Chương 9
Edit-Beta : Peruoi
Trong căn phòng đã cũ, ánh đèn mờ nhạt.
La Sát ngồi yên bên cạnh bàn, hắn vẫn còn mang khăn che mặt, từ ngày rời đi khỏi sơn cốc, hắn cũng không trở về Quỷ môn ngay lập tức, bởi vì hắn sợ Tề Dị sẽ ở ngoài bìa rừng chờ hắn.
Tuy rằng, hắn đã sớm nói là sẽ động thủ, nhưng hắn thật sự làm không được, hơn nữa, y thuật của Tề Dị vô cùng cao minh, hắn chắc sẽ không an toàn mà trở ra.
Nhìn ánh nến lay động, La Sát lâm vào hỗn loạn.
Rời cốc đã được mấy ngày, vì không muốn cho Tề Dị tra ra chỗ mình dừng chân, nên hắn ẩn thân ở nơi hoang vu này, xung quanh không có bóng người, nhưng vẫn không thể kìm được nỗi nhớ nàng, hắn ngày nhớ đêm mong, tất cả đều là nàng.
Khi nàng vui, buồn, giận, còn có vẻ mặt khi thổ lộ tình yêu với hắn, còn vẻ mặt tái nhợt khi bị hắn cự tuyệt tình yêu nữa…
La Sát nhăn mi vô cùng phiền muộn, cô đơn, thở dài thật dài, phun ra bất đắc dĩ sâu nhất trong lòng.
Hạnh phúc, rõ rang gần ngay trước mắt, hắn cũng không muốn dứt khoát cự tuyệt, nhưng đây cũng là chuyện không có cách giải quyết, bởi vì hắn là Quỷ môn La Sát, là quỷ trong Quỷ môn, nhất định không thể có được hạnh phúc.
Đang lúc hắn đang xuất thần thì đột nhiên giật mình, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên vài tiếng vang nhỏ, thanh âm tuy nhỏ, lại không thoát khỏi thính lực rất tốt của hắn.
Hắn trầm giọng quát hỏi “Người nào ?”
“Là ta”
Hai chữ ngắn ngủn, nhưng lại làm cho La Sát rung động thật lớn, bởi vì người đến không phải ai khác, mà chính là người hắn nhớ mãi không quên, nhớ nhiều ngày qua Tề Dị.
Cho dù trong lòng mừng rỡ như điên, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, tự mình áp chế cảm xúc, lạnh lung nói “Ngươi tới làm cái gì ?”
Cửa đột nhiên bị mở ra, Tề Dị đi đến, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng hắn “Ta đến để nói rõ ràng mọi chuyện, ngày ấy ngươi đi là đi, ta…ta thật sự không thể chấp nhận, ngươi…”
La Sát không cho nàng nói tiếp, đột nhiên đánh gãy lời của nàng “Ta đã nói qua rồi, ta không thích ngươi !”
“Ta không tin” Tề Dị nắm chặt tay, cẩn thận nhìn hắn chăm chú, không muốn bỏ qua một tia khác thường nào trong mắt hắn.
“Ngươi có tin hay không là chuyện của ngươi, ta không thích ngươi là sự thật !” La Sát lạnh giọng lặp lại lời nói dối khiến hai người đau lòng.
“Ngươi…!” Tề Dị cắn chặt môi, cho dù đau lòng không thôi nhưng lại không muốn lùi bước. Mấy ngày nay, nàng toàn tâm toàn ý truy tìm La Sát, trong đầu luôn nghĩ tất cả về La Sát, khi nhìn thấy lại hắn, nàng mừng khôn xiết, càng thêm xác nhận tình ý của mình đối với hắn.
Nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho hắn !
“Được, ta có cách xác nhận tình ý của ngươi”Tề Dị nhìn chằm hắn, rất sợ hắn lại thừa dịp khi mình chưa chuẩn bị kịp mà rời đi.
Nàng vươn tay hướng hắn, xòe trong lòng bàn tay ra một viên thuốc đỏ tươi.
“Nếu là ngươi nói thật, liền nuốt viên thuốc này đi, nếu là ngươi nuốt viên thuốc này vào rồi mà vẫn còn nói như vậy thì ta liền tin tưởng ngươi”
La Sát trong lòng rung mình “Đây là thuốc gì ?”
