- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Chứng Hồn Đạo
- Chương 160: Thần Phục
Chứng Hồn Đạo
Chương 160: Thần Phục
Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh cung kính quỳ lạy Lệnh Hồ.
Bây giờ, bọn họ không miễn cưỡng cũng không cam lòng nữa. Lần quỳ bái này xuất phát từ lòng kính sợ và sùng bái, họ đã thành thật thần phục dưới chân Lệnh Hồ!
Mặc dù hai Yêu là cường giả Yêu tộc, là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đỉnh giai, nhưng sau khi vào trong tinh thần thức hải của Lệnh Hồ hai tháng, lắng nghe thần phách Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân trong ba hồn bảy phách giảng đạo, bọn họ đã biết được Lệnh Hồ là người sẽ có thành tựu vô hạn trong tương lai.
Không nói tới bản thân Lệnh Hồ, chỉ riêng Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân trong bảy phách của Lệnh Hồ thôi, hai yêu đã rất kính sợ và sùng bái. Nếu như có thể, bọn họ hận mình không thể bái nhập làm môn hạ Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, tiếp tục nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo.
Cho nên, lúc Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh quỳ xuống bái lạy Lệnh Hồ, trừ việc tỏ ý thần phục hoàn toàn ra, hai yêu còn có ý muốn bái sư tạ ơn nữa. Ngoài ra, hai yêu càng khao khát có cơ hội được nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo tiếp.
Tuy nói bọn họ cũng biết chính mình bị Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân thi triển thần thông Dịch hồn, nên mới lưu lạc trở thành tôi tớ Lệnh Hồ. Nhưng mà, sau khi được nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo, lòng bọn họ đã không còn hận ý, nếu có thì đó chỉ là sự kính sợ và hâm mộ, và hai yêu đã coi Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân như trưởng bối sư tôn mình.
Thật ra, trong bảy phách của Lệnh Hồ, cũng chỉ có một mình Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân tướng mạo cổ sơ là có phong phạm trưởng giả (1). Còn Chúng Sinh đạo, nếu xem xét ở nhiều mặt thì có thể coi đây là một đại đạo giáo hóa, chính là Nhân đạo!
Cho nên, việc hai yêu lắng nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo hai tháng, rồi sinh ra sự kính sợ và sùng bái đối với Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân cũng không có gì lạ.
Trong ba nghìn đệ tử hiện giờ của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, những đệ tử sớm nhất chính là tám đầu sinh linh trấn áp các phương vị Bát Quái kia. Tuy tám đầu sinh linh này đã sớm có thần thông hiển thánh, nhưng vẫn luôn lắng nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo, không bao giờ rời đi. Trừ việc bị Chúng Sinh đạo hấp dẫn, còn có một nguyên nhân chúng làm như vậy, đó chính là lòng sùng bái và kính ngưỡng đối với Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân. Trong lòng chúng nó, Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân không những là người thầy, mà còn là người cha.
Khi thấy hai yêu thành thật bái phục dưới chân mình, tất nhiên Lệnh Hồ cũng hiểu rõ suy nghĩ của chúng.
Đối với việc hai yêu thay đổi thái độ như thế, Lệnh Hồ vô cùng vui mừng.
Bởi vì trước đó Lệnh Hồ có nói với Câu Phá thiên rằng, sau khi Câu Phá thiên trở thành tôi tớ của hắn, trừ khi có chuyện quan trọng thì lúc bình thường hắn sẽ không hạn chế tự do, và sẽ truyền đạo pháp tu tiên cho Câu Phá thiên, coi như đó là bồi thường cho việc làm tôi tớ.
Lúc ấy Lệnh Hồ đã nghĩ đến việc để cho Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng Chúng Sinh đạo cho Câu Phá thiên nghe, để cho Câu Phá thiên hoàn toàn thần phục mình. Cho nên, sau khi thu được Giác Ngưu thánh, Lệnh Hồ liền thản nhiên nói Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo giúp hai yêu, tiêu trừ tâm tình buồn bực trong lòng hai yêu vì trở thành tôi tớ người khác.
