Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Không bao lâu sau, điện thoại Diệp Hạo lại nhận được một tin nhắn mới.
Sau khi đọc tin nhắn, hắn bấm máy gọi cho Tống Nhạc Quý.
- Diệp Hạo, nhận được tiền rồi chứ?
- Ông Tống, ông Nhạc đưa cho tôi cả một căn biệt thự, chút tiền này của ông để đuổi ăn mày à?
Một câu của Diệp Hạo khiến Tống Nhạc Quý thầm kêu không tốt.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng đang mắng to tên Lãnh Hồng Xương kia. Đưa cả một căn biệt thự sao lại không nói với ông ta một tiếng chứ.
- Diệp Hạo, cậu hiểu lầm rồi.
Tống Nhạc Quý vội vàng nói:
- Số tiền đó chỉ là chút tiền ăn uống, còn chưa phải tâm ý thật của tôi.
- Ồ, ra là vậy….
Diệp Hạo ồ lên một tiếng rồi đặt điện thoại xuống.
Điều kiêng kỵ nhất khi tặng quà chính là tặng không đúng chỗ.
Tống gia qua một hồi thương lượng đã ra quyết định bỏ ra 200 triệu.
Một căn biệt thự rẻ nhất cũng phải trên 100 triệu, nhưng ai biết Lãnh Hồng Xương đó còn bố trí thêm thứ gì bên trong chứ?
Vậy nên tốt nhất tặng một lần 200 triệu.
Không bao lâu sau tiếng chuông điện thoại của Diệp Hạo lại vang lên lần nữa.
Hắn mở điện thoại lên nhìn qua con số một chút rồi nở nụ cười.
200 triệu!
Diệp Hạo liền chuyển toàn bộ số tiền này cho Đường Phiên Phiên. Sau khi Đường Phiên Phiên nhận được số tiền này, lập tức kinh ngạc chạy ra.
- Sao cậu có nhiều tiền vậy?
- Tâm ý của Tống Nhạc Quý.
- Tốt nha.
- Có thêm hai trăm triệu này, tốc độ của công ty sẽ được tăng thêm rồi.
- Ừm!
Hiệu suất Lãnh Hồng Xương rất nhanh, khoảng một tiếng sau đã gọi điện lại cho Diệp Hạo.
- Biệt thự Ái Tình Hải đã được chuyển xong, cậu muốn bao giờ chuyển tới?
- Nội thất thì sao?
- Đã đầy đủ.
- Vậy để ngày mai đi.
- Ngày mai tôi sẽ gọi cho công ty dọn nhà.
- Không cần, để Lãnh Tuyết tới hỗ trợ là được.
- Vậy được.
Sau đó Diệp Hạo tiến về phía phòng ngủ.
- Phiên Phiên, chị thu dọn một chút, ngày mai chúng ta chuyển nhà.
- Chuyển đi đâu?
- Khu biệt thự Ái Tình Hải.
- Nhà ở đó ít nhất cũng phải một trăm triệu đó.
- Cái này chúng ta không cần quan tâm.
- Ừm.
Kế tiếp hắn tiếp tục công việc cày sách của mình mà lấy ra một quyển bách khoa toàn thư.
Với tốc độ của Diệp Hạo lúc này, hắn đã có thể đọc ba hàng cùng một lúc, không tốn bao lâu, hắn đã đọc hết được quyển bách khoa toàn thư này.
Buổi tối hôm đó, Diệp Hạo cũng đọc qua tài liệu Hứa Manh Manh đưa cho mình một lần.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –)
Bảy giờ sáng ngày thứ hai, Lãnh Tuyết tự mình đi tới Hải Hằng Hoa Viên.
Không lâu sau, Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên, Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường cũng xách theo túi lớn túi nhỏ bước xuống.
- Ba vị này là?
Lãnh Tuyết có chút kinh ngạc nhìn ba cô gái dung nhan tuyệt sắc theo sau Diệp Hạo.
- Bạn em!
- Bạn em?
Trong mắt Lãnh Tuyết đầy sự nghi ngờ.
Dung mạo Đường Đường ngang với cô ta, mà Thanh Thanh với Mặc Mặc thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Sao Diệp Hạo lại quen được nhiều mỹ nữ như vậy chứ?
- Đã hết đồ rồi chứ?
Diệp Hạo vừa nói vừa mở cốp xe của Lãnh Tuyết ra.
Mới hai vali đồ đã chất đầy cốp xe phía sau.
- Ghế sau cũng có thể để đồ được đó.
Nghe xong, hắn mở cửa sau ra.
Đường Đường, Mặc Mặc lập tức nhét bao lớn bao nhỏ vào hàng ghế sau.
Sau đó Diệp Hạo mở cửa ghế phụ, bước vào.
- Đi thôi!
Còn Thanh Thanh và ba cô gái thì ngồi lên xe Đường Phiên Phiên.
