- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điền Văn
- Chủng Điền Dưỡng Nhi
- Chương 44
Chủng Điền Dưỡng Nhi
Chương 44
Dương Hạo trở về nhà, thay quần áo cho Đô Đô. Lúc trước bé ở trên đường chạy bị té ngã một cái, quần áo cũng bị bẩn, cũng may là không có bị trầy rách da.
Ăn cơm tối xong, Dương Hạo trong lòng lo lắng đến Vương Tuấn, vội vàng ăn xong, liền bỏ bát đũa xuống.
-“Hôm nay sao ăn nhanh vậy?”
-“Nhà ai vậy?”
Dương Hạo cúi đầu_: “Nhà của Vương Tuấn.”
Mẹ Dương nghi ngờ_: “Đã trễ thế này còn đi có chuyện gì?”_Mặc dù là hỏi như thế nhưng mẹ Dương cũng không phải thật muốn dò hỏi đến cùng, chỉ là theo thói quen hỏi một câu.
-“Chúng con đi vào thành chơi.”_Dương Hạo sợ mẹ hắn tiếp tục hỏi cho nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
-“Buổi tối đi ra ngoài cẩn thận một chút.”
-“Dạ”
Đô Đô vừa nhìn thấy baba muốn đi, vội vàng thả chiếc đũa trong tay xuống_: “Baba, con cũng muốn đi, có được không?”
Mẹ Dương vừa nghe Đô Đô cũng muốn đi, vội cản lại_: “Baba cùng chú Vương đi làm việc, dẫn con theo không tiện. Tối nay ở nhà cùng bà nội ngủ có được không?”
Đô Đô chớp chớp đôi mắt to, bất đắc dĩ lắc đầu_: “Bà nội, con muốn đi cùng với baba”
Dương Hạo trong lòng cũng tính toán muốn dẫn theo Đô Đô. Hắn đi tới bên cạnh Đô Đô, ngồi chồm hỗm trước mặt bé_: “Trước tiên đem cơm ăn hết rồi baba sẽ dẫn con đi.”
-“Dạ”_Đô Đô vui vẻ cầm lấy đôi đũa vội vã xới hai miếng cơm vào miệng, phồng má vui vẻ ăn cơm.
Dương Hạo khẩy đi hạt cơm dính trên khóe môi của Đô Đô_: “Ăn từ từ, không vội.”
Mẹ Dương không đồng ý nhìn Dương Hạo_: “Không thể nuông chiều trẻ con như vậy, sau này con đi đâu Đô Đô cũng khó có thể
cũng đi theo được sao?”
-“Mẹ, không có chuyện gì. Đô Đô bình thường cũng rất nghe lời. Lần này dẫn đi theo cũng bởi là vì thích chú Vương của nó.”
-“Vương Tuấn không phải là người như vậy…”_Dương Hạo cười lắc đầu, nơi nào cần nhận cha nuôi, kia trực tiếp chính là cha ruột của đứa nhỏ a.
Không biết sau này lúc cùng trong nhà xuất quỹ sẽ là tình cảnh như thế nào… Ba mẹ khi đó còn có thể chào đón Vương Tuấn như vậy sao? Dương Hạo âm thầm có chút không rõ.
-“Baba, con ăn xong rồi. Baba nhìn, không còn cơm thừa nha.”_Đô Đô ngoan ngoãn đem cơm trong chén ăn sạch, sau đó đưa lên cho Dương Hạo nhìn.
Dương Hạo lập tức khen Đô Đô_: “Con trai thật giỏi, ăn nhiều cơm sau này lớn lên cao to khỏe mạnh.”_Nói xong liền đem Đô Đô bế lên_: “Mẹ, chúng con đi đây.”
-“Được rồi, trên đường cẩn thận.”_Mẹ Dương đưa hai cha con tới cửa, đột nhiên xoay người lại thu dọn bát đũa.
-“Lão Dương à, ông nói xem gần đây Hạo Hạo sao luôn chạy đến nhà Vương tổng vậy?”_Mẹ Dương nghi hoặc nhìn ba Dương, cảm giác có chút kỳ quái.
Ba Dương sắp xếp lại tờ báo, nhìn bà một cái_: “Người trẻ tuổi mà, khẳng định là có tiếng nói chung. Hơn nữa bà không có xem ti vi gần đây một mực tuyên truyền công viên sinh thái của Vương tổng sao, có thể là cùng Hạo Hạo hỏi thăm một chút tình hình ở nơi này đi.”
Mẹ Dương gật đầu, cảm thấy ba Dương nói có lý. Lúc này có người đến mua đồ, mẹ Dương đảo mắt liền đem chuyện này quên đi.
Dương Hạo dẫn theo Đô Đô đi đến nhà Vương Tuấn.
Lúc này trong nhà cũng không có người, Vương Tuấn trước kia đã đưa chìa khóa cho Dương Hạo, cho nên hắn và Đô Đô liền trực tiếp đi vào.
Đô Đô đã tới mấy lần, tuyệt không có xa lạ, trực tiếp tự mình mở TV sau đó ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem phim hoạt hình.
Dương Hạo thì lại ở trong phòng bếp bận rộn, nấu canh giải rượu cho Vương Tuấn.