Lệnh Hồ không ngờ rằng việc truyền đạo lại có hiệu quả tôt đến thế, Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh đã hoàn toàn thần phục dưới chân mình. Lúc này, chỉ sợ dù hắn không thi triển thần thông Dịch hồn, thì hai cường giả Yêu tộc này cũng không phản bội.
Mà Lệnh Hồ dám khẳng định như vậy là do Mệnh hồn hòa tan trong linh hồn hai yêu, truyền ý nghĩ hai yêu hiện giờ về lại cho hắn.
Lệnh Hồ mỉm cười, nói:
- Các ngươi chân chính thần phục ta, ta thật vui mừng. Yên tâm đi, ta đã hiểu tâm ý các ngươi. Sau này, nếu như không có việc gì, ta sẽ thường xuyên cho các ngươi vào tinh thần thức hải của ta, lắng nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng đạo.
Nghe thấy Lệnh Hồ nói như vậy, Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh rất kích động, hai chân vừa đứng lên lại vội vàng quỳ xuống, nói:
- Lệnh Hồ chủ nhân, đệ tử muốn bái Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân làm sư tôn, ngày sau sẽ luôn lắng nghe sư tôn ban lời dạy bảo. Kính xin chủ nhân đáp ứng!
Mặc dù nói Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân chỉ là một thần phách trong bảy thần phách của Lệnh Hồ, hoặc có thể nói Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân chính là Lệnh Hồ, nhưng không hiểu vì sao hai yêu lại có cảm giác không thể nào coi Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân và Lệnh Hồ là một được. Trong lòng hai yêu, Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân là một tồn tại hoàn toàn độc lập, là một người khác biệt.
Thật ra ý nghĩ hai yêu hiện giờ không hề sai. Một khi ba hồn bảy phách của Lệnh Hồ độc lập hóa hình thành công, đó cũng là lúc bọn họ đạt tới cảnh giới hiển thánh, có thể nói bọn họ là một thân thể độc lập chân chính rồi.
Mà Chứng Hồn quyết chính là bí quyết lấy Hồn chứng đạo, muốn làm như vậy thì phải giúp cho ba hồn bảy phách đạt tới cảnh giới nhập thánh chân chính, đạt được đại đạo riêng mình của riêng mình. Cuối cùng, Lệnh Hồ lại thông qua ba hồn bảy phách để hợp thành thập phương chi niệm, chứng nhận đại đạo linh hồn!
Cho nên, dù sớm hay muộn thì ba hồn bảy phách của Lệnh Hồ cũng phải hóa hình độc lập, chứ không thể tồn tại ở hình thức hồn phách suốt đời được.
Dĩ nhiên, Lệnh Hồ còn phải đi một đoạn đường rất dài thì mới đạt đến cảnh giới ấy được. Thậm chí, Lệnh Hồ còn phải chờ đến lúc phi thăng lên Tiên giới, có được không gian tu luyện tự do, rồi từ từ hoàn thiện công pháp Chứng Hồn quyết. Đến lúc ấy, ba hồn bảy phách sẽ không bị thân thể hạn chế nữa, có thể độc lập hóa hình thành công.
Lúc này, nghe thấy hai yêu không muốn bái mình làm sư, mà lại bái nhập làm môn hạ Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, Lệnh Hồ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, lập tức thay mặt Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân đáp ứng.
Nhưng Lệnh hồ chỉ thay mặt Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân đáp ứng nhận Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh làm môn hạ thôi, chứ không hề tiếp nhận lễ nghi bái sư của hai yêu. Việc này phải để bọn họ vào bên trong tinh thần thức hải lại, tới trước mặt Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, khi đó hành lễ cũng không muộn.
Thời gian bên trong tinh thần thức hải Lệnh Hồ có sự khác biệt với thời gian thế giới bên ngoài. Tỷ như, khi tinh thần thức hải qua mười ngày, thì thế giới chân thật bên ngoài mới qua một ngày mà. Tốc độ thời gian trôi qua của hai thế giới là hoàn toàn khác nhau.
