Chương 98: Nhẹ Nhàng Ấm Áp Còn Có Cả Sự Hạnh Phúc

Hiếm có một dịp Tiết Nhân đi chơi với ông bà, ở nhà chỉ còn cô và anh “vợ” siêu đảm đang. Cô mới ngủ dậy, mới rửa mặt là ai kia đã lên tới phòng gọi cô xuống ăn.

Khang lên tới phòng, thấy cô vẫn còn nằm lăn qua lăn lại trên giường, anh thở dài than thở.

- Sắp thành heo rồi, nằm miết thôi.

Vừa nói anh vừa đi đến gần cô, ngồi xuống giường đưa tay kéo cô ngồi dậy. Tiết Nhu bị quở cho thành heo thì cau mày.

- Có thành heo đâu, vòng eo cũng còn “nuột” lắm mà.

Ờ thì nói câu ấy xong thì có hơi mất cỡ, nhìn lại vòng eo thì nó đã không còn được như trước nữa rồi, nó tròn lên một cách đáng kể. Sống trong sự chăm sóc chiều chuộng của Khang, đã lâu rồi cô không quan tâm đến ngoại hình nữa.

Khang bật cười đưa tay luồn vào áo cô xoa xoa cái vòng eo “nuột nà”. Đây chính là cái vòng eo được anh nuôi đấy, anh tự tin mình có tay nghề nuôi… “heo”.

Thấy anh cười, cô biết anh đang trêu ghẹo cô, nhưng mà không sao, đây là anh nuôi mà. Lỡ có thành heo thật cô đố anh dám chê. Cô bĩu môi hờn dỗi:

- Ai nuôi mà giờ nói như thể tự phát ấy?

Khang phì cười, anh cúi xuống giở áo cô lên để lộ phần bụng có xíu mỡ của cô, anh hôn nhẹ lên nó.

- Tao nuôi đấy, thấy tao giỏi không?

Cái dáng vẻ tự hào khoe chiến tích của anh Tiết Nhu phì cười vuốt tóc anh, cô nở nụ cười ẩn ý:

- Sao mày không nghĩ là có em bé?

Khang nghe thì giật mình, mặt anh đanh lại hẳn:

- Không thể nào.

Cái dáng vẻ cự tuyệt như thể nhất định, chắc chắn sẽ không có em bé, cô chỉ phì cười vuốt tóc anh, còn chưa kịp trả lời Khang đã đánh nhẹ vào tay cô:

- Vuốt hư tóc hết.

Anh dùng tay chỉnh lại tóc rồi liếc cô một cái. Ôi trời, cái đôi mắt sắc bén lắm nha, nhiều lúc nhìn còn không biết mình có vợ hay có chồng. Cô còn chưa kịp nói gì anh lại đánh tiếp vào tay cô:

- Mốt đừng động vào tóc Nhân Nhân nha, em quậy hư tóc con bé rồi.

Tiết Nhu nhíu mày. Ha, giờ rõ rồi nha. Viễn Khang đích thị là một người “vợ” đảm đang lo việc nhà, tỷ mỹ chăm việc con. Nói sao nhỉ? Khang thích tóc của Tiết Nhân lắm, anh chăm tóc con bé còn hơn chăm con bé cơ. Mà cũng rất may mắn là con nhóc nhỏ này cũng thích tóc dài, chịu nuôi tóc chứ không thì ba nó lại bắt cô sinh thêm một đứa lại khổ.

Cô hằng ngày chỉ là thấy tóc con bé mượt nên hay vuốt, lâu lâu lỡ tay làm đứt vài cọng, mỗi lần bị Khang bắt gặp anh lại mắng cô. Trái tim “mỏng manh” của cô mỗi lần bị mắng là đau tới “chảy nước mắt”.

Cô chỉ “ồ” một tiếng lấy lệ, sau đó lại vò tóc anh thành một cục rối. Khang tức tối hét lên.

- Sao mày báo quá vậy, có tin tao cắn chết mày không?