Tề Dị nhìn chằm hắn, trên mặt hiện lên một chút thâm ý bí hiểm.
“Còn nhớ ngươi đã từng cho ta hoa ngũ sắc không ? Đây là dung hoa ngũ sắc chế luyện. Thuốc này có tác dụng rất kỳ lạ, có thể làm lòng người hoảng loạn, mặc kệ người khác hỏi cái gì đều có thể trả lời hết, hơn nữa còn là nói thật, không hề giấu diếm”
“Gì…” La Sát vô cùng hoảng hốt.
Nguy rồi ! Tuy là chưa bao giờ nghe đến thuốc này, nhưng là với y thuật tinh diệu của Tề Dị thì tuyệt đối có thể là ra thuốc quái quỷ này, ngàn vạn lần hắn không thể nuốt được, nếu không những cố gắng lúc trước đều uổng phí.
Nhưng là nếu hắn không nghe theo thì nhất định sẽ khiến cho Tề Dị hoài nghi…
Chết tiệt, hắn thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Tề Dị thấy hắn do dự, cảm thấy vui vẻ, lập tức tra hỏi “Vì sao ngươi không dám ăn ? Có phải có điều gì dấu diêm không muốn nói đúng không ?”
“Ta không phải không dám” La Sát biến sắc, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do để tránh “Ta sợ ngươi cho ta nuốt thuốc kỳ quái nào đó, cho nên mới không muốn ăn”
Tề Dị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức mặt cười tức giận đến đỏ bừng “Ngươi nghi ngờ ta ?”
“Đúng, ta đương nhiên muốn nghi ngờ ngươi, ngươi thích ta, nhưng ta lại không thích ngươi, ai biết ngươi có thể nhân cơ hội cho ta nuốt thuốc kỳ quái gì đó để khống chế ta !” Kỳ thật, hắn đương nhiên hiểu được Tề Dị không phải là người như thế, nhưng hiện tại tình huống rất khẩn cấp, hắn không thể không nói như vậy.
“Được, ta nuốt trước cho ngươi xem, chứng minh trong sạch của ta” Tề Dị buồn bực đem thuốc bỏ vào miệng của mình.
“Không ! Ngươi đừng như vậy !” La Sát vội vàng xông lên phía trước, cầm tay nàng cản lại.
Tề Dị liều mình giãy dụa, thử thoát ra kiềm chế của hắn.
“Buông ! Ngươi không phải không tin ta sao ? Để cho ta chứng minh cho ngươi xem, thuốc này trừ bỏ khiến người ta nói thật ra thì không có gì ảnh hưởng xấu đến con người cả !”
La Sát khe khẽ thở dài, thấp giọng nói “Nếu là ta thích ngươi, đương nhiên sẽ không cự tuyệt ngươi, mà sỡ dĩ ta cự uyệt ngươi thì đương nhiên cũng có lý do của ta, ngươi làm gì phải cố chấp như vậy chứ ?”
Tề Dị cảm nhận được bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, làm nỗi lòng luân chuyển, hỗn loạn không chịu nổi, buồn rầu cắn môi dưới “Tất cả đều là vì ta thích ngươi ! Rất thích, rất thích…thích đến độ không thể tự kiềm chế, nếu ngươi không thích ta, ta…ta…thật không biết bản thân mình nên làm cái gì bây giờ !”
Thấy trong mắt nàng có nước mắt, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, trong lòng La Sát đau xót, rốt cuộc áp chế không được tình cảm đã kiềm chế nhiều ngày.
Hắn nhẹ tay xoa má nàng, than thở nói “Ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ đây ? Cá tính của ngươi cố chấp như vậy, làm phiền lòng người khác như vậy, ngươi…thật sự là danh phù kỳ thực ‘phiền toái’
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi…có thật chán ghét ta hay không ?” Nhìn ra hắn đã có dao động, Tề Dị vội vàng hỏi hắn, hai mắt chờ đợi mà tỏa sang, hy vọng có thể nghe được đáp án như trong lòng mình suy nghĩ.