Có được tỷ lệ thời gian gấp mười lần là nhờ Thiên hồn Thích Bồ Đề và Địa hồn Đạo Huyền lúc tạo nên tinh thần thức hải đã lấy thần thông linh hồn cường đại làm nên. Cũng nhờ thế mà thế giới thức hải ngày càng trở nên hoàn mỹ. Khi Thiên Địa hai hồn chuyển Tạo Hóa lực ở Đan Bích sơn vào thế giới thức hải thành công, thế giới thức hải đã nhờ thế mà trở nên chân thật, càng lúc càng hoàn thiện.
Vào ngày nguyên thần hai yêu được dẫn đến thế giới thức hải của Lệnh Hồ, hai yên đã bị rung động bởi sự hoàn mỹ và cảnh vật mênh mông ở bên trong.
Mặc dù nói mỗi người tu tiên đều có một thế giới thức hải của riêng mình, rất nhiều người không những để pháp bảo trong đan điền mà còn để trong thế giới thức hải nữa. Nhưng thức hải của bọn hắn tuyệt đối không có khả năng tạo thành một thế giới chân thật hoàn mỹ như thế giới thức hải của Lệnh Hồ!
Cũng như Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh, tuy bản thân hai yêu là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đỉnh giai, nhưng trừ một nguyên thần cô đơn ra, thế giới thức hải bọn họ chỉ là một mảnh không gian màu xám mịt mờ mà thôi.
Cũng chỉ những tu sĩ có linh hồn cường đại, khi tu vi đạt đến Hợp Thể kỳ, hợp thành nguyên thần được thì mới có khả năng tạo ra không gian thức hải, chứa đựng những pháp bảo cấp bậc linh khí đã bị mình tế luyện hoàn toàn. Và cũng chỉ có những pháp bảo cấp bậc từ linh khí trở lên mới đưa vào bên trong thế giới thức hải được, để cho nguyên thần ân cần săn sóc. Còn những pháp bảo phẩm cấp kém hơn như pháp khí hay bảo khí thì chỉ được để trong đan điền và sẽ được Nguyên Anh săn sóc, chứ chúng chưa có tư cách để được tiến vào bên trong thế giới thức hải.
Có thể nói cả Tu Tiên giới này chưa bao giờ xuất hiện ai có tinh thần thức hải tạo thành một thế giới chân thật hoàn mỹ như Lệnh Hồ cả. Có lẽ, Lệnh Hồ là người độc nhất vô nhị!
Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh là lão yêu đã sống mấy ngàn năm, qua nhiều năm tháng tu luyện như vậy, kiến thức hai người cũng rất bất phàm. Cho nên, chính tinh thần thức hải vô cùng hoàn mỹ của Lệnh Hồ cũng là một trong những nguyên nhân làm họ thần phục hoàn toàn.
Mà khi nghe được Lệnh Hồ đáp ứng thỉnh cầu của mình, tất nhiên hai yêu rất kích động và vô cùng vui mừng, tâm tư buồn bực vì làm tôi tớ Lệnh Hồ trước đó đã sớm tan thành mây khói.
Bởi vì đã ở trong thế giới thức hải Lệnh Hồ hai tháng, cũng có nghĩa thế giới thật bên ngoài đã qua hai ngày, Lệnh Hồ thấy đã gần đến ngày khai mở Xà Tiên quả hội, nên hắn mới đưa hai yêu ra ngoài, bắt đầu thương nghị kế hoạch một chút.
Hiện tại, Lệnh Hồ đã muốn nắm giữ Cửu Yêu sơn làm thế lực sau lưng của mình, mà trong Cửu Yêu sơn lại có ba cường giả Yêu tộc đạt đến Độ Kiếp kỳ, Lệnh Hồ đã bắt giữ được hai, chỉ cần bắt thêm Thiên Mãng thánh bên Xà Bàn sơn nữa thì chẳng khác gì Lệnh Hồ nắm giữ Cửu Yêu sơn trong tay hoàn toàn.
