Nhờ vào sự trợ giúp của phù lục, Duy Khắc Lai Ân thử thi triển Giám Định Thuật, một đạo ma pháp nguyên tố ba động rất nhỏ lấy Duy Khắc Lai Ân làm trung tâm lan tỏa ra bốn phía. Đạo ba động này quét qua toàn bộ những vật thể ở xung quanh, vô luận là hoa cỏ cây cối, nham thạch bùn đất, hay là những con côn trùng sống trong bụi cỏ tán cây, chỉ cần bị đạo ma pháp nguyên tố ba động này quét tới, thì giống như là bị X quang chiếu xạ qua vậy, hết thảy mọi tin tức đều hiện lên trong đầu Duy Khắc Lai Ân.
Bên trong sơn cốc có đủ loại thảo mộc hoang dã, loại nào có thể dùng làm dược liệu, loại nào có thể ăn, loại nào có chứa độc tố, đủ mọi thông tin giống như nước sông chảy xuôi vào đầu Duy Khắc Lai Ân, những thông tin thu được so với hắn tự mình đi thí nghiệm còn muốn cặn kẽ hơn.
“Thật tuyệt! Nếu không có Giám Định Thuật này, tìm được thiên tài địa bảo gì cũng cần phải bỏ công tiến hành nghiên cứu phương pháp sử dụng, thiên tài địa bảo vốn vô cùng hiếm thấy, thậm chí nếu bị hư hại thì công hiệu còn giảm đi rất nhiều. Nhưng mà bây giờ có Giám Định Thuật này, chỉ cần thi triển một cái là có thể tìm ra phương pháp sử dụng, tránh được lãng phí thời gian tìm hiểu, trọng yếu hơn nữa là tránh cho những thiên tài địa bảo kia bị tổn thương, thật sự là tuyệt vời không thể tả nổi a! Không được, Giám Định Thuật này được ta cải tiến cùng với cái cũ cách nhau một trời một vực, hiện tại thay vì nói là ma pháp, chẳng bằng gọi là pháp thuật tu chân đi, ta phải đặt cho nó một cái tên mới nữa.”
Thí nghiệm thử hiệu quả của Giám Định Thuật mới cải tiến, trong lòng Duy Khắc Lai Ân thập phần vui vẻ, moi hết ruột gan rút cục cũng nghĩ ra một cái tên thích hợp: “Nếu thủ pháp này thoát thai từ Giám Định Thuật, lại thần diệu hơn so với Giám Định Thuật, vậy thì gọi nó là ‘Thần Giám Thuật’ đi!”
Sáng chế ra Thần Giám Thuật, trong lòng Duy Khắc Lai Ân hơi có chút ngứa ngáy, liền muốn tìm thứ gì đó để tới để thử hiệu quả của Thần Giám Thuật. Bất quá những thứ thảo mộc cùng đất đá bình thường bên trong sơn cốc thì không có gì hay để giám định, dù sao cũng phải tìm những bảo vật hi hãn mới có thể đo lường hết hiệu quả của pháp thuật mới này.
Cả nhà Liệt Phong Báo kể từ khi bái Duy Khắc Lai Ân làm lão sư, hơn nữa còn học được “Tốn Phong Quyết”, liền nghe theo đề nghị của Duy Khắc Lai Ân, dứt khoát chuyển vào sinh sống trong khu vực Địa Cực Phong Sát. Mặc dù lấy thân thể cường hãn lâu năm của Liệt Phong Báo, trước kia bọn chúng cũng không dám ở trong Địa Cực Phong Sát một thời gian dài, chẳng qua lúc này tu luyện “Tốn Phong Quyết”, Địa Cực Phong Sát đối với việc tu luyện của bọn chúng có trợ giúp rất lớn, tự nhiên sẽ không còn sợ hãi nó sẽ tổn thương tới thân thể mình. Ngay cả ba ấu thú Liệt Phong Báo mới sinh ra cách đây không lâu, dưới sự giúp đỡ của Duy Khắc Lai Ân cũng bắt đầu tu luyện “Tốn Phong Quyết”.
