Chương 58

Dù bình thường Duy Khải lúc nào cũng cáu gắt, nói chuyện lớn tiếng với cô nhưng anh cũng không hung hăng giống như lúc này.

Quả thật nhìn Duy Khải lúc này Hạ An vẫn không kìm chế được mà cảm thấy sợ hãi.

Duy Khải bước lại gần Hạ An.

Hạ An thì vẫn đứng như trời trồng tại chỗ.

"Tránh ra!" Duy Khải không muốn dọa Hạ An sợ, nhưng mà cách nói chuyện cọc cằn này của anh từ nhỏ đến lớn đã như vậy rồi, nhất thời sửa không kịp.

Người mọi người xung quanh nhìn vào đều thấy là Duy Khải đang tức giận với Hạ An, nhưng nếu nghe được giọng của Duy Khải nói với Gia Bảo lúc nãy so sánh với bây giờ thì giọng anh thật sự đã nhỏ nhẹ hơn nhiều rồi.

Hạ An đang đứng chắn ở cửa, ngay cả cô cũng không để ý đều này. Khi nghe tiếng Duy Khải khiến cô vô thức mà giật mình, cũng may là còn có Mỹ Linh nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô kéo cô sang một bên.

Duy Khải chỉ nhìn sơ sơ cô vài cái rồi cứ thế mà lướt qua.

Hạ An và Mỹ Linh cũng nhanh chóng đi vào lớp.

Khi giáo viên bộ môn vừa vào lớp được vài phút thì loa trường phát thông báo mời Duy Khải và Gia Bảo lên văn phòng nói chuyện.

Không nói thì ai cũng biết hai người này bị gọi lên văn phòng là do vụ đánh nhau ở trong nhà vệ sinh.



Lúc nãy ồn ào một trận lớn như vậy làm sao không đến tai của ông thầy hiệu trưởng cho được.

Duy Khải và Gia Bảo đứng dậy xin phép giáo viên bộ môn rồi đi ra khỏi lớp.

Cả lớp ai ai cũng nhìn theo bóng của hai người vừa ra khỏi lớp với ánh mắt hóng chuyện. Có đứa còn chổng mông lên, thò đầu qua cửa sổ để nhìn cho bằng được Duy Khải và Gia Bảo. Nói thật nếu bây giờ không phải đang ở trong tiết học thì cả đám đã lao ra chạy theo hai người họ luôn rồi.

Tụi nó làm đến mức giáo viên bộ môn phải la lớn tiếng thì tụi nó mới chịu yên ổn không hóng chuyện nữa.

Duy Khải và Gia Bảo vào trong văn phòng.

Trong phòng bây giờ có thầy Phong chủ nhiệm của lớp và thầy hiệu phó, cũng may cho hai người là không có thầy hiệu trưởng ở đây. Nghe nói thầy hiệu trưởng tuần này đi công tác gì rồi, tuần sau mới về lận.

Thầy Phong thấy hai người bước vào liền, nghiêm giọng lớn tiếng hỏi: "Hai em biết hai em vừa làm cái gì không? Đánh nhau trong nhà trường? Đây không phải là tội nhẹ, có thể bị hạ hạnh kiểm như chơi đó, chẳng những vậy năm nay còn là năm cuối cấp của các em nữa. Các em không muốn thi chuyển cấp nữa à? Muốn nghỉ học phải không hay nghĩ chỉ học hết lớp chín là được rồi, là có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền rồi nên không cần học cao nữa sao?"

Thầy nhìn một lượt hai người xong rồi nói tiếp: "Chẳng những vậy đây còn không phải là lần đầu tiên hai đứa đánh nhau. Năm lớp 6 đã bị một lần rồi, lần đó suýt nữa bị hạ hạnh kiểm mà còn không sợ sao, lần này lại tái phạm nữa hả?"

Gia Bảo lúc này mới lên tiếng: "Thầy, là em bị lỡ trượt chân bị té trong nhà vệ sinh chứ không có đánh nhau gì hết."

Khoé môi Duy Khải khẽ nhếch lên, thái độ vô cùng khinh thường giành cho Gia Bảo.



Anh thừa biết Gia Bảo rất xem trọng việc học của mình, thậm chí để được hạng nhất lớp, nhất khối mà đã học ngày học đêm, rồi bỏ tiền ra đi học thêm chỗ này chỗ kia. Cậu ta xem nó như thể mạng sống của mình chỉ cần bị tụt hạng đều sẽ điên cuồng mà học để giành cho được hạng nhất mới thôi.

Bởi thế cho nên làm sao Gia Bảo có thể để chuyện này ảnh hưởng đến việc giành hạng nhất của mình. Mặc dù Gia Bảo là người bị đánh nhưng trường trước giờ đã có quy định nếu đánh nhau trong trường học dù là người đánh hay là người bị đánh đều sẽ bị hạ hạnh kiểm.

Dù cho có học được hạng nhất đi chăng nữa mà hạnh kiểm loại khá hay trung bình thì cũng coi như xong.

Gia Bảo sẽ không bao giờ ngu gì nói là mình bị Duy Khải đánh cả, cũng như không bao giờ để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến thành tích của cậu ta.

"Có thật không?" Thầy Phong hỏi lại.

Gia Bảo gật đầu.

Thầy Phong không thấy Duy Khải gật đầu nên hỏi: "Duy Khải?"

Một hồi sau Duy Khải mới gật đầu với thầy Phong.

Thật ra, Duy Khải không sợ gì cả, bị hạ hạnh kiểm thì cũng chả sao với anh, nhưng anh chỉ sợ duy nhất một đều đó là mời phụ huynh thôi.

Dù cha anh rất tí quan tâm đến anh, cả cuộc sống hằng ngày lẫn việc học nhưng anh biết không ấy bận bịu như vậy tất cả cũng là vì lo cho anh. Ông ấy dù sao cũng là cha ruột của anh, anh cũng không muốn thấy ông ấy vì anh mà phiền lòng.

Mặc dù lúc nào anh cũng làm cho ông ấy phiền lòng, nhưng đỡ được vụ nào thì hay vụ đó vậy.