Chương 43: Cô Ấy Vẫn Luôn Ở Đây Mà?

Khang nhìn đứa bé cơ thể ốm yếu nằm trong l*иg kính, cơ thể nó bao bọc đều là thiết bị y tế. Đứa trẻ nhỏ bé ấy phải thở nhờ vào ống thở, nhìn số đo nhịp tim chậm rãi của con trên máy đo nhịp tim, có thể thấy được con anh nó đang giành giật mạng sống với thần chết. Anh như chết lặng đứng chôn chân tại chỗ nhìn vào đó. Tâm trạng lẫn đầu ốc đều trống rỗng, dường như mọi tâm tư của anh đều đặt vào thiên thần nhỏ đang chiến đấu giành giật sự sống ở bên trong.

Giang Tuyết Nhan và Tiết Vương đứng một bên không nỡ động vào anh. Việc Tiết Nhu ra đi thật sự quá đột ngột, đến họ cũng không thể ngờ.

Từ lúc nhận được tin đến lúc nhận xác và đến bây giờ Khang vẫn luôn im lặng, anh không nói gì cả, không khóc, cũng không cười, càng không có vẻ đau đớn gì. Nhưng bậc làm cha mẹ nhìn vào đã biết con mình thế nào, anh cứng rắn không khóc không la lối không bọc lộ cảm xúc còn chẳng phải vì đang tự trách sao. Lúc mở điện thoại lên, có đến tận mười cuộc gọi nhỡ, lúc đó anh ngủ say không biết gì cả...

Tiết Vương chỉ biết thở dài lắc đầu, ông vừa mất đi cô con gái bảo bối duy nhất. Ông đau như cắt từng đoạn ruột vậy, nhưng ông làm sao mà trách Viễn Khang cho được? Đây là sự việc ngoài ý muốn và cũng chẳng ai muốn cả...

Được một lúc, vị bác sĩ trưởng khoa già đi đến chào người có mặt rồi bắt đầu nói về tình hình của con gái anh:

- Bé sinh non, nên cơ thể rất yếu. Hơn nữa lúc đưa vào cấp cứu dường như đã không còn thấy tim thai, nhịp đập rất yếu ớt. Cô bé này rất có ý chí sống, hiện tại thì tình trạng đã cải thiện hơn nhiều, ở lại theo dõi thêm khoảng một tuần nữa để xem xét tình hình rồi có thể cho xuất viện về.

Tuyết Nhan và Tiết Vương gật đầu cảm ơn rồi nhìn bác sĩ ấy rời đi. Anh đứng bên này nghe thấy hết tất cả, đôi mắt khẽ âm trầm, chỉ thở một hơi dài thườn thượt.

[...]

Giang Tuyết Nhan mang cơm đến đưa cho anh, từ lúc vào đây tới giờ, Khang vẫn luôn ngồi trước căn phòng này, vẫn không rời mắt khỏi đứa bé bên trong, đôi lúc lại thở dài thườn thượt.

- Khang, hay con chợp mắt một lúc đi.

Bà ngồi xuống cạnh Khang, khẽ nhắc nhở anh. Anh lúc này mới quay sang nhìn bà, trầm ngâm một lúc anh cất giọng hỏi:

- Con bé rất giống Tiết Nhu đúng không mẹ?



Giọng anh trầm ổn, ngữ điệu rất nhẹ nhàng, ấy thế mà phải khiến bà ứa nghẹn nơi cuống họng. Bà không kìm được nước mắt mà nghẹn ngào, bà gật đầu:

- Phải, con bé rất giống mẹ nó...

Anh gật đầu khẽ mỉm cười đưa tay lau nước mắt trên gương mặt mẹ:

- Mẹ và nó đều giống nhau, lúc khóc chẳng đẹp tí nào, nín đi...

Nhìn nụ cười trên môi Khang mà sao lòng bà đau quá... Nụ cười này... Từng xuất hiện trên gương mặt non nớt của cậu bé mười tuổi...

Bà thật sự muốn hỏi tại sao con trai bà luôn giấu nhẹm cảm xúc đi? Dù là hoàn cảnh như thế nào, dù là đau đớn ra sao... Con trai bà vẫn luôn cười... Từ năm nó mười tuổi bà đã không còn thấy nó khóc nữa...

Nhưng bà thật không ngờ, nó tài giỏi đến mức có thể kìm chế cảm xúc trong hoàn cảnh này... Nói thật thì thà nhìn thấy anh khóc còn hơn nhìn thấy anh cười trong nỗi đau đấy...

Anh vừa nhìn bà đã hiểu tâm tư của bà, anh cũng không nói gì thêm, chỉ mở hộp cơm rồi điềm tĩnh ngồi ăn.

Một lúc anh nhìn sang bên cạnh, cất giọng hỏi:

- Đói không?

Tuyết Nhan ngồi bên cạnh giật mình nhìn anh, anh đang xoay qua phía bên kia, không phải đang hỏi bà. Trong lòng bà có cảm giác bất an, chẳng lẽ... Khang nhìn thấy Tiết Nhu? Bà vội vàng nắm tay anh:

- Con... Đang nói chuyện với ai vậy?

Khang mỉm cười nhanh chóng đáp:



- Còn ai ngoài con heo lười biếng Tiết Nhu. Nó ngồi đây nãy giờ, hỏi tới thì nó bảo ăn rồi, không muốn ăn.

- Con bé đang ở đây à? - Bà bất giác hỏi lại.

Viễn Khang mỉm cười gật đầu:

- Cô ấy vẫn luôn ở đây mà?

Mặt mài Tuyết Nhan trở nên tái méc, anh vẫn đang cười với khoảng không gian trống trãi bên kia, gai ốc bà thoáng chốc nổi hết lên. Bà không nói gì thêm nữa mà rời đi. Nhìn bóng dáng mẹ khuất dần trong thang máy, nét mặt tươi cười vừa rồi liền trầm tĩnh hẳn đi. Anh dựa lưng vào thành ghế thở dài:

- Nếu có thể thấy... Thì tốt quá...

Dòng nước nóng hổi trong hốc mắt vô thức chảy ra, anh bật cười đưa tay quẹt nó đi. Sao lại khóc chứ? Khóc thì được gì? Khóc cũng đâu thể khiến Tiết Nhu sống lại? Anh đang tự hỏi tại sao dậy rồi lại ngủ? Nếu như lúc đó anh không ngủ thì có phải sẽ đến đây kịp, ít nhất là có thể nhìn cô lần cuối không? Nếu anh không sốt, cô không đi mua thuốc thì có phải sẽ không như bây giờ không?

Nơi bên trong lòng ngực trái... Thật sâu trong tâm thất nó như bị thiếu mất một thức gì đó... Nó như đang bị ai đó xâu xé... Rất đau...

Rõ ràng đã rất kìm chế nhưng tại sao khi nhìn vào đứa trẻ đang sống nhờ thiết bị y tế kia nước mắt anh nó lại tuông ào ra. Đôi mắt anh trở nên đờ đẫn, nặng nề, hàng loạt câu nói tự trách dồn dập phát ra trong đầu anh.

- Có phải... Chỉ cần anh bảo vệ tốt tiểu bảo bối, thì em sẽ về không?

Câu nói trong vô thức ấy khiến tim anh quặn đau. Anh không thể trốn tránh nữa... Không thể tự lừa bản thân nữa... Tiết Nhu thật sự đi rồi... Cô ấy ra đi để lại bảo bối nhỏ cho anh.

Vậy nếu không thể cùng bảo vệ cho bảo bối nhỏ... Vậy thì anh sẽ bảo vệ con bé luôn cả phần của cô...