Tối nay những người kia đều là bạn của anh Vương Tuấn, không biết sẽ chuốc y say đến hình dạng như thế nào nữa.
Bên này cha con Dương Hạo đang chờ Vương Tuấn, trong nhà hàng cao cấp ở khu vực nội thành CD, một nhóm người đang uống đến náo nhiệt.
Vương Tuấn một tay chống đỡ đầu, một tay khác xua tay_: “Không được Kỷ ca, thật sự không thể uống được nữa.”
Vương Tuấn uống rượu không nổi lên mặt, những người khác đều uống đến mặt đỏ tới mang tai, y thoạt nhìn không có gì khác thường.
-“Không được Kỷ ca, đợi lát nữa đi không nổi.”
-“Đi không nổi, anh cho người đưa chú về… đến cạn ly nào.”
Lâm Giản thấy ông chủ nhà mình đã say, liền vội vàng tới cản rượu.
Đương nhiên mọi người trong miệng nói đem Vương Tuấn uống say không cho về. Nhưng cũng chỉ là nói trên miệng một chút thôi, Vươn Tuấn không muốn uống nữa thì cũng không có người thực dám có can đảm rót tiếp cho y. Cho nên Lâm Giản tới đây cản rượu, vị lãnh đạo họ Kỷ kia cũng thuận thể nâng ly đẩy cho Lâm Giản.
Mặc dù mặc ngăn cản như vậy nhưng kết quả người đầu tiên gục ngã lại là Vương Tuấn.
Vương Tuấn thoạt nhìn say đến không rõ, bước đi cũng không ổn, lảo đảo một cái phải nhờ vào Lâm Giản đỡ.
Thị trưởng dù sao cũng có quan hệ tốt với anh của Vương Tuấn nên trước khi rời đi có phái mấy người đưa y trở về, nhưng mà Vương Tuấn lắc đầu, chỉ để cho Lâm Giản đưa y về.
Nhân viên khách sạn đem xe dừng ở trước cửa, Lâm Giản dìu Vương Tuấn say khướt vào trong xe, đang lúc muốn đóng cửa thì có người chặn lại.
Lâm Giản định thần nhìn lại, người đến là Dịch Thiển.
-“Dịch tiên sinh thật tình cờ, tối này cậu cũng có tiệc sao.”_Lâm Giản mặc dù không rõ ý đồ đến của hắn nhưng vẫn đi xuống xe, cười hϊếp mắt cùng gã khách sáo.
Dịch Thiển khẽ hé mắt, thấy được Vương Tuấn đang ngồi nhắm mắt ở trong xe.
Dịch Thiển không yên lòng gật đầu, hiển nhiên không đem lời của Lâm Giản nghe lọt, ngược lại quan tâm đến tình trạng của Vương Tuấn_: “Tuấn uống rượu say?”
-“Đúng vậy, Vương tổng tối nay uống hơi nhiều.”
Dịch Thiển khẽ cười gật đầu, xoay người lại nhìn Lâm Giản_: “Hôm nay cũng tương đối trễ rồi, không cần làm phiền thư ký Lâm cậu làm việc này, để tôi đưa Tuấn trở về là được.”
-“Không phiền toái, không phiền toái. Việc này vốn là do tôi phải làm. Cái kia a… Dịch tiên sinh ngài đưa về mới thật làm phiền. Tâm ý của ngài tôi sẽ chuyển lại đến Vương tổng.”
-“Không có chuyện gì, vừa lúc tối nay tôi cùng Tuấn có một số việc cần bàn bạc”_Dịch Thiển kiên trì muốn đưa Vương Tuấn về.
Lâm Giản có chút nóng lòng, nhìn Vương Tuấn một chút, yên lặng ở trong lòng đổ mồ hôi chính mình. Đối với lời nói chứa ẩn ý của Dịch Thiển, Lâm Giản một mực làm bộ nghe không hiểu.
-“Dịch tiên sinh, tối nay Vương tổng uống rượu say rồi, có việc gì có thể ngày mai bàn bạc lại sau.”
-“Thư ký Lâm, cậu hình như không rõ lắm mối quan hệ giữa tôi và Tuấn sao?”_Dịch Thiển thấy Lâm Giản vẫn ngăn cản, lập tức giận tái mặt cau mày nhìn cậu.
-“Cái này… Hai người là bạn tốt cùng nhau lớn lên tôi dĩ nhiên là biết, nhưng mà…”
Lâm Giản thoáng im lặng. Cậu dĩ nhiên biết, nhưng mà Dịch Thiển hiện tại nói đến là có ý gì? Gã chẳng lẽ không phải đã là quá khứ rồi sao?
Trên mặt Dịch Thiển có chút không nhịn được nữa_: “Đúng vậy, cho nên thư ký Lâm là không yên lòng về tôi sao?”
Dịch Thiển khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Giản, biểu hiện trên mặt biến hóa vi diệu, tựa hồ có chút tức giận.
Lúc này ở trong xe, Vương Tuấn đang say khướt trong miệng bắt đầu nhỏ giọng nỉ non, không ngừng gọi tên một người.
-“Dương Hạo…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điền Văn
- Chủng Điền Dưỡng Nhi
- Chương 44