Vừa nói xong anh đã cắn mạnh vào phần bụng mỡ của cô, Tiết Nhu vì đau mà giãy giụa đánh tay vào đầu anh liên tục.

- Mày nổi máu chó điên à? - Cô vừa đẩy đầu tên vô sỉ này ra đã suýt xoa ôm lấy bụng mình, tuy cô không có thiện cảm với bé mỡ, nhưng mà cắn như vậy cô đau lắm biết không.

Khang hừ một tiếng rồi chỉnh lại tóc, anh đau lòng nhìn vài cọng tóc đứt, đau đớn lườm cô như thể “mày gϊếŧ chết con cưng tao rồi”. Này là do anh thôi, anh chăm tóc quá cô thấy tóc anh mượt nên mới phá.

Chí chóe một lúc vợ chồng anh mới trở lại bình thường, ngày nào không cãi lộn ngày đó ăn không ngon thật mà.

- Xuống ăn, tao nấu xong hết rồi.

Khang bước xuống giường kéo tay cô, Tiết Nhu thì lười biếng nằm lì trên giường, cô mỉm cười vỗ tay:

- Vợ tao nay đảm đang quá.

Khang chỉ cười lại với cô rồi không nói gì thêm. Anh bất lực cúi người bồng Tiết Nhu xuống bàn ăn. Xuống đến bàn ăn rồi anh chỉ biết bất lực thở dài với câu nói:

- Tao làm biếng ngồi quá.

Trời ơi có cái cây nào đó để anh đánh chết con heo làm biếng này không. Đồ ăn thì nấu sẵn, đã lên tận phòng bế xuống ăn. Chỉ việc ngồi và ăn thôi mà cũng làm biếng.

Nói thì nói vậy nhưng trên thực tế anh vẫn đặt cô ngồi trên đùi, đút cô ăn từng muỗng cơm, miếng thịt. Tiết Nhu cứ thế mà như em bé được anh chăm sóc. Cô đòi hết cái này đến cái kia, lười biếng đến độ dính lấy cơ thể anh không chịu buông. Khang thì quá quen với mấy cái này, anh vẫn không than vãn gì mà cứ để cô tùy ý.

Đôi lúc anh nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng lắm, dịu dàng cực, người đàn ông ấm áp của lòng cô luôn. Đôi lúc lại điên điên chọc khùng cô, chỉ muốn tát cho một phát bay ra sao hỏa.

Tiết Nhu ăn xong thì cuộn gọn người ngồi trong lòng Khang, cô chu chu môi:

- Anh yêu bé không?

Khang nghe thấy thì ớn hết da người, cái giọng điệu thảo mai kinh khủng. Anh cốc nhẹ vào đầu cô, liếc cô đến mức lộ nguyên hình, mỗi lần cô có hứng là tên đáng ghét này lại khiến cô tụt mood, tức chết đi được.

Bắt gặp dáng vẻ giận dỗi của Tiết Nhu anh mới cười cười vỗ vỗ vào tấm lưng bé nhỏ:

- Yêu yêu, rất yêu ạ.

Tiết Nhu hài lòng tặng anh cái liếc cảnh cáo, xem như anh biết điều.

Hôm nay Tiết Nhu dính người rất lạ, cô dính anh mọi lúc mọi nơi, dính còn hơn keo 502.

Đến lúc tắm Tiết Nhu vẫn nằng nặc đòi anh tắm cho bằng được. Anh bắt gặp dáng vẻ trẻ con này cũng không càm ràm lời nào. Bởi vì… Như thế này mới giống vợ anh, kiên cường quá có khi lại không phải.

Nói là tắm cho, thật chất anh chỉ gội đầu cho cô, còn lại thì cô vợ da mặt dày lúc lên giường và da mặt mỏng lúc bình thường kia dĩ nhiên là đuổi anh ra ngoài.

Tắm xong Tiết Nhu chạy ào ra nhào vào lòng anh tìm kiếm sự ấm áp. Bàn tay vừa chạm vào người cô đôi lông mày đã nhíu lại.

