Đi bộ một lúc thì cũng đến trường.
Vừa bước qua cổng, Duy Khải đã thấy được một màn vô cùng đặc sắc ở ngay giữa sân trường.
Một cậu bạn trên tay cầm hộp milo đi lại đến chỗ cô bạn mà cậu ấy thích rồi nhét hộp milo vào trong tay của cô bạn đó.
Cô bạn đó từ đầu cũng đã thích cậu bạn đó rồi, nên cậu bạn đó vừa nhét hộp milo vào tay là cô bạn đó nhận ngay.
Cả trường ai cũng xoay đầu lại nhìn rồi "woa.." lên một cách đầy thích thú.
Thật ra, dưới sân trường này lâu lâu lại có mấy vụ như thế này. Có vụ thành thì cả trường được hôm ăn cơm chó ngập mặt, vụ không thành thì có dịp hóng chuyện cũng vui vui, mà người vui nhất chính là mấy đứa không có bồ.
Vụ cậu bạn hộp milo vừa xong lại thêm một cậu bạn nữa cầm bó hoa rất lớn lại tặng crush.
Duy Khải nói thầm trong lòng: "Cái vụ gì vậy trời? Học sinh của cái trường này bị cái gì vậy trời?"
Bây giờ anh mới chợt nhớ ra hình như bữa nay là 20 tháng 10 thì phải, ngày Phụ nữ Việt Nam.
Ngày lễ tình nhân hay ngày gì đó liên quan đến tình yêu thì tỏ tình không ai nói gì đâu, rồi mắc gì ngày Phụ nữ Việt Nam nó lại đi tỏ tình crush, đây là một đều Duy Khải vô cùng thắc mắc.
Thật ra tỏ tình crush thì cũng không cần phải lựa ngày gì cả. Ai mê tính một chút thì sẽ lựa ngày đẹp, ngày lễ kỉ niệm gì đó để tỏ tình thôi.
Còn lấy ngày Phụ nữ Việt Nam ra để tỏ tình chỉ là cái cớ thôi, lỡ không được đồng ý thì cũng còn có lí do mà chữa quê nữa chứ.
Thậm chí có mấy đứa trong trường nó còn lấy ngày lễ Thiếu nhi, ngày lễ Lao động, ngày lễ Quốc khánh ra tỏ tình nữa kìa, nói chung đủ kiểu hết cả.
Hạ An bây giờ mới đến trường. Duy Khải ác độc bởi vì cô nói anh là đồ thù dai thôi mà bỏ cô đi trước không thèm đợi cô để cô đi một mình.
Vậy mà mấy lần kia cô đi học trước bỏ lại anh thì anh lại giận, bày ra bộ mặt khó ở, không thèm nói chuyện, không thèm ăn cơm bắt cô phải đi năn nỉ.
Khi Hạ An bước vào trường thì đã hết màn đặc sắc lúc nãy rồi. Duy Khải thì đứng ở dưới sân trường nét mặt vô cùng đâm chiêu.
Duy Khải thấy Hạ An đang đi tới hai mắt đột nhiên sáng lên, sáng đến mức phát ra hào quang, liền nói: "Hạ An, mua cho tôi hộp milo."
Duy Khải nói xong thì miệng cười cười như đang suy tính một điều gì đó.
Hạ An thắc mắc hỏi: "Sao cậu không tự đi mua?"
Thấy Hạ An không chịu hợp tác, Duy Khải liền tung ra tuyệt chiêu: "Giờ cậu muốn tôi giúp làm bài báo cáo không?"
Hạ An nghe nói tới bài báo cáo liền như bị trúng ngay điểm yếu mà gật đầu lia lịa với Duy Khải.
Đã qua một lúc mà Hạ An vẫn đứng y nguyên ở chỗ cũ, Duy Khải mới hỏi: "Gật đầu rồi sao còn chưa đi mua?"
Hạ An xoè hai bàn tay ra trước mặt Duy Khải đòi: "Tiền đâu? Không có tiền làm sao tôi mua?" Đúng vậy cô chỉ mua giùm Duy Khải thôi, không có tiền làm sao đi mua.
Duy Khải nhăn nhó: "Thì cậu lấy tiền của cậu đi mua cho tôi cũng không được sao?"
Hạ An không chịu: "Nhưng người uống là cậu mà sao tôi lại phải trả tiền?"
Duy Khải lại đọc "bài ca" ở nhờ để cho Hạ An nhớ: "Nè Vũ Ngọc Hạ An, cậu nên nhớ là bây giờ cậu đang sống ở trong nhà tôi, xài tiền của nhà tôi, ăn cũng là ăn đồ của nhà tôi. Tôi kêu cậu đi mua cho tôi hộp milo cũng không được à?"
Hạ An nghe nói vậy cũng có lý, rồi đành ngậm ngùi bỏ tiền túi ra đi mua cho Duy Khải.
Vừa đi được vài bước, Hạ An đã nghe Duy Khải gọi: "Hạ An, mua xong đem lên lớp đưa cho tôi nha."
Hạ An gật đầu.
Khi cô vừa xoay mặt đi thì trên môi Duy Khải lại lần nữa xuất hiện một nụ cười không thể nào gian xảo hơn.
Lúc đi mua hộp milo cho Duy Khải thì Hạ An chưa cảm thấy được có gì lạ lạ đâu, cho đến khi mua xong hộp milo rồi bước vào lớp.
Bây giờ, Duy Khải đã ngồi vào chỗ của mình.
Gần sát giờ học nên hầu như lớp đều đã vào đông đủ hết.
Lớp rất ồn, vô cùng ồn. Có mấy đứa còn rượt đuổi nhau chạy từ tổ này sang tổ khác.
Nói tóm lại tình hình trong lớp lúc này chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "hỗn loạn".
Hạ An trên tay cầm hộp milo chầm chậm đi lại chỗ của Duy Khải, sau đó để hộp milo vừa mua lên bàn của anh: "Của cậu đó."
Tiếng của Hạ An vừa vang lên thì bầu không khí trong lớp lúc này bỗng trở nên im phăng phắc, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng của mấy con muỗi đang bay vo ve.
Mọi người ai cũng như bị dính tà thuật mà đứng hình hết cả, ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía Hạ An.
Hạ An cảm thấy tiếng của mình không quá lớn, nhưng cô không hiểu tại sao lại thu hút sự chú ý của mọi người đến như vậy. Mọi người khiến cô cũng hoang mang đến mức đứng hình nhìn lại bọn họ.