Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chung Hỉ Tửu

Chương 1

Chương Tiếp »
_______

Huyện Đông An, thôn Lý Đình có một gốc kim chung cổ thụ đã hơn 500 tuổi. Cây kim chung này kì lạ, hoa nở quanh năm vàng ươm một góc trời. Từng chùm hoa kim chung rũ xuống thật yêu kiều, tỏa ra hương thơm thoang thoảng thật dịu dàng, làm người ta cảm thấy bình yên, thoải mái.

Gốc hoa lớn ấy nằm trên một mẫu đất nho nhỏ trong thôn, cô đơn suốt mấy trăm năm. Thầy đồng bảo cây hoa này lâu năm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tự sinh linh tính. Còn có người đồn rằng cô nương công tử nào yêu thương nhau, đứng dưới gốc cây kim chung cầu nguyện và cùng nhau ngắt hoa kim chung vàng thả vào chén rượu, đan tay kính rượu uyên ương bên dưới cây hoa thì sẽ bên nhau bạc đầu.

Rất nhiều người tin vào chuyện này, cùng nhau đến bên dưới cây hoa uống rượu và nguyện cầu được hạnh phúc bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Đã qua nhiều năm, lúc này số người tin vào lời đồn ấy đã không còn nhiều. Cây kim chung ấy cô đơn đứng sừng sững trên mẫu đất, xung quanh thoang thoảng hương thơm nhưng không một người màng đến nữa. Cứ như họ đã quá quen thuộc với mùi hương ấy rồi nên chẳng còn để tâm đến.

Bỗng có một ngày, một thư sinh từ nơi đâu đến thôn Lý Đình, hắn muốn chọn nơi này làm điểm dừng chân, bắt đầu cuộc sống mới. Hắn quyết định xây cho mình một căn nhà, chính là ngay bên cạnh cây cổ thụ hoa vàng kia.

Ngày hắn hoàn thành căn nhà nhỏ đã quyết định ăn mừng một bữa. Chỉ là chẳng quen biết được ai ở thôn, đất khách quê người. Chàng thư sinh bày một chiếc bàn nhỏ dưới gốc kim chung, tự mình mang rượu ra uống một mình. Thư sinh ấy là Linh Lang.

Linh Lang rót rượu ra hai chén, dù chỉ có mỗi mình hắn ở đó, hắn vẫn làm vậy với một mục đích nhỏ nhoi, hắn cũng chỉ muốn tự an ủi mình để phần nào vơi bớt nỗi cô đơn không có người cùng hắn thưởng rượu.

Lúc này một cơn gió từ đâu thổi đến, mang theo hương hoa hòa quyện vào không khí. Cơn gió ấy dịu dàng man mát, như muốn nhẹ nhàng vuốt bay lên mái tóc dài của Linh Lang. Vài cánh hoa kim chung theo cơn gió rơi vào trong chén rượu.

Mỹ tửu điểm hoa thơm, ngọt say ấm lòng người.

Linh Lang thấy cánh hoa rơi vào chén rượu, nhẹ cười. Hắn cầm rượu lên, đặt lên môi cạn chén. Âm thanh sàn sạt của lá cây truyền sang, hắn nâng mắt nhìn một nữ nhân xinh đẹp tĩnh lặng đứng bên kia, nàng mặc váy màu lục có thêu chỉ vàng, mái tóc xoăn nhẹ bay trong gió. Nàng đứng không xa, đặt bàn chân trần lên lá cây khô dưới đất tiến bước về phía hắn.

Khi nàng ngồi xuống bệ ghế bằng gỗ đối diện hắn, yên lặng bưng chén rượu còn lại lên, cạn sạch. Nằng đặt chén xuống, nâng ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười thật nhẹ tựa lông hồng.

"Trông ngươi thật cô đơn." Âm thanh trong vắt và lảnh lót vang lên.

"Chi bằng cô nương uống cùng ta, ta sẽ chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa." Hắn cầm chung rượu lên chăm rượu vào hai chén, vẻ mặt dịu dàng nói. "Tại hạ Linh Lang, chỉ là một y giả nho nhỏ trong kinh thành. Nay nước nhà loạn lạc, gia quyến không còn, ta muốn đến một nơi thanh bình ấm áp như thôn Lý Đình, lặng lẽ để cuộc sống trôi qua thật bình yên." Hắn nâng chén rượu lên đưa cho nàng, nàng nhận lấy. Hắn lại cầm chén của hắn lên, làm động tác kính rượu với nàng, nâng chén uống cạn.

