Chương 121: Quán Quân Vấn Đỉnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Dưới sự chờ mong của toàn trường, hạng ba chậm rãi xuất hiện trên màn hình.

- Hạng ba, Học Phủ Tài Kinh, Minh Nguyệt, 961 điểm.

- Thành tích của Minh Nguyệt vượt qua điểm cao nhất năm trước.

- Nữ thần, cô giỏi nhất.

- Minh Nguyệt, anh yêu em.

- Vậy mà tên Diệp Hạo lại nằm trong top hai, sao tôi lại cảm thấy có khả năng Diệp Hạo đứng đầu Vấn Đỉnh nhỉ?

- Đừng nói nữa, tôi cũng có loại cảm giác này.

- Diệp Hạo người ta luôn có thực lực hiểu không? Nếu lần trước Diệp Hạo thi mà nói tuyệt đối vượt qua Phương Văn.

Phương Văn nghe xung quanh bàn tán, gương mặt anh tuấn âm u xuống.

- Đáng chết!

Trong lòng Phương Văn tràn ngập phẫn nộ.

Cho dù lần trước Diệp Hạo không trèo lêи đỉиɦ cũng đã đạp hắn ta một cái, chẳng lẽ lần này hắn còn phải giẫm hắn lần thứ hai sao?

Không!

Cho dù Phương Văn nghĩ thế nào trong lòng, trên bảng vẫn hiện lên tên anh ta.

Hạng Hai, Học Phủ Khổng Tử, Phương Văn, 975 điểm.

Lúc sinh viên ở giữa sân nhìn thấy thành tích của Phương Văn, cả đám kêu ra tiếng.

- 975 điểm.

- Chuyện này cũng quá phát rồ rồi?

- Trong 10 năm gần đây thành tích của Phương Văn cao nhất.

Phương Văn nhìn mấy chữ hạng hai, trong mắt hiện lên phẫn nộ vô tận.

Vì sao?

Vì sao mình thi được điểm cao như vậy vẫn không thể Vấn Đỉnh?

Đúng lúc này trên bảng xuất hiện từng cánh hoa rơi như mưa, cùng lúc đó tên Diệp Hạo xuất hiện ở chính giữa.

Quán quân, đại học Trung Y, Diệp Hạo, 997 điểm.

- Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó.

- Mắt của tôi.

- 997 điểm, tên Diệp Hạo này lại ghi lại kỷ lục mới nữa rồi.

- Tôi tin hơn trăm năm thậm chí ngàn năm sau sẽ không có ai có thể vượt qua được Diệp Hạo.

- Số điểm này không thể dùng phát rồ để hình dung nữa.

- Kỳ tích đó.

- Diệp Hạo lêи đỉиɦ, cái đích mà mọi người cùng hướng tới.

- Diệp Hạo mới là Trạng Nguyên chân chính, tên Phương Văn này chỉ là hàng dỏm.

Cả nước sôi trào.

Cái tên Diệp Hạo lại truyền khắp ngàn nhà,vạn hộ lần nữa.

Mà tin tức này lên đầu đề thành phố Giang Nam.

Diệp Hạo dùng thực lực của mình chứng minh ai mới là Vương Giả chân chính.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)



Tạ Ngưng kinh ngạc nhìn thành tích của Diệp Hạo, hoảng sợ không nói nên lời.

- Thành tích như vậy cho dù ngông cuồng thì làm sao chứ mẹ?

Lý Thiên Thiên quay người nhìn Tạ Ngưng nói.

Tạ Ngưng há to miệng nói.

- Con đừng quên ước hẹn giữa hai chúng ta, nếu con không thi đậu Lục Đại Học Phủ, đời này con đừng mong ở cạnh Diệp Hạo.

- Con muốn bên ai không phải do mẹ quyết định.

Lý Thiên Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.

- Sở dĩ con thoả hiệp vì con kính trọng mẹ là mẹ của con, nhưng nếu mẹ cảm thấy mình có thể gây khó dễ cho con thì mẹ sai lầm rồi.

- Khi con không chịu đựng được con sẽ mở cánh cửa này ra, đời này mẹ đừng mong lại nhìn thấy con nữa.

- Con…

Sắc mặt Tạ Ngưng thay đổi.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)



Lúc hiệu trưởng Tam Trung thấy thành tích của Diệp Hạo đứng đầu Vấn Đỉnh, kích động chảy cả nước mắt.

Ông ta hiểu rõ tương lai không xa, Tam Trung sẽ vượt qua Nhị Trung.

Rất có thể sẽ thực hiện được trong nhiệm kỳ của ông ta luôn.

Quách Tú nhìn bóng dáng được vạn người chú ý, hai dòng nước mắt chậm rãi chảy ra.

- Chí Quốc - - con trai chúng ta mới là Trạng Nguyên chân chính.

- Ừ - - con trai chúng ta mới là Trạng Nguyên chân chính.

Diệp Chí Quốc hiểu rõ trong lòng Quách Tú luôn có một cái gai, cái gai này là vì Diệp Hạo vô duyên với Trạng Nguyên Vấn Đỉnh của Long Môn bảng.

Nhưng lần này, Diệp Hạo lại dùng thực lực của bản thân tát mạnh vào mặt Phương Văn một cái.

