Chương 73

Hạ An đang ngồi học bài thì Duy Khải bỗng nhiên lấy tay khều khều ngón tay của cô.

Hạ An quay qua nhìn anh.

Duy Khải nói nhỏ vào tai cô: "Hạ An, tôi đi vệ sinh một chút."

Hạ An liền đơ người ra nhìn Duy Khải. Phải mất một lúc rất lâu thì cô mới kịp tải xuống bộ não của mình những lời anh vừa mới nói, bởi thế nên trả lời lại có hơn lâu.

"Ừm thì cậu đi đi, nói với tôi làm gì?" Tôi cũng đâu có đi vệ sinh chung với cậu được đâu.

Sau khi Duy Khải đi vệ sinh, Hạ An ngồi một mình thẫn thờ.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Duy Khải hôm nay thật sự rất lạ, bình thường anh ta đâu có ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Thế mà hôm nay, cô nói gì cũng nghe, đến mức đi vệ sinh cũng phải hỏi ý cô nữa.

Rồi nếu như, cô không cho anh ta đi có khi nào anh ta sẽ nhịn luôn không?

Hạ An suy nghĩ một hồi nhưng không có được kết quả gì. Cuối cùng cô quyết định không tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn nữa, mà tập trung vào học bài văn.

Được một lúc thì Gia Bảo ở bàn cuối tổ hai lại gọi cô: "Hạ An."

Hạ An nhìn Gia Bảo, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Gia Bảo ấp úng một lúc lâu rồi mới chịu nói: "Cậu với Duy Khải có phải là đang.."

Nhưng Gia Bảo còn chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải không biết đi vệ sinh xong từ lúc nào mà đã chui ra nói.

"Ừ, đúng vậy đó! Rồi giờ sao? Ý kiến gì hả? Muốn gì hả?" Giọng của Duy Khải rất lớn, nhưng thể mới vừa bắt quả tang kẻ ăn cắp đồ của nhà mình mà la làng lên cho cả xóm biết.

Duy Khải hổ báo đến mức vừa nói vừa nhào đến chỗ Hạ An ngồi sát vào cô, chẳng những thế còn để hẳn một tay lên vai của Hạ An, để khẳng định chủ quyền.

Gia Bảo lúc này nhìn chằm chằm vào Duy Khải, đôi mắt lộ rõ sự tức tối được đè nén từ rất lâu.

Duy Khải cũng chẳng hề chịu thua. Anh nhìn lại Gia Bảo, ánh mắt dữ tợn không kém.



Như thể, nếu Gia Bảo có bất kỳ động thái nào tiếp cận Hạ An nữa thì anh không ngại mà lại solo với Gia Bảo ngay và luôn.

Hạ An sợ nếu tiếp tục như thế này thì rất có thể hai người sẽ lao vào đánh nhau mất. Nên cô đã tìm cách chuyển sự chú ý của Duy Khải sang chỗ khác.

Hạ An kéo kéo tay áo của Duy Khải.

Duy Khải vẫn không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Gia Bảo với ánh mắt đầy mùi thuốc súng.

Hạ An trong lòng ngày càng lo lắng.

Lần trước hai người này đã đánh nhau trong nhà vệ sinh một lần rồi. Lần đó may mắn là trong nhà vệ sinh không có ai nên dễ dàng nói dối được.

Nhưng lần này, ở trong lớp nhiều người như vậy nếu đánh nhau nữa thì bị hạ hạnh kiểm là cái chắc.

Hạ An lại tiếp tục kéo áo của anh, đồng thời khẽ gọi: "Duy Khải."

Duy Khải lần này mới chịu xoay mặt qua nhìn Hạ An.

Hạ An lấy một viên kẹo dâu từ trong túi áo của mình ra, rồi đặt lên lòng bàn tay của Duy Khải: "Cho cậu nè."

Sau khi nhìn thấy viên kẹo dâu màu hồng trong tay, hàng chân mày đang cau lại của ai kia dường như đã được dãn ra đôi chút. Ánh mắt cũng không còn đằng đằng sát khí nữa, mà trở nên rất dịu dàng.

