- Á …- Phi Nhi bật ngửa ra sau, đôi mắt trợn trừng.
Anh sao anh dám đặt tay cô vào đó. Cảm giác nóng rẫy trên tay còn chưa tan hết, cô đưa mắt dò xét người đàn ông trên giường, xác định anh vẫn mê man mới tiếp tục mặc quần áo cho anh.
38 độ, anh sốt cao quá. Chắc anh lại làm việc quá sức rồi, lại còn dầm mưa lâu như vậy. Phi Nhi thở dài dán miếng hạ sốt lên trán anh.
Nhìn đôi môi đang mím chặt của Tuấn Thiên rồi lại nhìn cốc thuốc trên tay. Cô phải cho anh uống thuốc thôi. Phi Nhi uống một ngụm nước trắng sau đó ngậm lấy đôi môi của anh. Cả người anh nóng quá, môi anh cũng vậy.
Tuấn Thiên cảm nhận một đôi môi mềm mềm ấm ấm, áp lên môi mình. Hương vị này, ngọt quá. Anh lại khao khát nhiều hơn, cánh tay cũng tự nhiên vòng ra ôm chặt lấy lưng cô.
Phi Nhi bị đôi bàn tay nóng rực của anh sờ loạn trên lưng thì khó chịu vô cùng. Đến ốm cũng muốn ăn đậu hũ của cô, cô tức giận cắn môi anh trừng phạt. Lúc này, miệng anh cũng hé ra kháng nghị, đôi mày lại nhíu chặt.
Phi Nhi lấy hết chỗ thuốc ngậm lại trong miệng rồi đem đến ép cho anh nuốt hết. Vị thuốc đắng lại làm khuôn mặt anh nhăn nhó hơn, Phi Nhi bật cười vì bộ dạng trẻ con của anh. Tuấn Thiên sao cho anh uống thuốc mà không khác gì cho An An uống vậy?
Hàn Tuấn Thiên ngoan ngoãn nằm cuộn mình trên giường Phi Nhi, thấy anh đã hạ sốt cô mới yên tâm đi thay quần áo và sấy tóc. Tiết trời đã sang thu, cô cũng không thể để mình bị cảm lạnh được.
- Phi Nhi, đừng, em đừng đi…- Tuấn Thiên mơ màng gọi tên cô, mắt lờ mờ mở ra. Anh đang ở đâu? Căn phòng tối đen như mực, chỉ có hơi thở đều đều bên cạnh. Hương hoa hồng nhàn nhạt vấn vít trong không khí. Hóa ra anh đang ngủ trong phòng cô.
Tuấn Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nhi, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào giúp anh nhìn rõ cô hơn. Trời bên ngoài cũng tạnh mưa, bốn năm qua,hình ảnhngười con gái này đã ám ảnh anh mỗi đêm. Vì vậy anh rất thích đi ngủ, vì chỉ có ngủ anh mới có thể gặp lại cô nhưng càng sợ lúc tỉnh dậy, để rồi hụt hẫng thừa nhận cô đã rời xa mình. Bây giờ cô đang ngay bên cạnh anh, giống như những đêm bốn năm qua nhưng cảm xúc lại vô cùng chân thật. Anh lại mơ rồi. Tuấn Thiên khẽ cười khổ, anh đưa hai tay kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô gái đang ngủ gục lên giường. Dù là mơ, hãy cho anh gần em thêm chút nữa…
Phi Nhi có cảm giác được một vòng tay ôm rất chặt. Mùi hương bạc hà thoải mái bao trọn lấy cô. Cô đưa hai tay ôm chặt lấy cơ thể ấm áp trước mặt.
Ốm nặng
- Khụ khụ….
Phi Nhi bị tiếng động bên cạnh làm cho tỉnh giấc. Cảm nhận da thịt tiếp xúc thật gần, cơ thể của anh cũng run lên vì cơn ho. Cô theo thói quen đưa tay vỗ lên lưng anh, xoa dịu cơn đau rát nơi cuống họng.