"Thật tiếc thương cho chàng." Nàng một tay chống cằm, một tay cầm chén rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong. "Có thể bầu bạn cùng chàng, thật không tệ chút nào. Dù sao, chàng cũng rất tuấn tú, ta vui." Nàng cười nghịch ngợm, cũng uống cạn chén rượu trong tay.

Đặt chén xuống, nàng đứng lên phủi váy, từ đâu trong tay xuất hiện hai chiếc trâm cài gỗ khắc hình một chuỗi hoa kim chung. Nàng dùng một chiếc để búi mái tóc dài lên, rồi nhìn chiếc còn lại trên tay một lúc. Nàng lia mắt nhìn về phía hắn.

Linh Lang lúc này đã không để ý đến nàng nữa, hắn một mình liên tục rót rượu rồi lại uống cạn, vẻ mặt vẫn tỉnh táo.

Chần chừ một chút, nàng bước đến bên cạnh, vuốt mái tóc đen nửa xõa của hắn, quỳ xuống nhẹ rút chiếc trâm ngọc trên tóc hắn ra. Mái tóc đen mượt mất đi sự kềm chế của trâm ngọc, bung xõa rơi trên bờ vai hắn. Nàng tự tay búi lại tóc cho hắn trong lúc hắn ngơ ngác, rồi cài chiếc trâm gỗ kim chung lên. Nhìn vào mắt hắn, nàng cười nhẹ, khẽ nâng mặt, cúi người hôn lên đuôi mắt Linh Lang, kề sát tai hắn khẽ cười. "Ta là Chung Yêu Yêu, mừng chàng trở thành hàng xóm duy nhất của ta."

Nói xong, Chung Yêu Yêu rời khỏi, để lại Linh Lang đang ngây người nhìn chén rượu. Hắn đưa tay khẽ sờ lên đuôi mắt, khi nãy nàng kề rất sát, hắn có thể ngửi được hương thơm hoa kim chung trên người nàng. Cảm giác được nơi trái tim liên hồi nhảy lên, hắn thầm nhủ, mệnh của hắn, tới rồi.

_______

Hôm nay là một ngày lộng gió, tiếng lá xào xạc vang mãi trong không gian. Linh Lang mở cửa nhà ra, mặc y phục sạch sẽ bước ra bên ngoài. Hắn cầm theo một túi đồ nhỏ muốn vào trong trấn tìm mua chút lương thực và dược thảo để trữ trong nhà. Trên tóc cài một chiếc trâm gỗ có họa tiết hình hoa kim chung.

Vừa bước khỏi cổng nhỏ, hắn nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai màu xanh lục đứng cách hắn không xa. Trên tóc Chung Yêu Yêu ghim một chiếc trâm gỗ giống hệt chiếc trâm trên tóc hắn.

Linh Lang cụp mắt xuống, trên má và vành tai ửng đỏ lên. Trâm cài tóc này, rõ ràng là một đôi. Lại mím môi nhớ về chiếc hôn nhẹ nằng đặt lên đuôi mắt hắn hôm qua, mặt Linh Lang đã đỏ lại càng đỏ hơn.

Hắn đứng bên cổng, yên lặng nhìn nàng. Chung Yêu Yêu cảm nhận thấy ánh mắt kia, cũng nâng mặt lên, nhìn thẳng về phía hắn.

Hai ánh mắt giao nhau trong không khí vài giây, Linh Lang dời mắt đi, hơi lúng túng chào hỏi: "Chung cô nương."

Chung Yêu Yêu nghe thấy, khóe môi cong lên. "Linh Lang chàng muốn đi đâu sao? Ta đi cùng chàng có được không?"

"Nam nữ khác biệt, đi cùng với ta sẽ không tốt cho danh tiết của cô nương, vẫn là tại hạ đi một mình là tốt rồi." Hắn hơi cười một chút rồi cúi đầu, cầm túi nhỏ muốn đi về phía trên trấn.

Nàng nghe thấy thì bật cười, sải bước chân đuổi theo đi ngay bên cạnh hắn. Bàn tay nhỏ đưa ra chạm cổ tay hắn. "Ta không ngại. Linh Lang cô đơn, ta cũng cô đơn. Chi bằng bầu bạn, không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Cô nương không có người thân sao?" Tim hắn nhảy lên một nhịp, rụt tay lại, hơi xích xa nàng một chút. Sao nàng lại cô đơn? Nàng ở nơi nào? Nàng không có tỷ muội phụ mẫu sao? Sao nàng lại cứ gọi thẳng tên của ta?
Chương Tiếp »