Chương 66

Đến thứ tư là thời hạn nộp bài báo cáo hóa, Duy Khải đã giữ đúng lời hứa mà viết bài báo cáo rồi nộp cho cô hóa.

Hạ An thầm thở phào nhẹ nhõm xem như đã vượt qua một kiếp nạn rồi.

Nhưng từ hôm đó cả lớp không ngừng xì xầm bàn tán về Duy Khải và Hạ An, tất nhiên là không bàn ở trước mặt của hai người họ rồi, mà bàn ở sau lưng.

Có mấy người vô tình bắt gặp Hạ An và Duy Khải thường xuyên đi học về chung với nhau, nếu là trước đây thì bình thường, bởi vì mọi người trong lớp nhà ở cùng đường nên cũng thường đi học về chung với nhau.

Nhưng từ sau cái vụ hộp milo đó thì đã trở thành một chuyện bất thường trong lớp, ai ai cũng tin chắc rằng Hạ An và Duy Khải đang hẹn hò với nhau.

Niềm tin của họ càng được củng cố sau một lần Duy Khải vô tình nghe được cuộc bàn tán của họ.

Cả đám bọn họ đều sợ đến xanh cả mặt, tưởng là Duy Khải sẽ nhừ cho họ một trận rồi, nhưng anh ta lại bày ra bộ dạng thờ ơ, làm bộ như không quan tâm đến những lời họ nói mà lướt qua, để mặt cho họ bàn tán chuyện của anh và Hạ An, bàn đến khắp trường đều biết luôn rồi.

Chỉ có một mình Hạ An ngốc nghếch là không biết gì, vẫn vui vẻ vô tư thôi.

* * *

Đến cuối tuần.

Bình thường lớp của Hạ An vào chiều thứ bảy sẽ học thể dục.

Học thể dục thì sẽ học trái buổi với các môn chính khóa, lớp Hạ An học chính khóa vào buổi sáng đương nhiên buổi chiều sẽ học thể dục, một tuần chỉ học thể dục một ngày thôi.

Thầy thể dục trông khá đứng tuổi rồi. Nghe thiên hạ đồn là bốn năm nữa thầy sẽ về hưu.

Thầy bình thường sẽ rất nghiêm khắc về vấn đề trang phục và giày dép. Ví dụ như áo phải bỏ vào quần, phải đi giày chứ không được mang dép kẹp, nếu đến muộn giờ học thì sẽ phải chạy bốn vòng sân trường.

Đến lúc kiểm tra thì càng khó tính hơn, nếu không vượt qua được thì thầy sẽ bắt nam chạy mười vòng, nữ chạy tám vòng sân trường mới cho đạt.

Hai giờ chiều là bắt đầu học thể dục, bây giờ đã là một giờ bốn mươi lăm phút rồi mà Hạ An vẫn ở trong nhà vệ sinh mãi chưa chịu ra.



Duy Khải đợi lâu đến mức không chịu nổi nữa mà đi lại nhà vệ sinh gõ cửa hối thúc Hạ An: "Hạ An, cậu ngủ ở trong đó luôn rồi hả? Ra đây nhanh coi! Tôi mà bị thầy phạt là cậu chạy cho tôi đó có nghe không? Ra đây!"

Tiếng của Duy Khải rất lớn, không chừng đến tận nhà hàng xóm còn nghe được luôn.

Hạ An bím chặt môi khẽ gọi: "Duy Khải.."

"Cái gì?" Duy Khải hỏi lại thái độ chẳng hề thân thiện một tí nào cả, rất là cọc cằn.

Một lúc sau, Hạ An mới lên tiếng: "Tôi nhờ cậu một chuyện này có được không?"

Duy Khải: "Chuyện gì thì nói lẹ lẹ đi!"

Hạ An vẫn không dám mở lời nhưng thế nào với Duy Khải: "Nhưng cậu phải hứa là không được giận thì tôi mới dám nói."

Duy Khải mất kiên nhẫn nói: "Thì nói đi!"

Hạ An chần chừ, dường như cô đang đấu tranh dữ lắm mới có thể nói ra được: "Tôi đến tháng, cậu có thể đi mua.. giúp tôi được không?"

Đã học đến lớp 9, từng học qua môn sinh học cho nên Duy Khải thừa biết là Hạ An muốn anh mua giúp cô cái gì rồi.

Hạ An ở bên trong nhà vệ sinh im lặng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Người ở ngoài cửa bây giờ đã im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng, xem ra đang có chút bối rối: "Cái đó.. sao cậu có thể kêu tôi đi mua cho cậu được chứ?"

Hạ An không khỏi lo lắng, không biết phải xử lý tình huống này như thế nào nữa.

Nếu tính ra thì một tuần nữa mới đến kỳ kinh nguyệt của cô. Bình thường thì kỳ kinh nguyệt của cô cũng rất thất thường nếu không sớm hơn hai ba ngày thì cũng trễ hơn tầm ấy thôi. Nhưng không hiểu sao lần này lại sớm hơn đến tận một tuần khiến Hạ An trở tay không kịp.

Tiếng của Hạ An từ trong nhà vệ sinh vọng ra: "Nếu không được thì hay là cậu cứ đi học đi! Không cần chờ tôi đâu."



Duy Khải bỗng dưng im lặng không đáp lại lời của Hạ An.

Sau đó thì cô không nghe tiếng của anh nữa.

Hạ An đứng bên trong có gọi anh mấy lần nhưng không thấy trả lời, cô nghĩ chắc có lẽ anh đã đi học rồi.

Hạ An vẫn ở trong nhà vệ sinh không dám ra.

Đang loay hoay tìm cách để ra ngoài đi mua băng vệ sinh thì bỗng dưng lại vang lên tiếng gõ cửa khiến Hạ An giật cả mình.

Duy Khải ở bên ngoài nói: "Hạ An.. tôi mua xong rồi, để ở trước cửa. Cậu nhanh lên một chút sắp trễ giờ rồi đó. Tôi ở ngoài cổng đợi cậu."

Hạ An có chút bất ngờ. Cô không thể tin nổi là Duy Khải lại chịu đi mua thứ đồ của con gái này cho cô, mà còn đi với tốc độ rất nhanh nữa.

Hạ An nhớ không nhầm là chưa đầy năm phút nữa.

Cô hé mở cửa thì Duy Khải đã đi ra ngoài cổng rồi.

Hạ An nhìn thấy trên tay nắm cửa có một túi nilon màu đen liền nhanh tay tháo nó xuống rồi đóng cửa lại.

Duy Khải ở ngoài cổng đợi được một lúc thì Hạ An bước ra.

Cô có chút ngại ngùng: "Cảm ơn cậu!"

Duy Khải không nói gì.

Hạ An cảm thấy Duy Khải tuy rất cọc cằn, thô lỗ nhưng đôi lúc lại rất tốt bụng.

Nghĩ đến đây Hạ An khẽ mỉm cười.

Vào cái giây phút Hạ An ngước lên lén nhìn Duy Khải thì bất chợt nhìn thấy hai má của chàng thiếu niên ấy có chút ửng hồng.