Trạng Nguyên như anh ta không có hàm lượng gì!

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)



Diệp Đống Chi nhìn Diệp Hạo đi lên đài cao dưới sự chú ý của toàn trường, lẩm bẩm nói:

- Đó là cháu nội của Diệp Chí Quốc tôi.

Trầm ngâm một lát, Diệp Đống Chi lấy điện thoại ra gọi cho vợ mình.

- Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang trong cuộc trò chuyện, xin gọi lại sau.

Trong nửa tiếng, Diệp Đống Chi gọi liên tục năm cuộc gọi, tổng đài đều báo đối phương đang trong cuộc trò chuyện.

- Bà xã, di động của bà đâu?

Diệp Đống Chi đứng dậy đi tới phòng khách.

Tư Đồ Thu thấy Diệp Đống Chi tới vội vàng tắt điện thoại, vẻ mặt bà ta có vẻ bối rối và bất an.

Diệp Đống Chi tiến lên một bước nói:

- Bà gọi điện thoại với ai đó?

- Không - - Không có ai?

Lúc Tư Đồ Thu nói lời này, giọng nói hơi run run.

- Đưa di động cho tôi.

Diệp Đống Chi tới gần Tư Đồ Thu nói.

Tư Đồ Thu giấu di động ra sau lưng không đưa ra.

- Không phải bà - - lại liên lạc với tên tiểu bạch kiểm kia đấy chứ?

Diệp Đống Chi nói đến đây, nhanh chóng bước lên giật lấy điện thoại trong tay vợ, ông ta ấn lịch sử cuộc gọi liền thấy một số không lưu.

Ông ta ấn gọi lại, mấy giây sau bên kia liền nghe máy.

- Thân ái, sao đột nhiên em tắt điện thoại thế?

Diệp Đống Chi nghe thấy vậy đôi mắt liền đỏ lên, ông ta tát mạnh vào mặt Tư Đồ Thu một cái.

Hình như bên kia điện thoại cảm nhận được gì đó, đã tắt điện thoại trong chớp mắt.

- Không ngờ đến bây giờ bà còn liên lạc với cậu ta?

Diệp Đống Chi như con sư tử nhắm người mà cắn.

- Chúng tôi lưỡng tình tương duyệt thì sao chứ?

Tư Đồ Thu chậm rãi đứng dậy.

- Bà nói cái gì?

- Nếu năm đó không vì lão già ông, tôi và A Tây sớm đã bên nhau rồi.

Tư Đồ Thu tức giận mắng to, bà ta hoàn toàn không thèm quan tâm nữa.

- A Tây mà bà nói chỉ đang đùa giỡn bà, bà hiểu không?

Diệp Đống Chi tức giận quát.

- Hai người chênh nhau những 20 tuổi, sao cậu ta có thể đối xử thật lòng với bà?

- Nhưng tôi nhận được cưng chiều từ chỗ anh ấy mà trước đó tôi chưa từng có.

Tư Đồ Thu không có một chút sợ hại nhìn thẳng ông ta.

Diệp Đống Chi hoàn toàn bị chọc giận.

Nắm đấm như mưa đánh vào người Tư Đồ Thu, Tư Đồ Thu kêu rên thảm thiết nhanh chóng kinh động đến người giúp việc.

Hai người giúp việc dốc hết sức lực cuối mới kéo được gia chủ mình ra.

Sau đó một nhà Diệp Chí Dân chạy tới.

Diệp Chí Dân nhìn thấy Tư Đồ Thư lâm vào hôn mê, vội vàng đưa Tư Đồ Thu đến bệnh viện.

- Khoang sọ xuất huyết nhiều, xuất huyết trong gan, cần lập tức phẫu thuật.

Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra đơn giản một chút rồi nói.

- Vậy thì phẫu thuật đi.

Lúc nộp tiền, một nhà Diệp Chí Dân lại choáng váng.

Bởi vì toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của Diệp Đống Chi đều không còn.

Lúc Diệp Đống Chi nghe được tin tức này, choáng váng mà té xỉu.

Diệp Chí Dân vội vàng đưa cha mình đến phòng cấp cứu.

Nói thật, trong lòng Diệp Chí Dân cũng hơi tức giận, ai có thể ngờ mẹ mình còn có tình yêu tuổi xế bóng, càng kỳ lạ chính là chuyển hết tiền của ông cụ đi rồi.

Như vậy tiền thuốc men đều phải do mình thanh toán.

- Dựa vào cái gì mà tiền thuốc men đều do nhà mình trả chứ?

Lúc này Hứa Văn Mẫn trầm giọng nói.

- Nhà mình không trả thì ai trả đây?

Diệp Chí Dân khẽ thở dài.

- Nhà Chí Quốc đó.

- Nhà Chí Quốc thế nào không phải em không biết?

- Nhưng Diệp Hạo sắp thắng được 500 vạn tiền thưởng rồi.

- 500 vạn tiền thưởng sao?

Diệp Chí Dân khẽ giật mình nói.

- Ông xem tin tức là biết, chuyện này đều lên trang bìa các tạp chí hết rồi.

Hứa Văn Mẫn vội nói.