Đi khoảng nửa giờ đã đến khu biệt thự Ái Tình Hải.
- Biệt thự của mọi người là toà nhà thứ tám.
Lãnh Tuyết chỉ vào một toà nhà cách đó không xa, nói.
- Bãi đỗ xe thì ở tầng hầm.
Lãnh Tuyết dừng xe lại, tiếp tục giới thiệu.
- Dưới hầm có tổng cộng ba chỗ đậu xe, trên mặt đất cũng có hai bãi nữa, bình thường có thể thoả mãn đủ nhu cầu của mọi người.
- Tôi nghe nói biệt thự có cả bể bơi nữa à?
- Chứ sao nữa!
Lãnh Tuyết chỉ vào khu vực gần bãi đỗ xe.
- Trừ khi căn biệt thự đặc biệt lớn, bằng không bể bơi bình thường đều được đặt tại tầng hầm.
- Mọi người đi theo tôi.
Lãnh Tuyết nói.
- Diện tích ước chừng khoảng nửa mẫu, nếu không tính tầng hầm, căn biệt thự có ba tầng, sáu phòng ngủ, hai phòng khách và một phòng bếp.
- Ngoài ra, tầng ba còn có một phòng tập gym và một quầy bar nhỏ.
Lãnh Tuyết vừa đi vừa giới thiệu cho đám người Diệp Hạo.
Diệp Hạo khá hài lòng.
Đây mới gọi là nhà nè!
Giờ nhìn lại căn hộ trước đó hắn ở như cái ổ gà ấy.
- Đồ dùng trong nhà đều theo phong cách Châu Âu, đồ da dụng đều thuộc hạng nhất!
Lãnh Tuyết tiếp tục công việc hướng dẫn của mình, vừa nhìn qua có thể thấy, Lãnh Tuyết tốn không ít tâm tư vào căn nhà này.
- Tôi phải đến trường rồi.
Lãnh Tuyết nhìn thời gian đã không còn sớm, rồi nói.
- Phiên Phiên, cô nhìn xem còn muốn mua thêm gì thì dẫn Thanh Thanh các nàng đi đi!
Diệp Hạo nói:
- Trông coi họ, đừng để chạy loạn.
- Người ta cũng không phải trẻ con nha!
Mặc Mặc chu môi nói.
- Còn nói không phải trẻ con, ai tối hôm qua ăn trộm kẹo que đây?
Diệp Hạo trêu ghẹo nói.
- A... làm sao anh biết?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặt Mặc lập tức đỏ lên.
- Em đoán xem!
- Anh mau nói.
- Nói ra còn gì hay!
Diệp Hạo quay sang nói với Lãnh Tuyết:
- Chúng ta đi thôi.
- Ừm!
Sau khi Diệp Hạo lên xe, nhắn cho Hứa Manh Manh một tin.
"Tôi đã xem hết tài liệu, còn tư liệu mới không?
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời.
"Nhanh vậy sao?"
"Đúng vậy!"
"Ở chỗ tôi còn ba quyển, nếu không chút nữa tôi mang qua cho anh!"
"Khoảng nửa giờ nữa tôi tới lớp, đợi lúc đó đưa cũng được!"
"Ừm!"
Diệp Hạo vừa mới cất điện thoại đã nghe được giọng nói của Lãnh Tuyết.
- Lại nói chuyện phiếm với nữ sinh nào à?
- Em nói này cô Lãnh, cô có thể đừng dùng con mắt đó nhìn em được không?
- Cậu mà biết ngại?
- Lời này của cô hơi bị mất quan điểm nha!
- Thích hay không thích nghe là chuyện của cậu, tôi chỉ hỏi ba cô gái kia là chuyện gì xảy ra?
- Là người khác giao phó cho em!
- Giao cho cậu?
Lãnh Tuyết mở to mắt.
- Cậu đùa tôi hả?
- Em nói thật cô lại không tin!
Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.
- Được, vậy coi như đúng vậy đi...
Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói:
- Vậy cậu nói xem, ai tình nguyện giao ba người con gái xinh đẹp như hoa cho cậu đây?
- Đẹp trai quá nên thế, haizzz...
Lãnh Tuyết làm bộ dáng muốn nôn.
- Cậu có ý gì, cậu và từ đẹp trai hoàn toàn có chút liên quan nào đâu.
- Cô trợn mắt thật đẹp nha.
- Tiểu tử cậu đừng đánh trong lảng.
Lãnh Tuyết đột nhiên nhận ra điều gì đó:
- Ba cô gái kia rốt cuộc là ai?
- Em nói sợ cô không tin.
- Tôi tin.
- Thật sao?
- Thật!
- Thực ra, ba người bọn họ không phải con người.
- Diệp Hạo, em nghiêm túc một chút được không?
Lãnh Tuyết nổi giận.