La Sát có thể thích nàng hay không đây ?
~~~~~~
Ánh nến chớp lóe, lúc sáng lúc tối, bên trong một mảnh yên lặng, lặng yên không tiếng động.
La Sát trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng, còn Tề Dị thì nín thở chờ đợi đáp án của hắn, sắc mặt lại có chút khẩn trương.
Thời gian phảng phất trôi qua như đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi cơ hồ chính mình như không còn thở nữa, cuối cùng La Sát cũng nguyện ý mở miệng.
“Ta thích nàng, cũng là rất rất rất thích, trước khi nàng phát hiện ra tâm ý của mình thì ta đã âm thàm thích nàng rồi” Âm thanh của hắn thật nhỏ, một số chữ nói ra gần như là thở dài.
“Thật sao ?”
Tề Dị nghe được thì vừa mừng vừa sợ, trong lòng xôn xao không thôi.
“Thật” Hắn gật gật đầu, mỉm cười làm cho người khác điên đảo “Nàng là nữ nhân duy nhất trên đời này mà ta yêu thương, cũng chính là người cuối cùng”
Kinh ngạc nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia, khiến nàng kìm lòng không đậu tán thưởng nói “Chàng cười thật sự là đẹp, trước kia ta vẫn luôn nghĩ, nếu có thể nhìn lại nụ cười của chàng, không biết có bao nhiêu tốt đẹp. Hiện tại có thể nhìn thấy nụ cười của chàng, ta thật sự rất vui vẻ”
Đột nhiên, thái độ của nàng biến đổi, nhớ tới lúc trước La Sát tìm mọi cách cự tuyệt, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, nũng nịu nói “Mà khoan, vậy sao lúc trước chàng lại gạt ta ? Nghe được chàng nói không thích ta, hại ta trong lòng thật là khó chịu chàng có biết hay không ?”
“Thực xin lỗi, là ta không tốt…nhưng là, ta thật sự cũng rất đau khổ” La Sát thở dài, đưa tay ôm nàng vào lòng. Có thể đem người ngày đêm nhớ mong ôm vào trong lòng, cảm giác thật tốt, hắn thật muốn cả đời ôm nàng như vậy đến vĩnh viễn.
“Chàng…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Dị đỏ lên, trong lòng như có nai con nhảy loạn, lại có chút thẹn thùng bối rối.
La Sát thấy nàng hình như có ý kháng cự, dù không muốn nhưng vẫn buông nàng ra, xấu hổ nói “Xin lỗi, ta không phải cố ý khinh bạc nàng, chính là…”
Mặt nàng đỏ như lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống nói “Không, đừng lo, ta đã nói là ta thích chàng, vừa rồi chàng ôm ta, ta, ta thực vui…”
Nàng vốn không phải là tiểu thư khuê các bình thường, đối với thế tục lễ giáo, cho tới bây giờ sẽ không để ở trong lòng, dám yêu, dám hận, thẳng thắn, trực tiếp, mới là thật tình của nàng, mặc dù nữ tử trời sinh có tính ngượng ngùng, nhưng cũng phải dũng cảm biểu đạt tình cảm của chính mình.
Bằng không, nếu đổi lại là nữ tử bình thường thì đã bị sự lạnh lùng, cự tuyệt của La Sát làm cho lui bước rồi, cũng sẽ không giống như nàng liều chết dây dưa như vậy.
La Sát nhìn nàng thẹn thùng khiến trong lòng hắn rung động, thân dưới như bị lửa đốt, hắn vội vàng áp chế dục niệm sôi trào, cố gắng trấn định.
Tề Dị phát hiện hắn thần sắc kỳ lạ, khó hiểu hỏi “Chàng làm sao vậy ?”
La Sát nào dám nói rõ, chỉ có thể nói qua chuyện khác, che dấu chột dạ của mình “Không, không có gì, lúc trước ta vẫn dấu diếm tâm ý cự tuyệt nàng, bởi vì tất cả là môn quy sâm nghiêm của Quỷ môn, cùng người ngoài kết giao đãlà xúc phạm đến môn quy, nếu là mến nhau lại là tội không thể tha, chỉ có duy nhất một đường chết”
“Chàng là sợ Quỷ môn trừng phạt chàng sao ?”
