Vì đang mang thai nên trong ba tháng đầu, Mạc Phi Nhi liên tục chịu sự tra tấn của các triệu chứng thời kỳ đầu của thai kì. Nôn nghén không ngừng, ăn gì vào đều đều nôn ra hết, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đợi đến khi đứa bé này chào đời cô sẽ tính sổ với nó luôn một lần, chỉ mới ba tháng đầu thôi mà đã hành hạ cô như vậy rồi.
Hôn lễ của cô và Hàn Tuấn cũng vì vậy mà phải tạm dời lại đến khi tình trạng sức khỏe của cô ổn hơn. Thời gian này trách nhiệm trên vai Hàn Tuấn Thiên đúng là rất nặng. Vừa gánh gác công việc của Hàn thị và tổ chức Death, vừa phải làm một người chồng mẫu mực kiêm bảo mẫu cấp cao.
- Không phải em đang giả vờ để hành hạ anh đấy chứ?
Hàn Tuấn Thiên đang đút cháo cho cô thì thử nói ra nghi ngờ của mình.
Mạc Phi Nhi vừa nuốt hết ngụm cháo, mở to mắt nhìn hắn một cách kinh ngạc.
- Thiên, anh đang nói nhảm gì vậy? Em giả vờ để hành hạ anh? Có phải anh nghĩ em như vậy chính là hành hạ anh không? Anh không muốn chăm sóc em nữa phải không?
Không ngờ cô lại hiểu lầm như vậy, Hàn Tuấn Thiên cuống cuồng lên mà giải thích.
- Không không, Nhi Nhi, anh không có ý này. Đương nhiên việc chăm sóc em như vậy anh rất thích chứ! Nhưng anh có cảm giác em đang cố tình để anh chịu thiệt đấy!
Mạc Phi Nhi cứ tưởng mình nghe nhầm, chịu thiệt thòi gì chứ? Cô vì mang thai con của hắn mà ăn ngủ cũng không yên đây còn chưa nói thiệt thòi, hắn còn dám nói thiệt thòi?
Cô nhìn hắn với ánh mắt hậm hực, truy hỏi.
- Anh thiệt thòi gì chứ?
Đoán được cô vẫn chưa hiểu ý nên Hàn Tuấn Thiên cũng không nhịn được nữa mà nói ra.
- Không phải sao? Mỗi ngày em đều ăn ngủ không được, anh không biết là thật hay em đang giả vờ nữa! Em không muốn tổ chức hôn lễ thì cứ việc nói thẳng ra với anh, sao còn phải bày ra cái trò này! Hơn nữa, em cũng lấy cớ là sức khỏe không tốt mà không cho anh chạm vào em, đã hơn ba tháng rồi....em.....
- Hàn Tuấn Thiên!
Hắn còn chưa nói hết câu thì Mạc Phi Nhi đã nghiến răng gọi cả họ tên hắn. Quả nhiên, hắn không dám nói tiếp nữa, im lặng lặng nhìn cô trong lo sợ. Và cũng chưa kịp phản ứng gì thì cô đã hét lên, đồng thời chỉ tay về phía cửa.
- Anh mau cút ra ngoài cho em!
Cô vừa hét xong thì vớ lấy gối trên giường ném thẳng vào hắn, rồi đến chăn, bất cứ thứ gì có thể ném được cô đều ném hết. Vừa ném cô vừa mắng, đuổi hắn như đuổi tà.
- Này thì thiệt thòi! Này thì giả vờ! Anh nghi ngờ em như vậy sao? Muốn biết giả vờ hay không thì gọi Thiên Như đến rồi hỏi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Ra ngoài ngay cho em!
Thật sự mỗi lần cô ném như vậy thì Hàn Tuấn Thiên phải né hoặc đỡ đến toát cả mồ hôi. Bản thân cô là một đặc công nên đương nhiên ném như vậy đối với cô chẳng có gì khó khăn, nhắm đúng mặt hắn mà ném, lực ném cũng không hề nhẹ.
Nhưng thật sự lí do sức khỏe của cô đã dời ngày cử hành hôn lễ bao nhiêu lần. Hơn nữa, cô cũng bắt hắn làm hòa thượng đến giờ. Nói gì thì nói không phải là có chút bất công với hắn sao?
Hắn vừa đỡ vừa né, không ngừng năn nỉ cô dừng ném.
- Nhi Nhi, bà xã! Đừng ném nữa mà, em ném vậy là gϊếŧ chồng đấy!
Nhưng Mạc Phi Nhi chẳng muốn nghe hắn nói thêm bất cứ điều gì nữa, nhất quyết đuổi hắn ra cho bằng được. Đuổi đến cửa, cô đẩy hắn ra ngoài rồi khóa cửa lại vào ngay, vẫn chưa ngừng mắng.
- Anh cút ra ngoài đi! Nghĩ em giả vờ đúng không? Vậy em sẽ cho anh biết thế nào là giả vờ nhé! Để em trong đây sống hay chết cũng không cần anh lo nữa. Đồ khốn! Đồ xấu xa!
Hàn Tuấn Thiên bị đuổi ra khỏi phòng nhưng vẫn đứng ngoài đấy gõ cửa liên tục, tìm mọi cách để xin lỗi cô.
- Bà xã à, anh hồ đồ quá rồi nên mới nói linh tinh! Em đừng giận nữa mà, em giận như vậy không tốt cho cả em và bảo bảo đâu.
Tiếng tranh cãi của hai người đã làm thím Phương thấy lo lắng chạy lên hỏi xem.
- Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì ạ? Thiếu phu nhân lại không khỏe ở đâu sao?
Thấy Hàn Tuấn Thiên lắc đầu khổ sở, bà hình như đã hiểu được vấn đề.
- Thiếu gia, cậu lại chọc giận thiếu phu nhân nữa sao?
Hàn Tuấn Thiên xị mặt buồn bã, nhờ thím Phương giúp hắn gõ cửa nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra thì đã đóng sầm lại ngay, lí do là vì Mạc Phi Nhi đã nhìn thấy hắn.
.......................................
Tưởng rằng chỉ sau ba tháng, tình trạng sức khỏe trong thời kỳ mang thai của Mạc Phi Nhi ổn định lại thì sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng cô lại muốn để sau khi sinh xong mới cử hành. Nên Hàn Tuấn Thiên mỗi ngày đều khấn cho thời gian trôi thật nhanh để có thể vừa được làm cha vừa được dắt cô lên lễ đường.
Hắn cũng không còn chọc giận cô nhiều như thời gian đầu nữa, cũng đã ngoan ngoãn làm người đàn ông mẫu mực, một người cha một người chồng tốt rồi.
Ba tháng nữa lại qua, vì mang thai lần hai nên sức khỏe của Mạc Phi Nhi cần được chăm sóc đặc biệt hơn. Ngoài nghỉ ngơi ăn uống theo chế độ sinh hoạt bác sĩ kê và khám định kỳ thì cô còn được Hàn Tuấn Thiên đăng ký thêm lớp học cho mẹ và bé.
Hàn Tuấn Thiên đang tập trung lái xe nhưng vẫn không quên trò chuyện với Mạc Phi Nhi bên cạnh cùng An An và baby trong bụng kia nữa.
Trên tay Mạc Phi Nhi là một quyển nhật ký lưu lại từng ngày của con cô lớn lên. Cô vừa xem vừa mỉm cười trông rất hạnh phúc, rồi đưa cho Hàn Tuấn Thiên cùng xem. Hắn thấy cô cười như vậy trong lòng lại ấm áp rất nhiều.