Hạ An chăm chú quan sát sắc mặt dần dần dễ chịu lại của Duy Khải mà thầm vui mừng, thở phào một hơi. Cô sắp dỗ được anh ta rồi.

"Hạ An, tự nhiên cậu lại cho tôi kẹo? Cậu xem tôi là con nít à?"

"Cậu không thích sao? Vậy thôi tôi không cho nữa."

Hạ An đưa tay ra định lấy lại viên kẹo trong tay Duy Khải, nhưng Duy Khải đã nắm chặt lấy viên kẹo ở trong tay rồi.

"Ai nói không thích." Không chỉ đơn giản là thích mà là rất thích, rất thích nữa kìa. Không phải thích viên kẹo mà là thích người cho kẹo.

Duy Khải hí hửng cầm viên kẹo trong tay, đã vậy còn cố tình cầm lên khoe ra cho Gia Bảo thấy.

Hạ An ngồi kế bên nhìn Duy Khải mà chỉ biết nói thầm một câu "Đúng là đồ trẻ con!"



Nhưng một viên kẹo này làm sao có thể nguôi ngoai được cơn giận dỗi trong lòng anh.

Duy Khải cầm viên kẹo ngắm nghía một lúc thì đột nhiên quay sang nhìn Hạ An, trách móc cô: "Đừng nghĩ cho tôi một viên kẹo là tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Tôi đã nói là cậu không được nói chuyện với nó, mà cậu hết lần này đến lần khác cãi lời của tôi."

Nhưng Hạ An lại hỏi lại một câu không ăn nhập gì với câu của Duy Khải: "Sao cậu đi vệ sinh nhanh vậy?"

Hình như cô nhớ là từ lúc anh đi vệ sinh cho đến khi về chỗ ngồi chỉ có hơn 5 phút một chút, chỉ 5 phút cộng mấy giây thôi chứ chưa qua phút thứ sáu nữa.

Duy Khải bực bội nói to: "Mới đi có một chút vậy đó mà có thằng khác lại rồi." Anh giận đến mức vừa nói vừa thở mạnh, tức muốn sì khói.

Không hiểu sao, khi nhìn gương mặt này của Duy Khải, Hạ An lại có chút buồn cười.

Sau đó anh nói tiếp: "Lần sau không được nói chuyện với thằng nào nữa, càng không được cho nó lại gần." Cái này vừa giống như một mệnh lệnh, lại giống như một lời cầu xin.

Hạ An hỏi lại: "Còn cậu thì sao? Cậu cũng đang lại gần tôi mà?"

Hạ An nhìn Duy Khải với vẻ khó hiểu.

Duy Khải nhìn Hạ An với vẻ suy tư.

Bây giờ, Hạ An mới để ý Duy Khải từ nãy giờ ngồi rất sát vào cô, sát đến mức đã ép cô vô tường luôn rồi.

Duy Khải hùng hổ nói: "Tôi thì khác, tôi đến gần cậu được."

Hạ An lại càng không hiểu: "Tại sao lại khác? Tôi thấy có cái gì khác đâu?"

Duy Khải lúc bấy giờ mới chỉ tay lên trán của Hạ An: "Khác ở chỗ này nè!" Sắc mặt anh lúc này bỗng nhiên rạng rỡ hẳn, dường như là vì vui quá nên quên cả cơn giận lúc ban nãy rồi.

Hạ An lấy tay sờ sờ trán mình, sờ tới sờ lui vẫn không biết là khác chỗ nào: "Tôi có thấy khác gì đâu?"

Khoé miệng Duy Khải hơi cong lên, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt rạng rỡ, rạng rỡ đến mức chói cả mắt: "Tôi đóng dấu xác nhận rồi!"

"Nên cậu đã là của tôi rồi." Duy Khải thật muốn nói thêm câu này, nhưng có vẻ nó không phù hợp với lứa tuổi học sinh cho lắm nên thôi.

Duy Khải càng nói Hạ An lại càng không hiểu được lời của anh, rốt cuộc là anh đã đóng dấu cái gì lên trán cô?