La Sát lắc đầu, lại đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu nói “Ta thân là quỷ trong Quỷ môn, sớm đã sống không bằng chết, thì vì sao lại sợ chết ? Nhưng nàng lại không giống ta, ta không thể để nàng vì ta mà bị liên lụy. Ta yêu nàng, ta không muốn nàng gặp phải tổn thương gì”
Hắn ôm chặt lấy nàng, thanh âm run nhè nhẹ, phát ra tất cả chân tình tha thiết của hắn.
“Dị, ta thật sự không muốn dùng lời nói đả thương ngươi, nhưng lại không thể không làm như vậy, thấy nàng thương tâm, lòng của ta cũng rất khó chịu, ta…”
Nàng che lại môi hắn, không cho hắn tiếp tục nói.
“Ta đương nhiên hiểu được tâm ý của chàng, nhưng là, chàng bởi vì yêu ta mà không muốn thấy ta bị thương tổn, ta làm sao có thể yêu chàng mà lại để ý đến sống chết chứ”
Tề Dị rúc trong lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cảm nhận được hắn toát ra sự nhu tình, khiến trong lòng nàng ấm áp dễ chịu, tất cả đều là nùng tình mật ý.
“Dị…” La Sát nhìn nàng, giờ phút này, hắn cuối cùng có thể cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc. Hắn đã từng nghĩ mình chắc chắn sẽ cô đơn suốt cuộc đời này, may mà ông trời thương tâm, làm cho hắn gặp Tề Dị, yêu thương Tề Dị, có thể cùng nàng yêu thương là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời bi thảm của hắn.
Khó nhịn cảm xúc kích động trong lòng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia của nàng, đem tất cả ngôn ngữ không cách nào hình dung được gửi qua nụ hôn, nhưng lập tức nhớ tới thể chất đặc dị của mình nên đành phải nhẫn nhịn hạ xuống du͙© vọиɠ, nhẹ nhàng buông nàng ra.
“Chàng làm sao vậy ?” Tề Dị hồng mặt, không rõ vì sao hắn đột nhiên lùi bước.
Mới vừa rồi nàng biết La Sát muốn hôn nàng, trong lòng nàng mặc dù có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút chờ mong, lại thấy hắn đột nhiên thối lui, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Sắc mặt La Sát ửng đỏ, thẹn thùng giải thích “Ta…từng thổi khí vào nàng, nàng liền hôn mê một canh giờ, ta sợ nếu hôn nàng, thân thể của nàng sẽ chịu không nổi”
Hai gò má Tề Dị so với hắn càng hồng đậm hơn, ngượng ngùng cười yếu ớt “Sẽ không, lúc trước ta nghiên cứu qua độc tính trong cơ thể chàng, ta đã luyện ra một ít thuốc giải độc rồi, hiện tại ta có thể chống cự lại độc trong cơ thể chàng, chàng…không cần lo lắng…”
“Lời này lọt vào tai La Sát, giống như được ăn thuốc an thần, hắn mừng rỡ, lại đem nàng ôm vào lòng, ôn nhu hôn lên môi anh đào hắn khát vọng lâu ngày.
Trời ơi, cảm giác hôn nàng lại tốt đẹp như vậy, hắn nghĩ sẽ luôn ôm nàng, hôn nàng đến vĩnh viễn.
Mà Tề Dị cũng nhiệt tình đáp lại hắn, đem tình yêu trong lòng biểu hiện thành hành động.
Cuối cùng, sau khi triền miên nồng nhiệt hôn nhau, hai người thoáng cách ra một khoảng cách,
Sắc mặt Tề Dị đỏ bừng, thở gấp tựa vào lòng ngực ấm áp của hắn “Chàng nói xem, sau này chàng gọi ta là Dị, ta lại phải gọi chàng như thế nào đây ?”
Hắn cong mi cười, thâm tình chân thành.
“Gọi ta là Ngọc lang đi”
“ Nhưng là… ” Tề Dị lộ ra sắc mặt lo lắng, giống như là băn khoăn gì đó.
