lắm, nên ngã cũng không tới nỗi mất mạng, nhưng khu vực này khá vắng vẻ, anh lại không đi được, giờ chỉ có hai khả năng, một là chờ người tới cứu, hai là Gia Hân quay về báo tin.
Gượng ngồi dậy, Triệt Hàn định dặn Gia Hân quay về báo người quay lại đón anh. Nhưng vừa nhỏm lên, anh đã thấy một vết thương dọa người trên bắp chân Gia Hân. Hoảng hốt, Triệt Hàn quên mất đau đớn, vội cởϊ áσ của mình ra, băng bó cho cô:
- Còn tưởng em không sao, bị thương nặng thế này mà không nói sao? Đồ ngốc! Biết là em chậm chạp, nhưng chẳng lẽ ngã hỏng mất dây thần kinh đau rồi sao? – Triệt Hàn nhăn nhó, nhìn vết thương dài tới tận mắt cá chân cô, anh cảm thấy một trận đau hung hăng ở ngực. Nếu lúc đó anh không đùa cô thì mọi chuyện sẽ không tới nông nỗi này.
Lúc này, Gia Hân cũng mới cảm nhận được một trận đau đớn truyền từ chân của mình tới, nhớ ra lúc ngã xuống, chân có va phải gì đó. Nhìn anh dù bị thương nặng hơn mình mà vẫn cố gắng băng bó cho cô Gia Hân càng có cảm giác muốn khóc.
Cô càng cố đẩy anh đi, càng cố đuổi anh ra khỏi trái tim của mình thì anh càng trêu đùa càng cắm rễ sâu trong tim cô. Nghĩ tới đây, Gia Hân càng không nhịn được nước mắt.
Thấy cô còn khóc dữ hơn, Triệt Hàn lo lắng, chẳng lẽ cô còn đau chỗ nào nữa?
- Em còn đau chỗ nào nữa hả, để anh xem? – Triệt Hàn nhìn khắp chân tay cô, xác định xem cô còn chỗ nào bị thương nữa không.
- Anh buông em ra! Anh sao lúc nào cũng đối xử với em tốt vậy hả, anh không thấy em tệ với anh lắm sao? Sao anh không mau đi tìm người khác đi, sao anh cứ như vậy hả? Đồ khùng, đồ đại ngốc, đồ điên, đồ đểu, đồ quá đáng! – Gia Hân rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc rống lên.
Lần đầu tiên thấy cô hoàn toàn mất bình tĩnh Triệt Hàn thoáng ngạc nhiên
Thấy cô mỗi lúc khóc một hăng, anh càng cảm thấy lúng túng, trí thông minh cũng mất đâu mất. Lúc này, chỉ còn biết hành động theo bản năng, anh cẩn thận ôm cô vào lòng:
- Thôi được, anh sai rồi, anh sai rồi mà, đừng khóc nữa, em khóc làm anh cũng muốn khóc theo mất – Triệt Hàn không nói sai, trái tim anh như có hàng ngàn mảnh thủy tinh cứa vào, anh không muốn cô phải khóc, phải khổ sở. Anh theo đuổi cô, là anh sai rồi sao?
Gia Hân muốn đẩy anh ra, nhưng trên đầu lại vang lên tiếng kìm nén cơn đau của anh. Cô làm sao có thể quên là anh bị thương nặng chứ:
- Anh có đau lắm không? – Gia Hân lo lắng hỏi.
- Nếu em còn biết thương anh đau thì đừng động đậy nữa, ngồi im đi… - Triệt Hàn ngừng lại một lúc, nói ra điều tiếp theo, thực sự anh vạn lần không muốn – Nếu có thể, chúng ta cứ thế này, lâu một chút được không? Anh hứa, nếu em muốn… từ nay về sau sẽ không theo đuổi em nữa… chỉ cần em ngồi như vậy, lâu một chút thôi…
Giọng anh nhẹ nhàng, ấm áp bên tai, như một thời thì thầm khiến Gia Hân đang căng cứng đột nhiên thả lỏng, trong lòng có chút mất mát.
