- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hài Hước
- Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con
- Chương 85: Không Sợ Gì Chỉ Sợ Mẹ
Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con
Chương 85: Không Sợ Gì Chỉ Sợ Mẹ
Khang đưa hai cô công chúa về nhà mẹ, lần này anh về anh không hề báo trước. Chỉ vừa về đến trước cổng nhà Tiết Nhu đã vội phi vào nhà ba mẹ mình. Cô ôm lấy ông bà Tiết như đứa nhỏ ba tuổi cần sự chở che của ba mẹ.
Tiết Vương xoa đầu con gái, giọng ông dịu dàng:
- Tiết Nhu, con có quậy chồng không?
Tiết Nhu nghe ông hỏi cô ôm cánh tay ông, ngã đầu lên vai ông nũng nịu, đôi gò má phụng phịu:
- Nhu không có quậy, chỉ có Khang ức hϊếp Nhu thôi!
Nghe vậy ông bật cười dỗ dành con gái cưng. Khang ngồi một bên chỉ có thể cười trừ, không quậy anh ư? Anh cứ cảm thấy ba vợ anh biết trước câu trả lời vẫn cố tình hỏi.
Lệ Uyên lúc này lại cúi xuống nhìn cô cháu ngoại trong lòng mình, bà mỉm cười hỏi:
- Nhân Nhân, mẹ con có quậy không?
Nghe bà hỏi Nhân Nhân, Tiết Nhu đang làm nũng với Tiết Vương liền quay ngoắt qua nhìn con bé, cô ra ám hiệu không có. Thế nhưng Tiết Nhân tuy là cô bé nghịch ngợm nhưng không biết nói xạo, con bé ậm ờ nửa ngày trời cuối cùng lại nói:
- Nhân Nhân quậy cùng mẹ ạ.
Câu trả lời vừa bao che vừa vạch tội khiến ai nấy đều bật cười, chỉ có Tiết Nhu là không vui. Tiết Vương xoa đầu con gái, con gái ông bây giờ chẳng khác lúc nhỏ là mấy, vẫn cứ nghịch ngợm như vậy. Ông cưng chiều véo chiếc mũi nhỏ của cô:
- Khang đi làm mệt, con còn quậy Khang làm gì?
Giọng ông đều đều vang bên tai, cô liền uất ức trả lời:
- Khang suốt ngày cứ ôm máy tính, Nhu chỉ là thấy buồn thôi mà…
Vẻ mặt uất ức thấy mà thương, anh cũng chịu rồi, lúc trước có Minlia ở nhà trông cô, anh đi làm xong chiều về là dành hết thời gian cho cô. Ba tuần nay anh luôn ở nhà nên phải làm việc với máy tính nhiều.
Lệ Uyên xoa đầu con gái, bà biết con gái bà luôn mè nheo với con rể, bà biết con gái bà là một gánh nặng, bà cũng biết Khang rất thương Tiết Nhu vì thế bà mới để con gái sống cùng anh đến bây giờ. Bà luôn tin tưởng Khang sẽ không vì bất cứ thứ gì mà thay lòng đổi dạ. Nhưng dù anh có thương con bà đến đâu thì cũng có lúc sẽ mệt mỏi.
Bà khẽ giọng nói với cô:
- Chồng con còn phải đi làm, con đừng…
- Mẹ à, con cảm thấy như bây giờ rất tốt.
Bà còn chưa nói hết câu Khang đã cắt ngang. Anh không muốn xen vào lời của mẹ vợ, nhưng anh biết bà muốn nói gì. Bà lại muốn bảo vợ anh phải hiểu chuyện này nọ, mỗi lần bà dặn như thế y như rằng Tiết Nhu né xa anh tám mét, chẳng dám làm phiền tới anh. Nhưng với anh, anh muốn vợ anh tự nhiên bày tỏ thái độ, anh không lúc nào cũng phải gò bó cô. Anh chịu được tính khí vợ anh, nếu anh chịu được thì anh không cần ai phải dạy dỗ vợ anh.
Thấy anh bao che Lệ Uyên nhìn anh rồi thở dài gật đầu.
Tiết Vương thấy từ lúc vợ mình lên tiếng sắc mặt Tiết Nhu đã thay đổi, ông liền ôm con gái:
- Tiết Nhu ngoan, nghe lời Khang là được rồi.
Tiết Nhu được ba ôm cảm thấy có chút ấm ức. Tiết Nhu không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ, cô rất sợ mẹ, lần nào gặp, mẹ cũng bắt cô phải hiểu cho Khang thế này thế nọ. Nhưng Khang không nói gì cô làm sao mà hiểu, việc cô quậy ở nhà cô dám tự tin công khai nhưng không dám cho mẹ biết vì sợ mẹ lại bắt cô trở nên ngoan ngoãn. Ở nhà với mấy cái bức tường, ra vào cũng chỉ trong nhà bảo cô ngoan ngoãn chút nữa chắc cô sẽ tự kỷ mất. Cô là loại người không thể ngồi yên!
Ngồi thêm một lúc thì nghe tiếng mở cửa bên nhà mẹ Khang. Lúc đến đây thấy nhà Tuyết Nhan khóa cửa nên anh mới qua đây ngồi nói chuyện với ông bà Tiết. Giờ mẹ anh về rồi anh nên qua đó nói chuyện với mẹ rồi.
Cô vẫy tay chào ba mẹ rồi đi với anh qua nhà mẹ chồng. Vừa ra khỏi nhà cô đã thở hắt một tiếng, vẻ mặt trông mệt mỏi hẳn.
Khang mỉm cười đưa tay ôm vai cô, anh nói khẽ vào tai vợ mình:
- Em chỉ cần thoải mái là được. Anh không quan trọng mấy việc như mẹ nói.
Thấy Khang hiểu được lòng mình cô liền ôm lấy anh mè nheo gật đầu. Anh xoa đầu cô rồi đi vào nhà.
Vừa mở cửa vào nhà anh đã ngây người tại chỗ, anh thấy bóng dáng một cô gái, rất quen thuộc. Đôi mắt anh nheo lại kinh ngạc:
- Trần Viễn Du?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hài Hước
- Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con
- Chương 85: Không Sợ Gì Chỉ Sợ Mẹ