- Em lại tắm nước lạnh à?

Tiết Nhu cười hề hề, cô thành thật:

- Phải, trời hôm nay nóng, nếu em tắm nước nóng thì có khi bây giờ phải mở máy lạnh xuống mười sáu độ c.

Viễn Khang nghe vậy đôi mày mới giãn ra, anh đặt bàn tay lên lưng cô xoa nhẹ, tay còn lại kéo mền lên quấn lấy cơ thể cô.

Ôm ấp một lúc cô bắt đầu cảm thấy đói bụng, bụng kêu ồm ộp đến Khang cũng nghe, anh hiểu ý tự giác xuống bếp lục tủ lạnh xem nhà còn gì để nấu cho cô ăn. Thường đói vào những lúc không ai bán gì.

Cái dáng lưng to to vững chãi mang tạp dề nấu ăn phải nói là siêu lòng người. Nếu Khang là người chưa vợ không biết sẽ làm đổ gục bao nhiêu trái tim của các cô gái. Cô đang nghĩ nếu lúc trước không lấy Khang cuộc đời cô sẽ ra sao? Vô tình vớ phải thằng “bê đê” hóa ra lấy được “cô vợ đảm đang” phi vụ này Tiết Nhu chỉ có hời không có lỗ.

Ăn xong no nê thì lên phòng, đang tự hỏi sao hôm nay chồng cô “tử tế” quá, nguyên ngày chẳng than vãn cô lời nào, hóa ra chỉ là giả tạo thôi. Lên đến lãnh thổ rồi, cái gì gọi là bản chất sẽ lộ ra hết.

Khang nhanh chân phóng lên giường, thân hình to lớn nằm dài chiếm giữa giường, dang tay dang chân lấn hết cả một diện tích cái giường.

Thấy Tiết Nhu ngẩn ngơ, Khang lên tiếng nhắc nhở:

- Mau đến đây ôm vợ đi. Đêm nay thân trai ngọc ngà này là của em.

Giọng điệu này… Vẻ mặt này… Đừng nói là định làm nũng nữa nhé? Còn chưa kịp định hình “nhỏ” chồng đã cắn môi tạo dáng vẻ quyến rũ. Má ơi, chóng mặt hoa mắt ngang!

- Đau eo lắm rồi, ngày mai còn phải đi rước Nhân Nhân.

Viễn Khang nhìn thấy thái độ thẳng thắn của vợ, anh bật cười lớn.

- Lúc trước rõ có người đi theo cầu xin năn nỉ, vậy mà giờ cho lại không thèm.

Tiết Nhu đi đến giường, cô thẳng thừng gạt tay gạt chân anh ra rồi đanh giọng:

- Hay bây giờ tao đập đầu vào tường cho nó bị ngu lại rồi tao sẽ yêu thương mày ha?

Nghe vậy anh liền trở mặt lườm cô. Khang tỏ vẻ giận dỗi, anh gối đầu lên chân cô, thừa cơ cắn lên chiếc đùi trắng ngần khiến Tiết Nhu muốn nhảy dựng lên. Cô theo phản xạ đánh vào đầu tên điên này vài cái, nhưng Khang mặt dày mà, à không chai mặt mới đúng. Anh cố tình cắn mạnh hơn khiến Tiết Nhu phải nắm tóc anh giật giật.

Móa, lần đầu tiên trong đời cô biết có đứa thèm bị cô giật tóc đấy.

Khang ngẩng đầu, bày bộ mặt vô sỉ:

- Thôi tao biết mày thèm tao mà, không sao đêm nay tao cho free không cần trả phí đâu.

Nói rồi liền chồm người đẩy ngã cô xuống giường, dùng thân hình to lớn của mình trấn áp cô vợ dưới thân. Nhận thấy Khang chuẩn bị “làm việc” Tiết Nhu liền la lên:

- Khoan… Khoan đã… Không… A… Không Không…

Tiếng kêu đứt quãng chỉ vang vãn tầm mười phút đầu sau đó là chẳng nghe nữa, sự ra vào của Khang luôn dịu dàng, dù là bao nhiêu năm trôi qua thì anh vẫn sợ làm cô đau. Luôn cố gắng nhẹ nhàng khi luân chuyển, cô dù đã nói anh phải bung xõa nhưng hình như chẳng thấm thía vào đầu anh được mấy chữ.

