Chương 28
Thấm thoắt thoi đưa, đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Gia Hân về nước. Cô cũng không còn “vô tình” chạm mặt Triệt Hàn nữa. Đúng như lời hứa, anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Gia Hân cũng không có thời gian để ý tới tần suất hiện hữu của Triệt Hàn. Minh Điền luôn tới quấy rối cô bất cứ lúc nào có thể. Với một lý do duy nhất, anh ta cần vượt qua nỗi sợ phụ nữ. Rất tiếc, dù đã cố gắng hết sức, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn bao nhiêu.
Trước sự thở dài ngao ngán của Gia Hân, Minh Điền vẫn là học trò đội sổ trong bài kiểm tra EQ với phụ nữ. Hôm nay, cô quyết định, đã tới lúc phải dứt khoát với kẻ không chịu tiến bộ này.
- Chúng ta sẽ tới vũ trường! – Gia Hân giao nhiệm vụ cho Minh Điền.
- Cô ốm hả? – Minh Điền ngạc nhiên – Cô muốn tôi mất mặt trước tất cả mọi người sao?
- Vậy anh muốn cả đời chỉ tới gần phụ nữ với bán kính 1m là đổ mồ hôi, nử a mét là bồn chồn lo lắng, chạm vào là chết cứng hả? – Gia Hân không ngần ngại chỉ ra sự thật.
- Nhưng chẳng phải sớm quá sao? – Minh Điền vẫn lên tiếng phản đối.
- Anh chưa nghe câu thuốc đắng dã tật sao? – Gia Hân hừ giọng – Cứ rón rén thế này thì tới mùng thất anh vẫn chưa chạm được lông chân con gái mà còn tỉnh táo.
- … Được… để tôi chuẩn bị tinh thần đã – Minh Điền do dự nói, giọng hoàn toàn mất sự tự tin vẫn có ngày thường.
- Không cần, vũ trường Lạc Lạc thẳng tiến! – Gia Hân quyết tâm – Rèn sắt, rèn lúc còn nóng!
Một buổi tối vũ bão đang chờ cả hai người ở phía trước.
--- ----Ta là đường phân cách thời gian đi tới vũ trường---- ------ ------ ------
Gia Hân thực sự bội phục gã đàn ông đang ngồi cạnh mình….
Trong vòng 30 phút, bằng tài diễn xuất cùng cái miệng khiến người ta không nhịn được ý muốn nhét giẻ vào nguồn phát âm kia, Minh Điền đã đuổi thành công ít nhất 20 cô gái có ý định tiếp cận.
Nội lực của anh ta thật đáng sợ! – Gia Hân không thể kìm nén câu cảm thán. Với bàn tay luôn nắm chặt dưới gầm bàn, khuôn mặt cùng lời nói của Minh Điền đều không thể bình tĩnh hơn. Không ngạc nhiên gì anh ta có thể sống sót hơn 35 năm mà không bị lộ bí mật. Minh Điền lúc này hệt như con nhím nhỏ xù lông trước phái nữ, liên tưởng này khiên cô không nhịn được cười.
Căn bệnh của anh ta phải nói là dị ứng phụ nữ. Quyết không thể đứng nhìn lâu hơn, Gia Hân lên tiếng:
- Anh có chắc mình không thích đàn ông?
- Cô tự nhận mình là đàn ông hả? – Minh Điền mặt vẫn không chút thay đổi.
- Nói vậy anh tự nhận mình thích đàn ông?
- Không.
- Ok, vậy là anh sẽ có phản ứng với giới còn lại – Nhanh chóng đưa ra quyết định, Gia Hân quyết định mình sẽ hướng dẫn gã khờ này gia nhập vào nửa còn lại của thế giới.
- Cô định làm gì? – Minh Điền nhìn Gia Hân đầy cảnh giác.
- Rồi anh sẽ biết thôi – Cô nháy mắt, nhẹ nhàng tới chỗ người pha chế:
- Chào anh, cho tôi hai ly martini – Cô cười duyên dáng với anh pha chế, tiếp chuyện – Nhờ anh pha liều mạnh mạnh vào một cốc của bạn tôi nhé.
- Xin lỗi, ở đây chúng tôi có công thức pha chế sẵn – Anh ta nghiêm mặt – Không thể phục vụ tùy tiện được.
