Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Được rồi, bất luận Mạc Nhai Tuyền hay EVIAN Diệp Hạo đều chưa từng nghe nói qua, hắn chỉ cảm giác uống Mạc Nhai Tuyền không tệ, dễ uống hơn những chai năm đồng trên thị trường.
Lúc đội xe dừng tại trung tâm thương mại, Diệp Hạo mới hiểu Lâm Nhu Nhi đã chuẩn bị mua quần áo mới cho mình, mà có ngu mới từ chối a, đồ mới ai không thích.
Mình và Lâm Nhu Nhi cùng xuất hiện ở nơi cao cấp, ăn mặc quá quê mùa chắc sẽ bị người ta nhạo báng, mà không ai thích cảm giác bị chỉ chỉ trỏ trỏ đó.
- Tiểu thư, có thể có nguy hiểm?
Dưới tình huống bình thường, một mình Tiểu Lan đi theo là đủ, nhưng giờ Lâm Nhu Nhi đang bị Diêm La nhìn chằm chằm, nếu không có nhiều người, sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc.
- Không phải có em trai tôi rồi sao?
Lâm Nhu Nhi cười nói.
Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Tu vi càng tăng, hắn cũng càng tự tin.
- Được rồi.
Lâm Nhu Nhi đã lên tiếng, Tiểu Lan cũng không nói thêm gì.
Mà cô cũng cảm thấy có cao thủ Bát Tinh như Diệp Hạo đi theo, an toàn của tiểu thư sẽ được đảm bảo hơn.
Lâm Nhu Nhi đã được trời phú cho nét đẹp nghiêng thành đổ nước, dù có đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Lúc cô vừa xuất hiện tại trung tâm thương mại, dẫn đến một trận náo động, đám đàn ông khϊếp sợ nhìn cô không nói ra lời.
- Thế gian có người đẹp vậy sao?
- Đám sao hạng A bây giờ không xứng xách dép cho cô ấy nữa a.
- Cuối cùng tôi cũng biết nữ thần có hình dáng thế nào rồi!
- Ôi, nờ ứng hết sức a, chỉ mới nhìn thôi đã muốn ra rồi….
Lúc Lâm Nhu Nhi mang theo Diệp Hạo lên khu thời trang cao cấp trên lầu năm, một thanh niên mặc Armani bước lên ngăn cản nhóm người.
- Tôi tự giới thiệu một phen.
- Tránh ra…
Tiểu Lan ngắt lời hắn.
Vẻ mặt anh ta lộ vẻ không vui.
- Ở đây không đến lượt cô nói chuyện!
Vừa nhìn đã biết người mới lên tiếng chỉ thuộc dạng tùy tùng mà thôi.
- Cút…
Trong mắt Tiểu Lan lóe lên vẻ sắc bén.
- Tôi xem cô làm tôi cút kiểu gì?
Thanh niên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lan.
Cô nàng không khỏi nhíu mày, có nên tẩng cho thằng này một trận.
Lúc cô đang trầm ngâm, Diệp Hạo đi ra từ đám người, tiến lên cho thằng kia ăn một bạt tay, nhân lúc thanh niên đang kinh ngạc, hắn nắm đầu đối phương đập vào quầy hàng bên cạnh.
Một cái!
Hai cái!
Ba cái!
Người đi đường xung quanh thấy cảnh này nhất thời tản ra, đứng xung quanh xem náo nhiệt.
Tên này cũng quá ác rồi, dù gì nơi này cũng có nhiều người qua lại nha, nể mặt mũi chút đi chứ.
Tiểu Lan nhìn thấy cảnh này muốn tiến lên nhưng bị Lâm Nhu Nhi kéo lại.
Vẻ mặt Lâm Nhu Nhi nghiêm trọng.
- Chú ý xung quanh.
Tiểu Lan khϊếp sợ.
Diệp Hạo không thể vô duyên vô cớ đánh người, vậy chỉ có một khả năng, đối phương là sát thủ, nhưng sao cậu ta nhìn ra được?
Lúc Diệp Hạo muốn đập tên kia thêm phát thứ tư, trên người hắn bỗng nhiên tỏa ra một lực lượng cường đại, lực lượng này trầm nặng như sắt thép.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, tay Diệp Hạo vẫn vững vàng nắm đầu hắn mà đập như con không đẻ.
- Cậu...
Trong lòng Võ Quân dấy lên sóng to gió lớn, mình đường đường là sát thủ cấp bậc Bát Tinh, mà giờ bị cho ăn hành thế này, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Gặp cao thủ cmnr!
A!
Võ Quân dùng nội lực cắt đứt tóc, lùi ra như tia chớp, hắn cố gắng lui nhanh nhưng Diệp ca nhà ta càng nhanh hơn.