Lúc Duy Khắc Lai Ân tiến vào sâu trong sơn cốc, cả nhà Liệt Phong Báo cũng không có tu luyện, đang vui vẻ đùa giỡn với nhau. Trải qua hơn nửa tháng tu dưỡng, công thêm Duy Khắc Lai Ân thỉnh thoảng dùng Hồi Xuân Thuật trợ giúp khôi phục, thương thế của con Liệt Phong Báo mẹ đã khôi phục không sai biệt lắm, tuy rằng vẫn không thể chiến đấu nhưng mà đi lại chạy nhảy bình thường đã không còn vấn đề.
Thấy ân nhân cứu mạng mình đi tới, con Liệt Phong Báo mẹ vội vàng chạy tới, thân mật cọ vào ống quần của Duy Khắc Lai Ân.
Duy Khắc Lai Ân thi triển Thông Linh Thuật, sau khi trao đổi một vài vấn đề tu luyện cùng cả nhà Liệt Phong Báo, lúc này mới hỏi: “Các ngươi từ nhỏ đã cư ngụ bên trong Mễ Ni Á sơn mạch, bình thường có phát hiện địa phương kỳ quái hoặc là những thực vật khoáng thạch đặc thù gì đó hay không?”
Liệt Phong Báo lập tức đáp lời: “Có, theo như đệ tử biết thì địa phương kỳ quái có hai nơi, địa phương thứ nhất là một sơn cốc ở phía đông nam cách đây khoảng nửa ngày bôn tẩu, bên trong có bạch vụ nồng đậm quanh năm, về việc bên trong có cái gì thì đệ tử không biết. Đệ tử từng thấy qua những thất cấp ma thú khác thậm chí là bát cấp ma thú đi vào bên trong, nhưng lại không thấy có một con nào quay trở ra ngoài, vì vậy nên đệ tủ vẫn không dám đi vào. Còn một nơi khác là một tòa tiểu sơn ở phía nam, đại khái cũng tốn khoảng nửa ngày bôn tẩu mới đến được, ở nơi đó không biết tại sao lại có thể hấp dẫn(hút) những vật phẩm kim khí của mạo hiểm giả nhân loại mang theo bên mình, ngọn tiểu sơn kia thì không có gì nguy hiểm.”
“Ân, thật vậy à? Bản thân ta đối với những chỗ này rất có hứng thú, nhân lúc rảnh rỗi cũng nên đi tới đó xem thử một chút.”
Đối với sơn cốc thần bí mà ngay cả bát cấp ma thú cũng không thoát ra được, Duy Khắc Lai Ân tự nhiên cực kỳ hứng thú, muốn tìm hiểu những điều huyền bí ở bên trong. Về phần tòa tiểu sơn ở phương nam, hơn phân nửa là một ngọn tiểu sơn có chứa từ thạch, bất quá hàm lượng từ thạch trong ngọn từ thạch quáng bình thường đều rất ít, những từ quáng thạch mà có thể cảm giác rõ ràng cũng rất hiếm thấy. Nếu hàm lượng từ thạch trong ngọn tiểu sơn đủ nhiều, Duy Khắc Lai Ân có thể sử dụng để luyện chế một loại pháp bảo hi hãn là “Nguyên Từ Sơn”, trong đó ẩn chứa Nguyên Từ Thần Quang, vô cùng diệu dụng.
Duy Khắc Lai Ân nghe theo sự hướng dẫn của con Liệt Phong Báo cha, hao tốn mất nửa ngày thời gian mới đến được sơn cốc thần bí kia, sơn cốc này nếu so với sơn cốc mà Liệt Phong Báo sinh sống còn lớn hơn ba bốn lần, quả nhiên trong sơn cốc đâu đâu cũng là bạch vụ dày đặc lượn lờ, không thể nào nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Độc vụ nơi này cũng hết sức kỳ quái, bên ngoài rõ ràng có gió thổi rất mạnh, mặc dù bạch vụ trong sơn cốc quay cuồng nhưng không hề có một tia tràn ra bên ngoài.