- Tôi cũng biết, quy định của các anh vô cùng nghiêm ngặt – Gia Hân giấu dưới lòng bàn tay một tờ tiền, khéo léo đưa cho người kia – Nhưng bạn tôi ngồi kia vừa thất tình xong, anh ấy vô cùng đau khổ, không muốn nhớ cũng không muốn quên. Tôi muốn đưa bạn đến chỗ này giải khuây, nhưng nào ngờ anh ta tới liền ngồi như vậy, muốn giới thiệu ai cũng khó. – Cô vừa ra vẻ buồn bã, vừa thầm nhủ trong tâm trí, sẽ có ngày Minh Điền phải cảm ơn cô vì tối nay, nên nói dối không sao, không sao.
- Thì ra là vậy – Khuôn mặt của người phục vụ cũng giãn ra – Tôi châm chước cho lần này thôi đấy.
- Cảm ơn anh nha – Gia Hân tươi cười đáp trả, không quên ra đòn cuối cùng – Haiz, tôi đang muốn giới thiệu vài người bạn, nhưng họ cứ ngại rồi từ chối hoài, dù sao gã kia cũng là tổng giám đốc, sợ trèo cao. Nhìn xem, anh ta cũng đáng để trèo thử một lần phải không?
- Sao cô không tiếp cận?
- Chẹp…tôi cũng muốn lắm, mà tôi là…thư kí của anh ta, nhỡ đâu mất cần câu cơm, sao tôi sống tiếp? – Cô giả bộ than thở - Cũng tiếc lắm chứ, mà tôi vẫn thích ổn định hơn – Cô nháy mắt tinh nghịch.
- Thì ra là vậy – Người pha chế như vỡ lẽ mọi chuyện, nhanh tay đưa cho Gia Hân hai chiếc ly – Chiếc có ô màu đỏ là rượu mạnh, còn li có cô màu xanh chỉ nhẹ nhàng cho quý cô trước mặt tôi thôi.
- Cảm ơn anh nhiều – Gia Hân nhận lấy hai chiếc ly, mỉm cười đắc thắng.
Đúng như cô dự đoán, thông tin lan đi từ bar còn nhanh hơn gió thổi, thoáng chốc, hai chiếc ghế nệm trống liền chật cứng chân dài sẵn sàng làm quen với Minh Điền. Tình cảnh được Gia Hân “bộc bạch” vài phút trước liền biến sự khó ưa của Minh Điền thành sự đáng yêu tới khó tin trong mắt con gái. Chỉ có một người toát hết mồ hôi với thay đổi kinh ngạc này. Khuôn mặt anh ta cũng đang cứng ngắc tới cực điểm, con mắt bắt đầu mất tiêu cự, thuận tay đưa ly martini lên môi. Đã thương thì thương cho trót, Gia Hân quyết định phá vỡ bầu căng thẳng này:
- Mọi người đừng ngại giám đốc của tôi nha, anh ý thế thôi nhưng không có ý xấu gì đâu- Gia Hân vui vẻ nói.
- Thì ra cô đúng là thư kí của anh ta hả? – Cô gái ngồi cạnh cô lên tiếng.
- Đúng rồi tôi là thư kí của anh ta. – Thấy cô gái có vẻ hào hứng, cô cũng đáp chuyện lại.
- Trời, làm tôi cứ tưởng, anh ta chỉ thích mấy cô tầm thường, không thích chân dài chứ - Cô gái liền thở phào, không chỉ vậy, những cô gái khác liền có vẻ mặt nhẹ nhõm.
Gia Hân câm nín, không phải thái độ của anh ta mà cô khiến các cô gái không lại gần sao?
- Ủa, thế các cô không thấy e sợ gì tính cách của anh chàng này sao? – Gia Hân không nhịn được hỏi, dù sao, cô cũng không muốn mình trở thành nguyên nhân duy nhất.
- Cô không thấy tính cách của anh ta lãnh khốc, vô tình máu lạnh, giống như tổng giám đốc chung tình trong tiểu thuyết hả? – Cô gái kia hào hứng thì thào, không muốn để Minh Điền nghe thấy.
- … - Gia Hân chỉ còn biết cười trừ, anh ta mở miệng là người khác muốn bịt ngay lại, không ngờ cũng là điểm mạnh, ông trời thật bất công nha. Nói trai không xấu, gái không thương thiệt không ngoa. Dẫu sao, chí ít, họ cũng chọn đúng điểm xấu mà yêu. Còn cô thì…
Không muốn bản thân tiếp tục cản trở con đường bình thường hóa Minh Điền, Gia Hân chào mọi người về trước, nhận được ánh mắt muốn gϊếŧ người cùng chục cặp mắt khác ánh lên vẻ rạng rỡ, cô lên tiếng xin lỗi, viện lý do có chuyện rồi đi.