Trên môi La Sát hiện rõ ý cười sâu sắc, vẻ mặt thoải mái, giọng điệu bình tĩnh “Không sao, ngày ấy, sau khi cùng nàng nói qua thì ta đã có thể quên đi chuyện cũ, cùng nàng ở chung, ta không hề là Quỷ môn La Sát, mà là người, một nam nhân bình thường sa vào lưới tình”
Nàng thản nhiên cười”Khi ta ở cùng với chàng cũng là một nữ nhân bình thường, chỉ cần ở cùng một chỗ với chàng thì cuộc đời này ra sống không uổng”
Chính là, sau niềm vui sướиɠ thì áp lực lại lập tức hiện lên, La Sát nhớ tới môn quy Quỷ môn, trong lòng không khỏi trầm xuống, hắn ôm sát Tề Dị, thở dài một tiếng.
“Dị, ta thật sự muốn cũng nàng kết làm vợ chồng, một đời một kiếp, vĩnh viễn không có chia lìa, có điều, ta là Quỷ môn La Sát, theo như môn quy Quỷ môn thì không thể kết giao với người ngoài, hơn nữa, ta đã bị chỉ định là một trong hai vị hôn phu mà Quỷ Vương phải chọn rồi, chúng ta muốn ở cùng nhau, chỉ sợ là khó khăn rất lớn…”
“Ta không muốn ! Chỉ cần ở cùng chàng thì ta cái gì cũng không sợ !” Tề Dị đầu tiên là xúc động thổ lộ tâm ý, nhưng nghĩ đến lời nói của hắn thì không khỏi ăn một bụng dấm chua “Mà khoan, chàng vừa mới nói cái gì vị hôn phu của Quỷ Vuong…rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”
La Sát vội vàng giải thích «Ta là thân bất do kỷ. Thật ra Quỷ Vương là nữ tử, mà ta bị tuyển làm vị hôn phu của Quỷ Vương, là ý của bốn trưởng lão, có điều, xem ra thái độ của Quỷ Vương cũng không muốn thành thân với ta "
" Chàng chắc chắn chứ ? " Tề Dị rầu rĩ không vui chu miệng lên, trong lòng vẫn có vị chua " Quỷ Vuong rất đẹp đúng không ? Chàng với nàng ta chắc đã biết nhau lâu rồi ? "
La Sát nhẹ nhàng trấn an nói «Quỷ Vuong rất đẹp, nhưng lại là người tâm cơ thâm trầm đáng sợ, người khác không lường trước được, ta biết nàng cũng hơn mười năm rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn không rõ trong lòng nàng ta suy nghĩ cái gì. Đối với nàng ta, ta vẫn luôn một lòng kính sợ, tuyệt không có tình yêu nam nữ "
Nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, Tề Dị thế này mới yên lòng " Được, ta tin tưởng chàng. Nhưng mà chuyện của chúng ta thì nên làm cái gì bây giờ đây ? "
" Ta tính về Quỷ môn phục mệnh trước, thuận tiện tìm cơ hội nói chuyện cùng Quỷ Vương, có lẽ, sự tình có thể có chuyển biến cho chúng ta một đường sống " La Sát trầm tư, nhớ lại thái độ ngày ấy của Quỷ Vương khi nhắc tới hôn sự vô cùng không bình thường. Nếu được Quỷ Vương giúp đỡ thì chuyện tình yêu của hai người sẽ có ủng hộ rất lớn.
Tề Dị ôm thái độ hoài nghi " Quỷ Vương sẽ giúp chúng ta sao ? Nàng thân là Quỷ Vương, không phải nên thống lĩnh chúng quỷ trong Quỷ môn giữ nghiêm môn quy sao ? "
" Không, tuy Quỷ Vương đứng đầu Quỷ môn, nhưng đốc thúc chúng quỷ phục tùng môn quy là bốn vị trưởng lão kim, ngân, đồng, thiết. Quỷ Vương đương nhiệm tuổi quá nhỏ, làm việc thường thường ngoài dự đoán của mọi người, nàng ta từng nhiều lần xung đột với bốn vị trưởng lão, cuối cùng các vị trưởng lão phải nhượng bộ, bởi vậy có thể thấy được, Quỷ Vương tâm kế rất sâu, thủ đoạn rât cao "
" Vậy chàng khi nào phải về Quỷ môn ? "
" Việc này không nên chậm trễ, sáng mai ta sẽ đi, nàng ở lại đây chờ ta, ta sẽ nhanh trở về " Miệng hắn nói rất thoái mái, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Nếu là các trưởng lão biết được chuyện tình của hắn và Tề Dị, đừng nói là nhanh trở về, khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn.