Lúc Võ Quân chưa rơi xuống đất, Diệp Hạo đã khóa xương bả vai hắn lại.
- Cậu là ai?
Vẻ mặt Võ Quân tím tái hỏi Diệp Hạo.
- Thực lực như vậy cũng đòi làm sát thủ!
Diệp Hạo chậc chậc lên tiếng.
Võ Quân có xúc động muốn khóc, em đứng thứ ba trong Diêm La đó ca ơi!
- Giải quyết hắn sao đây?
Diệp Hạo nhìn phía Tiểu Lan.
- Gϊếŧ hay phế?
- Phế đi.
Tiểu Lan không chút do dự đề nghị.
Lúc Diệp Hạo đang chuẩn bị ra tay, khuôn mặt Võ Quân lộ vẻ nhất quyết, rồi máu đen chảy từ khóe miệng hắn ra.
- Thuốc độc.
- Thật tàn nhẫn.
Diệp Hạo ném Võ Quân xuống nền.
- Tôi ở lại xử lý chuyện này, cậu đi mua quần áo với tiểu thư đi.
Tiểu Lan trầm ngâm một chút rồi nói.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Diệp Hạo quay mặt nhìn lại thấy sắc mặt Lâm Nhu Nhi không có bao nhiêu thay đổi, thầm than.
“Thiếu nữ trước mắt rốt cuộc đã trải qua chuyện gì lại khiến tâm tình nàng lúc nào cũng bình tĩnh như thế a.”
Lâm Nhu Nhi kiên nhẫn giúp Diệp Hạo chọn bốn bộ quần áo, ngay cả áo sơ mi, cà vạt, tất cũng mua.
Diệp Hạo thay một bộ đồ, lập tức cảm thấy mình soái đến một tầm cao mới… .
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
- Quả nhiên người đẹp vì lụa.
Tiểu Mai nhìn Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo nhếch miệng cười.
Hắn cũng cảm thấy vậy.
Lâm Nhu Nhi trừng Tiểu Mai một cái.
- Nói lung tung.
Tiểu Mai thè lưỡi.
- Khi nào chúng ta tham dự hội đấu giá từ thiện?
- Bây giờ nè.
Lâm Nhu Nhi trả lời.
- Giờ mới sáu giờ mà!
Diệp Hạo nhìn đồng hồ trên tay, nghi ngờ hỏi.
- Kẹt xe đã được cài mặc định tại đây nhé, không đi sớm hơn tiếng sẽ đến trễ đó.
Lâm Nhu Nhi mỉm cười trả lời.
- Được rồi…
Là thành phố lớn nhất Trung Quốc, giao thông ở Ma Đô chỉ có hai từ để hình dung -- hỏng bét.
Lúc đội xe Lâm Nhu Nhi đi tới hội sở Mạn Đà La đã bảy giờ năm mươi.
Diệp Hạo phát hiện, Lâm Nhu Nhi đúng là Lâm Nhu Nhi. Bởi vì lúc nào cô nàng xuất hiện đều tạo ra sự náo động.
Cho dù đệ tử thế gia cũng biểu hiện sự rung động.
- Người đó là Lâm Nhu Nhi sao?
- Đã sớm nghe nói Lâm Nhu Nhi là Minh Châu Ma Đô, lúc trước tôi còn không tin, hôm nay gặp một lần mới hiểu lời này không ngoa.
- Đẹp kinh diễm…
Đám đệ tử thế gia nhanh chóng chú ý đến Diệp Hạo đứng bên cạnh Lâm Nhu Nhi.
- Người đó là ai thế?
- Bộ dạng xấu như vậy có tư cách gì đứng bên cạnh Nữ Thần chứ?
- Đúng vậy, xấu thật…
Sắc mặt Diệp Hạo nhất thời đen lại.
Mẹ nó! Các người đẹp trai lắm chắc?
- Lâm tiểu thư, cô để tôi đợi lâu đó!
Đúng lúc này, một thanh niên mặc tây trang chỉnh tề chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy người thanh niên, cho dù Diệp Hạo thích soi mói cũng không thể không thừa nhận người này đẹp trai hơn mình.
Trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, đôi mắt như sao, anh ta giơ tay ra chào Lâm Thu Nhi.
Anh tuấn!
Đẹp trai!
Tao nhã!
Tự tin!
Ung dung!
Chu Ôn Ngọc, Chu gia.
- Ôn công tử nói đùa rồi!
Lâm Nhu Nhi hiểu rõ, người trước mặt này ước gì mình có thể chết ngay lập tức, nhưng vẻ mặt Lâm Nhu Nhi vẫn lộ ra nụ cười đúng mực, sau đó nàng vươn bàn tay như ngọc của mình ra.