Cô biết như vậy là không nên, cảm giác bình yên lúc này là điều cô luôn mong ước.
Nhưng cô không muốn bị tổn thương, như con thiêu thân nhìn thấy lửa vẫn lao đầu vào. Anh có lẽ là người duy nhất làm vậy vì cô, nhưng anh không thuộc về cô. Cô cũng không có đủ tự tin để tiến thêm.
Một lúc sau, Gia Hân có cảm giác sức nặng đè lên người dần gia tăng. Cô khẽ lay Triệt Hàn, nhưng không thấy anh phản ứng, gọi nhỏ cũng không thấy gì. Lúc sờ lên lưng anh, cô thấy một mảng đẫm ướt, máu chảy thật nhiều:
- Này, tỉnh lại đi, lần này không được lừa tôi, anh không được ngủ, có nghe thấy không, chờ tôi gọi người đã. Đồ đần này, sao anh không nghe lời tôi hả, dậy mau. – Nước mắt lại trào ra, cô nhận ra mình có khả năng mất anh – Không được, đồ con lừa này, anh phải cố gắng lên, tôi sẽ đưa anh về trại, anh có hiểu không, phải gắng lên, phải cố tới khi về tới khách sạn. Nè, mặc kệ anh có dỗi tôi vẫn nói với anh đó, anh hiểu không?
- ….
- Triệt Hàn, đừng vậy mà, đừng bỏ em lại mà.
- …
Không được!!! Anh không thể có chuyện gì được!
Gắng chút sức tàn, Gia Hân đỡ Triệt Hàn đứng lên, cơn đau từ chân lập tức truyền đến.
Không còn thời gian nữa, chỉ cần tìm được người giúp là được. Phải tìm được người giúp, phải đưa anh tới được khách sạn. Nếu anh…
Không, anh sẽ không có chuyện gì hết.
- Triệt Hàn, anh nghe tôi nói này, mẹ anh còn chờ anh ở khách sạn nữa, chúng ta phải về để gặp bà đúng không?
- …
- Triệt Hàn, anh từng thích nhất là món bánh trứng tôi làm đúng không? Đến lúc về tôi sẽ nướng thật nhiều bánh trứng cho anh, chỉ cần anh cố gắng chịu đựng một chút thôi, hiểu chưa?
- …
- Anh còn nhớ… anh từng nói về một người tên là Mặc Giao không? Tôi giờ không quan tâm cô ấy là ai hết, anh muốn gì cũng được, anh không muốn chia tay cũng không sao, nhưng đừng bỏ lại tôi ở đây nghe chưa?
- …
- Đồ ngốc này, anh không được… tôi không cho phép anh như vậy… hức…
Thực ra, lúc này Triệt Hàn vẫn nghe được những gì người bên cạnh nói, nhưng thân thể anh nặng trĩu, anh cố gắng lấy sức để mở mắt, nhưng không thể. Anh không muốn cô khóc, không muốn một người con gái nữa vì anh mà khổ.
- Mặc Giao… thực là… - Triệt Hàn chỉ có thể nói tới đó.
Người con gái bên cạnh anh cũng không thể nghe nữa rồi, tập trung hết sức lực để kéo một người đàn ông cao quá đầu, lại gắng sức nói, cô không còn sức nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn hai nhiệm vụ, đưa anh về khách sạn và nói chuyện giữ anh tỉnh táo. Không biết cứ như vậy bao lâu, tới khi trước mặt cô là một toán người cầm đèn pin, chạy về phía họ, không biết đang nói gì.
- Cứu, xin hãy cứu anh ấy, làm ơn… - cô chỉ có thể rút chút sức cuối lắp bắp vài từ.
Ý thức của Gia Hân cũng mờ dần.