Tuy răng hai người kết giao không có một ai biết, nhưng Quỷ môn lại có nơi cung cấp thông tin, việc này cũng không biết còn có thể giấu diếm được bao lâu.
Cho dù hắn có thể mang Tề Dị thoát khỏi Quỷ môn, nhưng là chỉ trốn được nhất thời, lại không trốn được một đời, cùng với suốt ngày lo lắng bị phát hiện, không bằng sớm giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nhất lao vĩnh dật.
Tuy rằng lúc này trở về Quỷ môn rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn phải trở về, dù sao, nếu không có Quỷ Vương tiền nhiệm ra tay cứu giúp thì cũng không có hắn ngày hôm nay, sau nữa là Quỷ môn đáng sợ như thế, hắn cũng đã ở hơn mười năm, hắn không thể vì vậy mà phải bội Quỷ môn, càng yêu càng để ý, hắn phải cầu được Quỷ vương cùng các trưởng lão chấp thuận.
Nếu các trưởng lão kiên trì xử trí hắn theo môn quy thì ít nhất hắn cũng muốn Tề Dị thoát thân bình yên.
Tề Dị nhẹ xoa trán " Không, ta muốn cùng đi với chàng, cho dù ta không thể vào bên trong Quỷ môn, nhưng cũng có thể đánh xe cho chàng "
Ánh mắt La Sát nhu hòa, tay xoa nhẹ hai má trắng noãn của nàng.
" Đừng lo, ta như thế nào lại chịu cho nàng ngày đêm phơi nắng gió chịu khổ ? Nếu nàng không thích ở lại nơi này thì trở về cốc trước, ta sẽ đến chỗ đó tìm nàng "
Hắn không thể để cho Tề Dị theo hắn, với tình tình bướng bỉnh của nàng, nếu không đợi được hắn, chỉ sợ sẽ liều lĩnh xông vào Quỷ môn, hắn sao có thể để cho nàng gặp nguy hiểm chứ ?
" Một chút cũng không vất vả, ta chỗ nào cũng không muốn đi, ta muốn ở bên cạnh chàng " Nàng gắt gao ôm La Sát, lo lắng nói " Ta biết lần này trở về chàng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới không cho ta đi theo, nhưng nếu chàng để ta lại một mình, ta cũng không có cách nào an tâm. Không bằng để cho ta đi theo chàng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều ở cùng nhau ! "
" Dị… " La Sát trong lòng nóng lên, tình triều mãnh liệt, kinh ngạc nhìn nàng ánh mắt chân thành tha thiết kia, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả cảm động đó.
Nàng nhíu đôi mi thanh tú, đôi mắt ngập tràn nước mắt, giọng nói nghẹn ngào năn nỉ “Ngọc lang, chàng cho ta theo chàng được không ?”
Tề Dị không phải là người dễ dàng rơi lệ, nhưng nàng rất sợ La Sát bỏ mình cô đơn một mình, nàng không dám tưởng tượng nếu mất đi hắn sẽ phải chịu đau đớn như thế nào…
Đau xót mất đi người thân, nàng đã không có cách nào thừa nhận, nếu là mất đi tình cảm chân thành, nàng biết chính mình nhất định sẽ rất đau khổ !
La Sát tỏ thái độ vừa cứng vừa mềm, hắn khe khẽ thở dài, thần sắc vừa vui sướиɠ vừa có bất đắc dĩ, trầm giọng nhận lời " Được, chúng ta cùng đi, bất luận kết quả thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt, vĩnh viễn không thể chia cách "
Tề Dị được hắn đồng ý, lập tức mở miệng cười " Đúng vậy, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta yêu nhau, bất luận là ai, là chuyện gì cũng không thể ngăn trở chúng ta ở cùng nhau "
Chỉ cần có thể ở cùng một nơi với hắn, đừng nói là đi Quỷ môn, mà ngay cả địa ngục nàng cũng nguyện ý xông vào !