Tuấn Thiên tỉnh dậy thấy cô ôm chặt mình thì rất sung sướиɠ. Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu thì cơn đau rát ở họng lại truyền đến. Anh cố nhịn lại cơn ngứa ngáy, cả cơ thể căng cứng chịu đựng, anh sợ mình ho sẽ làm cô thức giấc, anh chỉ muốn ngắm cô thêm chút nữa nhưng người phụ nữ trong lòng lại dường như không hiểu được những việc anh đang chịu đựng, cô luôn ngọ nguậy trong lòng anh, bàn tay cũng liên tục sờ loạn ngực anh. Cuối cùng Tuấn Thiên cũng không chịu được, cơn ho nín nhịn suốt thời gian qua tuôn hết ra ngoài. Cơn ho kéo dài làm khuôn mặt của anh cũng đỏ bừng, cả cơ thể cũng rung lên theo từng đợt.
- Anh, anh không sao chứ? – Mạc Phi Nhi hốt hoảng bò dậy khỏi lòng anh.
- Anh… không… khụ…khụ … sao… khụ khụ…- Tuấn Thiên khó khăn trả lời cô.
Cô không cam tâm nhìn anh chịu đựng cơn ho, cô nhanh chóng rời giường vào bếp pha cho anh một cốc chanh mật ong.
- Anh uống cái này đi, uống vào sẽ đỡ - Cô kề cốc nước lên miệng anh, tay còn lại liên tục xoa xoa mảng lưng rộng rãi. Cô đưa tay lên sờ trán anh. May quá anh đỡ sốt rồi nhưng cơ thể có lẽ vẫn mệt mỏi, tốt hơn anh vẫn nên nằm nghỉ.
Cô đỡ anh nằm xuống, đắp lại chăn cho anh rồi ra ngoài nấu cháo.
- Mẹ, mẹ ốm ạ? – An An mới dậy nhìn thấy mẹ tất bật nấu cháo vội chạy vào.
Phi Nhi chán nản đặt tay lên trán. Sao cô lại quên mất An An ở nhà, hôm nay thằng bé còn phải đi học nữa.
- Không phải mẹ, là chú Tuấn Thiên. Con ăn tạm cháo nhé. – Phi Nhi vui vẻ xoa đầu An An. Con cô lớn rồi, nó còn biết lo lắng cho sức khỏe của mẹ. – Con ăn ngoan rồi mẹ đưa đi học nha. An An ngoan ngoãn ăn tô cháo thịt băm cô mang ra. Thấy cô vội vàng mang tô cháo còn lại vào phòng, đôi môi nhỏ nhắn đang húp cháo nhoẻn nụ cười. Mẹ thích chú rồi.
- Anh ngồi dậy ăn chút cháo đi. – Phi Nhi đỡ anh ngồi dựa vào tường. Căn hộ của hai mẹ con dù trong khu chung cư cao cấp nhưng lại là dạng phòng nhỏ. Phòng ngủ của cô so với phòng cho khách của Tuấn Thiên không lớn hơn là mấy nên giường của cô cũng là dạng giường đơn. Chiếc giường khá rộng rãi với cô nhưng lại thành chật chội với anh. Giường quá ngắn khiến chân anh cũng thò ra ngoài khá nhiều. Phi Nhi áy náy nhìn anh nằm trên giường mình, nằm trên chiếc giường chật thế này chắc hẳn rất khó chịu. Anh còn đang ốm, không lăn tới lăn lui được chắc rất khó chịu.
Tuấn Thiên thấy bộ dạng lúng túng của cô thì khẽ mỉm cười. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nằm trên chiếc giường bé thế này. Bốn năm trước anh cũng hay ngủ ở phòng cô, chắc cũng tập thành quen. Thêm nữa, chiếc giường này anh thấy thoải mái hơn sopha nhiều.
Trăng bên ngoài rất sáng, ánh sáng dát vàng hai cơ thể đang quấn quýt trên giường. Đêm nay, giấc ngủ đến hai người cũng thật dễ dàng…