Giữa con đường, đáng lẽ phải trống trải lại đang xuất hiên một bóng hình. Người đàn ông mặc bộ đồ đen, chùm mũ kín mít, anh ta ngồi xổm trước chỗ cô từng ngã xuống, cành hoa bách hợp trên tay anh ta cũng đặt xuống. Phi Nhi chậm rãi tiến lại gần. - Ta không cố ý, cháu đừng theo ta nữa. Lần trước đâm phải bố cháu cũng là vô tình thôi. Cảnh sát cũng nói như vậy rồi.
Con đường vắng vẻ lạnh ngắt chỉ có hai người, Phi Nhi run run đưa tay túm vai người đàn ông, nước mắt theo viền mắt chảy dài bên má. Hắn ta. Hắn ta chính là hung thủ.
- Anh…- Giọng cô run rẩy.
Bầu trời đen kịt, ánh sáng yết ớt khiến cô không nhìn rõ. Sườn mặt người đàn ông quay ra, anh ta vừa nhìn thấy cô liền chạy bán sống bán chết. Người đó, là Peter.
Phi Nhi vội vàng đuổi theo anh ta. Trong đầu cô bỗng nhớ lại lần gặp anh ta khi cô bị Tuấn Thiên bắt cóc trên núi. Lúc đó cô thấy anh ta có sự ngượng ngập đến bây giờ cô mới hiểu ra. Thì ra, anh ta liên quan đến vụ việc đó.
Phi Nhi mải suy nghĩ mà lao trên đường. Đúng lúc ấy một chiếc xe tải đường dài lao tới. Phi Nhi chết sững đứng đường, trong đầu cô bỗng trống rỗng. Ánh đèn xe chiếc sáng khắp người cô.
Tuấn Thiên lao ra trước xe, anh chỉ kịp xô cô về bên kia đường. Phi Nhi trong giây phút ấy nhìn rõ khuôn mặt anh, anh sao vẫn đẹp trai đến vậy, người đàn ông cô yêu vẫn luôn như vậy. Phi Nhi lúc bị anh xô đồng thời cũng kéo chặt cánh tay anh khiến cả cơ thể anh lao đến đè chặt lên cô. Nhưng, thân thể anh quá nặng, cũng quá to lớn, cô vẫn không kéo anh ra được chỗ không có xe lao tới.
Trong giây lát, Phi Nhi thấy sợi dây sinh mệnh móc nối anh với cô. Cả hai nhìn chằm chằm vào đối phương, đôi mắt đã thay họ nói lên tất cả.
Bíp… bíp….
- Hai người đang đóng phim hành động đấy à, ngáng giữa đường thế này ai còn chạy được nữa. Định cản trở giao thông à?
Lúc này, cả Phi Nhi và Tuấn Thiên mới quay ra nhìn chiếc xe vừa rồi. Xe dừng lại vừa vặn cách họ 10 phân, người tài xế bực tức quay sang lườm hai người.
Tuấn Thiên đứng dậy trước, anh đỡ Phi Nhi lên. Sau khi xin lỗi tài xế, anh đến bên cạnh Phi Nhi vẫn còn đang thất thần ngồi ven đường. Phi Nhi gục mặt giữa hai chân, cô vẫn chưa hết run, khuôn mặt cô vẫn trắng bệch không chút huyết sắc. Thấy anh lại gần, Phi Nhi mới nhìn thấy bó hoa bách hợp ve đường. Có lẽ, mục đích anh đến đây giống cô.
Tuấn Thiên cùng Phi Nhi đến chỗ xảy ra tai nạn, cả hai cũng thắp nhang, ước nguyện cho thiên thần bé nhỏ của họ sẽ được đến một nơi thật tươi đẹp, sống cuộc sống thật hạnh phúc.
- Phi Nhi, em muốn uống chút gì không?
Tuấn Thiên gọi cho mình tách café rồi đưa menu cho cô. Tuấn Thiên từ sớm đã thức dậy, anh vốn chỉ muốn đến thắp cho con nén hương rồi sẽ đi ngay không ngờ lại gặp được cô.
Phi Nhi vẫn không có chút động tĩnh. Đến khi anh lay vai, cô mới bất ngờ ngẩng lên. Cô gọi cho mình ly sữa nóng.
Phi Nhi mân mê mép ly sữa, lấy hết dũng khí cô mới quay sang nói với Tuấn Thiên:
- Em vừa nhìn thấy hung thủ đã gϊếŧ con chúng ta. Anh biết không là Peter, chính là hắn ta. Hắn ta đã đâm em, cướp tiểu bảo của em.
Nước mắt Phi Nhi lăn dài trên gò má, đôi mắt cô đỏ hoe, cả cơ thể không ngừng run rẩy.
Tuấn Thiên sang ngồi bên cạnh, anh ôm cô vào lòng, anh nhỏ giọng trấn tĩnh cô: “ Anh biết rồi, anh sẽ không tha cho hắn ta.”
Tuấn Thiên đưa cô về tận nhà, sau đó anh đứng lặng một lúc lâu. Phi Nhi vừa về nhà thì lao ngày vào phòng ngủ, cô thực quá mệt mỏi. Anh đứng chần chừ rất lâu, mãi sau mới để hộp quà lên bàn khách. Anh vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật Phi Nhi. Tuấn Thiên khép cửa lại, trên bàn khách là món quà của anh. Anh đã nghĩ đến rất nhiều thứ con gái thích. Trang sức, quần áo, mĩ phẩm nhưng sau cùng anh lại tặng cô hộp băng gạc này. Phi Nhi, em đừng làm mình bị thương nữa, anh sẽ rất đau lòng nhưng anh không thể ở bên chăm sóc cho em được. Vì vậy, em hãy dùng những miếng băng gạc này để chữa lành cho mình. Phi Nhi, anh mong không chỉ em là liều thuốc cho anh, anh hi vọng, bản thân mình cũng có thể chữa lành cho em.
Tuấn Thiên ấn vào dãy số, anh áp vào tai mình:
- Uyển Nhi, em đang ở đâu? Phi Nhi thức giấc thì đã 2 giờ chiều. Cô uể oải bước ra phòng khách, đôi mắt cô dừng lại ở hộp băng cứu thương trên bàn. Đây là quà anh tặng cô sao. Tuấn Thiên, vết thương đã đóng vẩy thì cần gì băng lại nữa.
Điện thoại bên cạnh reo liên hồi, lúc này Phi Nhi mới nhìn ra trong điện thoại có bao cuộc gọi nhỡ. Mọi người hôm nay có lẽ lo cô buồn nên muốn cô ra ngoài thay đổi không khí. Cũng đúng, cô nên sống thật tốt, cô đã hứa với Tiểu Bảo rồi, cô dù sao cũng 29 tuổi rồi. Hôm nay cuộc sống cô sẽ sang một trang mới.
- Phi Nhi, bên này. – Thiên Như đã đặt bàn sẵn trong quán ăn Hàn Quốc lớn nhất Bắc Kinh. Hôm nay mọi người tụ tập rất đông đủ, có vợ chồng Thiên Như, vợ chồng chị Thanh Hân, cả Lục Quyên và còn… cả Mặc Luân.