Bởi vì, nàng yêu La Sát, yêu rất yêu, yêu vô cùng !
Vì bảo vệ hạnh phúc của hai người, nàng cái gì cũng không sợ !
~~~~~~
Ngày sau, hai người xuất phát đi tới Quỷ môn, cũng giống như lần trước, vẫn là đi xe ngựa thay cho đi bộ.
Lúc này Tề Dị vẫn làm nữ tử, nàng không để ý ngăn cản của La Sát, vẫn cố ý tự mình đánh xe.
Trải qua mấy ngày liền chạy đi, hai người cách Quỷ môn càng lúc càng gần, ước chừng còn lại nửa ngày đi đường nữa, vì muốn giữ tốt tình thần và thể lực nên bọn họ chọn một quán trọ nhỏ để nghỉ ngơi.
Vì không cho La Sát lộ diện, Tề Dị lại lấy số tiền lớn bao toàn bộ nhà trọ, đểcho hai người được thanh tĩnh nghỉ ngơi.
Một mình ở trong phòng, La Sát chạm rãi tháo khăn che mặt, lẳng lặng chờ Tề Dị.
Một lát sau, nàng bâng bữa tối tiến vào trong phòng.
Hắn vội vàng đứng dậy tiếp nhận, đem đồ ăn đặt trên bàn, thở dài cảm thấy có lỗi " Thực xin lỗi, còn muốn làm phiền nàng thay ta làm những việc vặt vãnh này… "
Tề Dị hơi nhíu mày, khẽ cười nói " Chàng thật ngốc, làm giúp chàng chút việc nhỏ này, lòng ta cam tâm tình nguyện, hơn nữa vô cùng vui vẻ. Nhưng đổi lại, nếu là chàng làm những việc này cho ta, chàng sẽ không vui sao ? "
" Đương nhiên sẽ không rồi ! " Hắn không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Ý cười nàng trong suốt " Thì cũng giống nhau thôi, giống như chàng nguyện ý làm một chuyện bình thường cho ta thì ta cũng nguện ý làm một chuyện bình thường cho chàng, sau này chàng không cần để ý nhiều "
" Uhm " Thế này La Sát mới không suy nghĩ, kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn " Đến đây, ăn cơm đi "
Sau khi dùng qua bữa tối, La Sát vươn tay, dịu dàng đem nàng ôm vào lòng, hưởng thụ một lát thoải mái.
Hắn tò mò hỏi " Ta vẫn rất muốn biết, nàng một mình sống cô đơn trong sơn cốc, mà trước sau cũng chỉ có mình ta ra vào, nhưng nàng chi tiêu lại thoải mái như vậy, chẳng lẽ nàng có nơi cung cấp tiền đặc biệt sao ? "
Tề Dị thả lỏng dựa vào lòng hắn, thản nhiên nói " Ta ở trong sơn cốc đó không chỉ có địa hình đặc biệt, mà còn có rất nhiều bảo tàng chưa bị khai phá. Cốc bắc có mỏ vàng nằm sâu trong sơn động, bởi vì ta từng tới đó luyện thuốc nên mới khai thác một ít, có vàng trong tay thì tự nhiên thật sự dư dả "
" Thì ra là có chuyện như vậy, khó trách nàng lại tiêu tiền như vậy, không có chút nào đau lòng "
Hai người lại nói chuyện một lát, sau khi thấy đêm đã khuya, thế là nhẹ nhàng đẩy nàng ra, dịu dàng nói " Đã không còn sớm nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đi nữa, nàng trở về phòng nghỉ ngơi đi "
" Ta… "
Nàng lắc đầu, muốn nói lại thôi, trên mặt lại nổi lên hai rạng mây đỏ động lòng người.