Đến lúc đó, không cần Lệnh Hồ xuất thủ, chỉ cần để Câu Phá thiên, Giác Ngưu thánh và Thiên Mãng tháng, ba cường giả Yêu tộc này hợp lại thôi là đã đủ thống nhất Cửu Yêu sơn rồi.
Mặc dù ở các núi khác của Cửu Yêu sơn cũng có một vài thế lực cường giả Yêu tộc, nhưng dưới việc ba yêu cường thế liên hiệp, chắc chắn không có cường giả Yêu tộc nào có thể chống lại. Nếu thật sự có người không thức thời tự tìm tới cửa, thì cũng chỉ giúp Lệnh Hồ có thêm một tôi tớ nữa.
Vốn Lệnh Hồ không thể tham dự được Xà Tiên quả hội tại Xà Bàn sơn, nhiều lắm chỉ mượn đươc tai mắt hai người Câu Phá thiên hoặc Giác Ngưu thánh để hiểu rõ tình huống diễn ra ở đấy một chút. Nhưng bây giờ đã lĩnh ngộ được thần thông biến hóa, Lệnh Hồ có thể đường đường chánh chánh theo Câu Phá thiên và Giác Ngưu thánh tới Xà Bàn sơn đó, thấy tận mắt rốt cuộc có những cường giả Yêu tộc nào xuất hiện ở Xà Bàn sơn? Rốt cuộc đoàn Yêu tộc từ Hoa Nam châu tới Xà Bàn sơn có phải thế lực của Bàn Phúc hay không?
Có thể nói hi vọng lớn nhất của Lệnh Hồ hiện giờ là tìm được cơ hội đánh chết yêu xà Bàn Phúc ngay lập tức, hoặc thi triển thần thông Dịch hồn để khống chế Yêu xà này trong tay!
Đối với yêu xà Bàn Phúc, Lệnh Hồ luôn có một dự cảm rất xấu. Hắn có một cảm giác không rõ ràng: nếu không nhanh chóng tiêu diệt yêu xà Bàn Phúc, chắc chắn ả ta sẽ trở thành mối họa lớn của mình. Đặc biệt khi thấy trong tay yêu xà Bàn Phúc còn nắm giữ một pháp bảo nghịch thiên như Thần Châu kia, hắn càng lo lắng hơn, bởi vì dường như khi có Thần Châu nghịch thiên đó, tu vi yêu xà Bàn Phúc tiến triển rất nhanh.
Mặc dù Lệnh Hồ có lòng tin một khi Mệnh Hồn độc lập hóa hình thành công, hắn sẽ quét ngang cả Tu Tiên giới, nhưng hắn lại không có lòng tin chắc chắn có thể đánh chết được yêu xà Bàn Phúc.
Đây là kết luận hắn có được qua việc hai đại chúa tể linh hồn Thiên - Địa hồn trấn áp tàn hồn bên trong Thần Châu, và sau khi hắn thấy bên cạnh yêu xà Bàn Phúc còn một viên thần châu nữa.
Trừ khi ngay khi Mệnh hồn độc lập hóa hình thành công, hắn lập tức hợp ba hồn bảy phách lại thành thập phương chi niệm. Nếu không, sợ rằng không thể nào tiêu diệt được yêu xà.
Nhưng một khi Lệnh Hồ hợp thành thập phương chi niệm, thì hắn lại đối mặt với việc phải phi thăng lên Tiên giới ngay.
Cho nên, nếu có thể có cơ hội gϊếŧ chết hoặc khống chế linh hồn trước khi yêu xà này trở nên mạnh mẽ, Lệnh Hồ tuyệt đối sẽ làm ngay, đây đúng là việc đáng vui mừng. Nếu không, chắc chắn yêu xà Bàn Phúc sẽ trở thành đại họa của Lệnh Hồ.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Chứng Hồn Đạo
- Chương 160: Thần Phục