Ây da, nói sao nhỉ? Cô thích cảm giác lần đầu hơn, lần đó Khang như bị bỏ thuốc ấy, không nương tay một chút nào.

- A… Mày… Mày có thể thoải… Thoải mái một lần… K… Không…

Lời nói tuy ngắt quãng theo từng nhịp nhưng vẫn đủ để Khang hiểu, anh dừng lại thở hổn hển một hồi lâu, Tiết Nhu tưởng chừng mình đã phá nát cuộc vui của anh, định nói lời xin lỗi thì Khang bật cười.

- Nhớ lời mày nói đấy.

Khang sau một hồi thở thì đã lấy lại sức, anh kéo Tiết Nhu xuống nửa cuối giường, đặt hai chân cô lên vai mình, trước khi làm còn tặng cho cô nụ cười ma mị. Tiếng bạch bạch phát ra khiến cô đỏ mặt, tiếng ma sát da thịt ấy mỗi lúc càng lớn kèm theo đó là tiếng rên ma yêu mị, sự hòa âm ấy nếu để ai nghe thấy sẽ mắc cỡ chết mất.

Tiếng động ám muội khiến người nghe phải đỏ tai một lúc càng dai dẳng, nó dường như là chẳng muốn dừng lại. Tiếng rên khe khẽ của Tiết Nhu khiến Khang rất mắc cười, anh cúi xuống vuốt ve gương mặt yêu mị:

- Bà xã, thoải mái đi…

Tiết Nhu bị nói liền đỏ cả mặt, cô bây giờ rất muốn đánh Khang một phát cho chừa cái bản mặt đắc ý. Nhưng muốn đánh lại thành muốn hôn. Tiết Nhu dang tay ra hiệu cho Khang. Anh liền hiểu ý mà nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy chiếc môi mềm mại. Tiếp theo đó là những tiếng thở gấp gáp và rồi là tiếng gầm nhẹ khiến Tiết Nhu mệt rã người.

Khang gục đầu lên bầu ngực cô, Tiết Nhu liền theo thói quen mà đưa tay ôm đầu anh vuốt ve.

- Thôi cho tao ngốc lại đi. Bình thường mà bị ức hϊếp thế này mụ nội tao cũng đé* cần.

Anh ngậm lấy một bên nhũ hoa, bàn tay mân mê hai bầu ngực trắng nõn, vẻ mặt ngây thơ hết sức:

- Ai ức hϊếp chồng anh, anh sẽ biết thành siêu nhân gao ch*m bay đầu kẻ đó.

Tiết Nhu nghe thấy nhịn cười không nổi, dù đang thở rất mệt nhưng không thể nhịn cười, chưa kịp thở đã cười lớn, không khí không thể lưu thông khiến cô ho sặc sụa. Khang kéo cô ngồi dậy, dịu dàng đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô thông khí.

Còn chưa kịp cười tiếp Tiết Nhu đã bị đè xuống giường, cô bây giờ không còn hơi sức để mà phản khán nữa rồi.

Sau vài trận cuồng nhiệt, Tiết Nhu mệt rã người nằm trong vòng tay ấm áp của Khang. Cô áp gò má lên l*иg ngực ấm áp, hơi ấm ấy tạo cho cô cảm giác an toàn đến độ cô dường như muốn ngủ thϊếp đi.

Bàn tay Khang vẫn đều đều nhẹ nhẹ vuốt lưng cô. Chợt, cô ngẩng đầu nhìn anh, trên môi lộ ra nụ cười dịu dàng.

- Như này… Có phải giống lúc tao mang bầu Nhân Nhân không?

- Nhẹ nhàng, ấm áp, có cả… Sự hạnh phúc!