Chương 7

17.

Trong tay bạn gái cũ ôm đứa trẻ, ước chừng hơn một tuổi.

Bầu trời rơi tuyết nhỏ, hai người đứng ở cổng trung tâm thương mại, cứ như vậy tán gẫu mấy câu.

"Hiện tại anh kết hôn chưa?"

"Nhanh thôi, mấy ngày nữa cô ấy sẽ về nhà anh ra mắt bố mẹ."

"Anh vẫn còn đi làm trong nhà máy sao?"

"Không, bây giờ anh làm nghề tự do, ở nhà kiếm tiền."

Bạn gái cũ trầm mặc xuống: "Vậy anh, đủ khả năng trả sính lễ không?"

Anh cả cười cười: "Người yêu anh bảo nhà cô ấy không thiết mấy thứ này."

Nụ cười của bạn gái cũ gượng gạo: "Vậy thì tốt, chúc anh hạnh phúc."

Trời quá lạnh, đứa trẻ trong ngực cô ấy khóc ầm lên.

Cô ấy dỗ đứa trẻ, anh cả tạm biệt cô ấy.

Khi lướt qua, cô ấy nhẹ nói: "Lưu Tài, thật xin lỗi."

Vào trong trung tâm thương mại, hơi nóng của điều hòa phả vào mặt.

Vẻ mặt anh cả buồn bực sầu não.

Tôi có chút mất hứng: "Làm sao anh không nói cho cô ấy bây giờ anh kiếm được nhiều tiền rồi, v/ả mặt của cô ấy..."

"Là lúc đầu anh không chịu phấn đấu, cũng không thể oán gi/ận toàn bộ lên cô ấy. Nói cho cùng là không có duyên phận."

"Cô ấy hẹn hò với anh hai năm, anh cũng không mua được đồ gì tốt cho cô ấy, thật ra thì cũng là bị gia đình bên kia gây kh/ó d/ễ. Em nhìn cách ăn mặc của cô ấy bây giờ,có lẽ cô ấy sống cũng không dễ dàng gì."

"Không cần thiết phải đ/ả k/ích cô ấy nữa."

Tôi nghĩ…

Khả năng cũng là bởi vì anh cả có thể đồng cảm với người khác, hiểu rõ người khác, cho nên mới có thể viết tiểu thuyết tốt.

Con đường tình yêu của anh cả vẫn là rất gập ghềnh.

Chị dâu cả là con gái cả, còn là sinh viên đại học.

Lúc đầu trong nhà chị ấy không đồng ý.

Sau đó anh cả ở tỉnh thành mau nhà, lại mua xe.

Anh họ của chị dâu trùng hợp là một biên tập trang web, biết tên tuổi của anh cả.

Hoàn cảnh trong nhà cũng khác mấy năm trước.

Cậu có một nghề cứng, nhà không có nợ bên ngoài.

Anh hai là nghiên cứu sinh, tôi cũng là sinh viên đại học đàng hoàng.

Sau này sẽ không gây phiền toái cho anh cả, hơn nữa còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Cuối cùng sau bao phen gi/ày v/ò, rốt cuộc anh cả ở ba mươi tuổi đã có thể tu thành chín quả.

Ở trong thôn…

Không có học đại học đàng hoàng, đã đều sớm kết hôn rồi.

Anh cả có rất nhiều bạn học từ cấp ba bây giờ đều đã có con họp lớp bốn rồi.

Ngày kết hôn, đoạn kính trà mẹ chồng, mợ khóc thành lệ nhân.

Nắm lấy tay của chị dâu cả: "Từ nhỏ Lưu Tài hiểu chuyện lanh lợi, không thích nói chuyện. Sau này liền giao cho con, hai người các con cố gắng có một cuộc sống tốt là ta mừng lắm rồi."

"Mẹ cùng với ba nó không cần mấy đứa quan tâm."

Anh cả tuổi nổi loạn thì mợ nói một câu anh cả cãi một câu.

Nếu không là nói cái gì với anh cả, anh ấy đều làm như không nghe được.

Chắc là mợ đã quên rằng từng có thời mợ hận không được lấy d/a/o ch/é/m anh cả ra tr/ăm m/ảnh.

Anh hai tốt nghiệp nghiên cứu sinh đứng thứ ba toàn khóa, ký được hợp đồng làm chính thức với một nhà máy xí nghiệp nhà nước ở Thượng Hải.

Tiền lương hàng năm rất tốt, hơn nữa sau khi làm việc được một thời gian còn có thể được hỗ trợ đăng kí hộ khẩu.

Mợ t/ức ch*t.

"Xa như vậy, sau này còn có thể dựa vào thằng bé sao?"

"Đứa con trai này là uổng công nuôi rồi, thằng bé từ nhỏ đã ngh/ịch ng/ợm, hay lang thang đây đó như đứa không có nhà. Quả nhiên, bây giờ đi đến nơi xa thật rồi."

Anh hai cầm điện thoại lên: "Vậy thì con gọi điện nói với người ta là con không đi nữa nhé!"

18.

Mợ giựt lấy điện thoại của anh ấy: "Mày bị đ/iên à, công ty tốt như vậy, bao nhiêu người nộp đơn ứng tuyển, cạnh tranh đến quên m/ạng còn không thể nào vào được."

Tôi muốn sớm tốt nghiệp đi làm đỡ đần mọi việc trong nhà.

Nhưng anh cả anh hai đều khích lệ tôi thi nghiên cứu.