" Nàng sao vậy ? "
Tề Dị không dám nhìn vào con mắt xin đẹp đang nhìn nàng kia, nàng thấp đầu, ngượng ngùng cắn môi nói " Ngọc lang, chàng…đem này có thể bồi ta hay không ? "
La Sát trong lòng chấn động, hiểu được ý của nàng, sắc mặt cũng không khỏi ửng đỏ, cười cười nói " Không phải bây giờ ta vẫn còn bồi nàng đây sao ? "
Nàng lức đầu, vẫn không dám ngẩng đầu lên " Không, ý của ta là…chàng bồi ta cả một đêm cho đến sáng… "
" Ta…như vậy không tốt ? La Sát thẹn thùng, mười phần không tự nhiên.
Nàng cúi thấp mặt, sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói " Ngày mai chúng ta đi tới Quỷ môn, chuyến đi này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ta nghĩ…kết làm vợ chồng với chàng trước… "
La Sát vừa xấu hổ lại vừa cảm động " Dị…nàng… "
Nàng ngẩng đầu, một đôi mắt thâm u nhìn thẳng hắn " Ta thật muốn như vậy, dọc theo đường đi, ta nghĩ thật lâu, sớm đã nhận định chàng là trượng phu duy nhất trong cuộc đời ta rồi, chàng chắc cũng cho rằng ta là thê tử duy nhất của chàng đúng không ? "
" Đương nhiên, nàng là nữ nhân duy nhất ta âu yếm, trừ nàng ra ta không có khả năng rung động với người khác " Hắn mong mỏi khuôn mặt thanh tú kia, thành tâm thành ý thổ lộ.
" Ngọc lang… " Nàng nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm chặt thắt lưng của hắn, như thế nào cũng không chịu buông ra " Ôm ta, yêu ta, làm cho chúng ta trở thành phu thê chân chính, bất luận ngày mai chúng ta đi Quỷ môn còn sống hay đã chết, ít nhất, chúng ta cũng có một ngày là phu thê… "
Vốn nàng ngạo thị thiên hạ, tình tình cuồng ngạo không sợ cái gì, nhưng sau khi yêu thương La Sát, nàng bắt đầu hiểu được cái gì gọi là sợ hãi.
Không thể ở cùng với hắn chính là sợ hãi lớn nhất đời này của nàng.
" Ta hứa với nàng, chúng ta không chỉ làm một ngày phu thê, mà là vĩnh viễn kết làm phu thê " Trong mắt La Sát tràn đầy yêu thương, ôm lấy thân thể không xuong mềm mại của nàng, chậm rãi đi đến phía giường.
Tề Dị ôm cổ hắn, trong lòng không có chút chần chờ sợ hãi, có chăng cũng là tất cả ngôn ngữ nùng tình thâm ý không thể hình dung được.
Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hắn cúi người hôn lên trán nàng, nụ hôn nóng cháy dời xuống hai gò má nhu thuận của nàng, đôi môi đỏ mọng cùng với cái cổ trắng noãn.
Tay hắn ấm áp tham lam tiến vào trong áo quần của nàng, mềm nhẹ vuốt ve từng tấc da thịt như tơ của nàng, gây cho nàng kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có, cảm thụ kia thư sướиɠ vô cùng, lại như lửa lớn đang cháy, cơ hồ thiêu cháy thân thể và suy nghĩ của nàng, còn giống như rượu say nồng, làm cho nàng say mê trong đó, không thể tự kiềm chế.
Đắm chìm trong những nụ hôn nồng nhiệt, quần áo của hai người từng cái được rút đi, gần như lõa thể nhưng lại không chút nào ảnh hưởng.
Thân mình hữu lực rắn chắc nằm trên thân thể mềm mại thơm tho của nàng, hơi thở nam tử thô ráp cùng với âm thanh yêu kiều của nữ tử, hợp tấu thành khúc nhạc nguyên thủy vĩnh viễn không thể thay đổi.
Trong nháy mắt kia La Sát tiến vào thân thể của nàng, đôi mắt nàng nhắm lại, chảy xuống nước mắt trong suốt, không phải đau đớn của nữ tử khi lần đầu tiên hoan ai mà bởi vì vui sướиɠ tận sâu trong lòng nàng.
Giờ phút này, hai người đã hợp thành một, bất kể là suy nghĩ hay thân thể đều kết hợp chặt chẽ, sau này, hai người chân chính là phu thê, không một ai có thể chia lìa hai người nữa.