Duy Khắc Lai Ân thử phóng một tiểu hỏa cầu bay vào trong sơn cốc, không ngờ vừa mới xâm nhập được mấy thước, hắn liền mất đi khả năng không chế tiểu hỏa cầu, tiểu hỏa cầu thoáng cái liền tan biến.
“Kỳ quái, thiên nhiên trong sơn cốc này tựa hồ có sẵn hiệu quả khu tán ma pháp nguyên tố tương tự như Ngôn Linh ma pháp, chẳng qua không biết là nó chỉ có hiệu quả đối với hỏa nguyên tố hay là tất cả các hệ nguyên tố khác?” Bởi vì tò mò, Duy Khắc Lai Ân lần lượt thi triển ra cả bốn hệ nguyên tố tự nhiên, hắn phát hiện sơn cốc này đúng là có khả năng khu tán bốn hệ nguyên tố.
Duy Khắc Lai Ân càng lúc càng cảm thấy hiếu kì, liền thử thi triển một vài pháp thuật, hắn lại nhận thấy pháp thuật đi vào trong sơn cốc rõ ràng đã bị suy yếu đi rất nhiều, điều này khiến hắn càng thêm hứng thú với bí mật trong sơn cốc.
Càng là chỗ thần bí lại càng có thể kiểm nghiệm hiệu quả của Thần Giám Thuật, cho nên Duy Khắc Lai Ân thi triển ra Thần Giám Thuật mới vừa sáng tạo, đạo ba động của Thần Giám Thuật lan tràn vào sâu trong làn bạch vụ dày đặc, đồng thời từng đạo tin tức ào ào truyền vào đầu Duy Khắc Lai Ân.
“Độc vụ này do một loại ma pháp thực vật kịch độc phát tán ra, người bình thường chỉ cần hít vào thể nội một hơi thì lập tức tử vong. Cho dù là bình trụ hô hấp( nín thở), chỉ cần da thịt tiếp xúc với độc vụ, độc tố sẽ từ lỗ chân lông thẩm thấu vào trong máu, rất nhanh cũng sẽ độc phát mà chết. Nếu như gặp phải năng lượng phòng ngự của ma pháp hộ thuẫn cùng đấu khí hộ tráo, dưới sự ăn mòn của độc vụ những năng lượng phòng hộ này đều không tránh khỏi kết cục bị nhiễm độc tố, từ đó truyền đến năng lượng trong cơ thể sinh vật.”
Nhận được thông tin do Thần Giám Thuật truyền về, trong lòng Duy Khắc Lai Ân không nhịn được thở dài một hơi: “Thật không biết là ma pháp thực vật gì lại chứa đựng kịch độc như thế! Hơn nữa kịch độc này lại có khả năng xâm thực cả ma pháp hộ thuẫn và đấu khí hộ tráo, không trách được trong sơn cốc lại có hiệu quả khu tán ma pháp. Nhất là thứ này còn có thể độc chết bát cấp ma thú, dùng để luyện chế pháp bảo kịch độc nhất định là cực kỳ thích hợp. Mặc dù loại pháp bảo này có chút ác độc, chỉ cần mình không tùy ý lạm dụng thì thật sự không phải là chuyện lớn.”
Ngay khi Duy Khắc Lai Ân còn đang suy nghĩ trong lòng, Thần Giám Thuật do hắn phát ra đã bị độc vụ trong sơn cốc xâm thực không còn một mống, chỗ càng sâu thì càng không thể dò xét tới.
“Bảo vật như vậy đã để cho ta gặp được, nếu bỏ qua thì thật có lỗi với bản thân mình quá! Chẳng qua nơi này thậm chí bát cấp ma thú cũng không thoát ra được, có thể thấy được ma pháp thực vật trong đó cường hãn đến cỡ nào a, lấy tu vị hiện tại của ta, sợ rằng không chắc chắn có thể đoạt được tới tay, bất quá cũng phải thử một chút mới cam tâm a!” Nhìn bạch vụ dày đặc trước mặt, Duy Khắc Lai Ân lâm vào trầm tư.