"Bây giờ trình độ học vấn khoa chính quy cũng không coi là cao, nếu như sau khi em tốt nghiệp xong đi làm rồi lại mới quay ra thi nghiên cứu, thì sẽ không dễ dàng bằng bây giờ học luôn."

"Ba mẹ có bọn anh, không cần đến con gái phỉ lo lắng."

Mợ hậm hừ: "Trước tiên mày đi thi đi đã, nhỡ mày còn không thi đậu nghiên cứu sinh."

Tôi hỏi: "Ngộ nhỡ thi đậu rồi sao?"

"Thi đậu rồi thì phải học, học nghiên cứu sinh lại không mất học phí, tao với cậu mày vẫn khỏe, tự mình làm tự mình sống được."

Mẹ ruột than mấy ngày liền: "Bày đặt học lên nghiên cứu sinh? Học tiếp nữa đến 26 tuổi đi? Đến lúc đó già nua rồi xem xem có ai thèm lấy mày?"

"Tôi nghĩ vẫn là nên đi ra ngoài làm việc kiếm tiền sớm một chút là đúng đắn nhất."

Tôi ngoảnh mặt nhìn bà ta đảo mắt.

"Tôi đi học hay không, có lấy chồng hay không, liên quan gì đến bà!"

Giáo viên hướng dẫn đã được anh hai liên hệ nhờ giúp.

Tôi đã sớm liên lạc với cô ấy.

Cuối cùng cũng cầu được ước thấy, tôi thành học sinh của cô ấy.

Cũng vì vậy quen biết Lương Trình, đàn anh của tôi, cũng là bạn trai tôi sau này.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chúng tôi cùng nhau ở lại tỉnh thành.

Thật ra thì ở tỉnh lớn có hơn cơ hội tốt hơn.

Chỉ là tôi không muốn cách cậu mợ xa như vậy.

Làm việc hai năm chúng tôi lên kế hoạch kết hôn.

Khi đó, lưng của cậu đã còng rồi, tóc của mợ cũng không còn dư lại mấy sợi đen.

Lương Trình biết gia cảnh của tôi.

Chúng tôi cùng nhau tiết kiệm được hai mươi vạn.

Tôi đem thẻ ngân hàng đưa cho mợ: "Như ban đầu đã nói rồi, sính lễ sẽ đều đưa cho người với cậu, trong này là hai mươi vạn."

Về sau, khi chúng tôi mua nhà, mợ lấy thẻ ra: "Tiền ở trong này, tao một đồng cũng không động tới."

"Trước tiên hai đứa cầm lấy dùng, bây giờ tao với cậu mày còn có thể tự nuôi chính mình, đợi sau này già rồi không còn kiếm được tiền lại tìm mấy đứa con."

Điều kiện nhà Lương Trình không tệ, hôn lễ sẽ tổ chức tại khách sạn ở tỉnh thành.

Mẹ ruột có thể là già rồi nên hồ đồ.

Lại có thể chạy tới nói với tôi: "Mẹ là mẹ ruột của con, đến lúc đó mẹ với ba con lên sân khấu, để con rể kính trà đổi cách xưng hô với chúng ta nhé!" tôi trực tiếp tặng bà ta một chữ "C/út".

Ngày hôn lễ tới…

MC chương trình để tôi và Lương Trình kính trà với cậu mợ.

Lương Trình lễ độ cung kính gọi một tiếng: "Ba, mẹ."

Tôi cũng theo đó gọi một tiếng: "Ba, mẹ."

Không bằng qua cơ hội này tôi sẽ sửa đổi lại luôn cách xưng hô với cậu mợ, từ đó đều gọi họ là ba mẹ

Lúc ấy ba mẹ rơm rớm nước mắt, gật lấy gật để đáp lại.

Ba nắm tay Lương Trình: "Ba thì chỉ có mỗi đứa con gái cưng như bảo bối vậy, con phải hứa với ba cả đời đều đối tốt với con bé đó."

Mẹ cúi đầu, từ trong túi áo lấy ra phong bao lì xì.

Tóc của bà ấy dù mới nhuộm, nhưng chân tóc vẫn có thể nhìn thấy một vòng trắng.

Bà ấy đem lì xì thật dày đưa cho Lương Trình.

"Lưu Châu lúc nhỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực. Nếu con cưới con bé thì cũng không thể để cho con bé chịu khổ, hiểu không?"

Tôi rơi nước mắt, cùng Lương Trình cùng nhau dập đầu tạ ơn công ơn nuôi dưỡng của hai người.

Đời người có ân sinh, cũng có ân nuôi.

Đối với tôi, ân nuôi lớn hơn ân sinh nhiều.

Khi còn bé tôi thường xuyên mơ á/c m/ộng, mơ thấy mình ở trong mảnh rừng rậm bị bao vây bởi vô số x/ác ve, bất luận thế nào cũng tr/ốn không thoát. Sau đó, cơn á/c m/ộng dần dần biến mất.

Là từ khi nào mà nó dần biến mất?

Có lẽ, là ở thời điểm lần thứ một trăm cậu mang đồ ăn vặt cho tôi.

Có lẽ, là ở vô số lần mợ ch/ửi r/ủa nhưngvẫn như cũ, lại hâm nóng đồ ăn cho tôi.

Là tình yêu của bọn họ, là tình yêu của các anh.

Để tôi bước ra khỏi khu rừng rậm của năm bốn tuổi, có bầu trời vô tận mênh mông.

(Hoàn chính văn - Còn Ngoại truyện)