“Chẳng qua việc làm cho Duy Khắc Lai Ân không ngờ tới chính là buổi tối hôm sau Mã Đặc Sâm đã đem một chiếc xe ngựa khổng lồ tới chỗ Duy Khắc Lai Ân rồi bảo: “Cái này chính là gia gia đặc biệt chuẩn bị vật phẩm cùng dụng cụ đi đường cho cháu, cháu mang theo thì trên đường cũng thuận lợi ít nhiều a.”
Duy Khắc Lai Ân nhìn thấy lại liên tục cười khổ, mục tiêu thứ nhất của mình là ở trong Mễ Ni Á sơn mạch, xe ngựa thì không vào được. Hơn nữa chính mình có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ, đã có thể ích cốc trong khoảng thời gian ngắn, một hai tháng không ăn gì cũng không thành vấn đề, vì vậy càng không nguyện ý mang theo quá nhiều đồ vật bình thường.
“Gia gia, lần này cháu đi ra ngoài chẳng qua là tùy tiện du ngoạn một chút, không cần mang quá nhiều thứ theo, hơn nữa cháu đã sớm chuẩn bị xong, những vật này không mang theo có được không?” Duy Khắc Lai Ân nói với vẻ mặt đau khổ.
“Cháu chuẩn bị những thứ gì đâu, lấy ra cho gia gia xem thử nào.” Thần sắc của Mã Đặc Sâm hết sức bất mãn.
Duy Khắc Lai Ân cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành tháo túi trữ vật mình đã chuẩn bị để đi lịch lãm ra.
Một đan lô to bằng cái chậu rửa mặt, một thanh kiếm lấp lánh kim quang, còn có một đoàn bạch vụ hình như là Ngũ Sắc Vân, một vài tận kỳ cùng phù lục, còn có một chút ma tinh thạch, cùng với năm cái chuông trắng như tuyết. Dĩ nhiên là một vài nhu yếu phẩm dùng cho sinh hoạt hằng ngày như quần áo, gia vị,…cũng mang theo một chút.
“Chỉ có một vài thứ này thì làm sao đủ chứ? Ra ngoài lịch lãm thì tự phải chiếu cố tốt cho bản thân, cháu nhất định phải mang theo vài thứ nữa, những thứ này…” Mà Đặc Sâm vừa nhìn vào liền thấy lo lắng, hắn bèn lôi kéo Duy Khắc Lai Ân ra chỗ xe ngựa, muốn cho Duy Khắc Lai Ân xem những gì mình đã chuẩn bị.
“Gia gia à, hài tử bình dân bình thường ra ngoài xông xáo, bất quá là mang theo một chút lương khô để ăn trên đường, chẳng lẽ cháu còn không bằng hài tử con nhà bình dân sao? Cháu cũng không phải là đi ra ngoài làm ăn, mang theo nhiều đồ như vậy ra ngoài quả thực là rất không tiện a!” Duy Khắc Lai Ân không thể làm gì khác hơn là động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý(lay động tình cảm, làm cho người khác hiểu rõ lý lẽ), từ chối hơn nửa canh giờ mới xem như là thuyết phục được lão gia tử.
Một lần nữa Duy Khắc Lai Ân lại dùng túi trữ vật thu những đồ vật đó về, sau khi sắp xếp hết đồ vào thì túi trữ vật chỉ dài một thước rộng nửa thước liền có vẻ căng phồng lên rồi. Túi trữ vật này chẳng qua là pháp khí trữ vật sơ cấp nhất, có thể thu nhỏ vật phẩm chứa ở bên trong, vì vậy coi như là dễ dàng mang theo. Bất quá túi tữ vật mà Duy Khắc Lai Ân đang sử dụng chỉ có thể thu nhỏ đồ vật lại còn một phần năm thôi, cho nên cũng không thể chứa quá nhiều thứ.
Giống như cái đan lô này vốn là pháp khí, có khả năng thu nhỏ lại một nửa, nhưng mà vẫn còn cao tới nửa thước. Cất vào túi trữ vật thì còn hơn mười phân, riêng cái đan lô mà Duy Khắc Lai Ân mang theo cũng đã chiếm mất một nửa thể tích rồi. Có điều về sau có rất nhiều lúc phải dùng đến món đồ này, luyện đan luyện khí thì chắc chắn không thể thiếu được, vì vậy hắn chỉ còn cách cắn răng mang theo.
Tràng diện ly biệt lại càng không có gì hay để miêu tả, bởi vì Duy Khắc Lai Ân chủ động yêu cầu đơn giản hóa tất cả mọi chuyện, cho nên chỉ dùng một chiếc xe ngựa từ trong cung chở Duy Khắc Lai Ân cùng thân nhân đi từ biệt mình ra ngoài thành, sau khi nói lời tạm biệt hắn liền ngự Ngũ Sắc Vân bay lên không, đám người Mã Đặc Sâm còn đứng tại chỗ nhìn về phương hướng Duy Khắc Lai Ân rời đi đến nửa ngày.
Rút cục đã rời khỏi Tạp Lai vương quốc, nhất thời Duy Khắc Lai Ân cảm thấy hô hấp của mình cũng thông thuận hơn vài phần. Mặc dù ở Tạp Lai vương quốc có thể thể nghiệm mấy phần thân tình, nhưng Duy Khắc Lai Ân luôn cảm giác mình có một loại cảm giác câu thúc, hắn coi như là hiểu rõ vì sao đa phần những người tu đạo đều thích lánh xa phàm trần.
Vào thời điểm Duy Khắc Lai Ân bắt đầu tu đạo ở kiếp trước, khắp nơi đều là thanh sơn lục thủy, thế nhưng đến khi hắn vào thành phố lịch lãm liền phát hiện toàn bộ thế giới đã thay đổi, khắp nơi chỉ còn lại hoang sơn hắc thủy, trong không khí tràn ngập các loại khí thể độc hại cùng bụi bặm.Từ đầu đến cuối mới chỉ cách nhau có hai trăm năm, nói đúng hơn là chỉ có mấy chục năm, toàn bộ nhân gian đã trở thành một mảnh ô yên chướng khí, thật là làm cho người ta vừa tức giận vừa bất lực a.
Cũng may là hoàn cảnh trên Á Đặc Tây đại lục này tuyệt đối là hoàn cảnh sinh thái tự nhiên. Duy Khắc Lai Ân một đường bay đi, thỉnh thoảng lại quanh quẩn trên đường nhìn ngắm phong cảnh. Lúc thì ngẫu nhiên, lúc thì chủ động chiến đấu với ma thú bên trong Mễ Ni Á sơn mạch một phen, việc này khiến cho hắn cảm nhận một tư vị khác hẳn cuộc sống bình thường trước đây.
Dựa theo thực lực kém cỏi của Tân Khắc lúc trước, hắn chỉ dám hoạt động ở rìa bên ngoài Mễ Ni Á sơn mạch, vì vậy lộ tuyến hắn vẽ lại tất cả đều là những con đường đi dọc theo vành đai bên ngoài. Nếu Duy Khắc Lai Ân lấy hết tốc lực khu sử Ngũ Sắc Vân, phỏng chừng nhiều nhất là nửa tháng là có thể tới nơi, chẳng qua hắn hiện tại cũng không vội lên đường, cho nên một đường đi này cực kỳ nhàn nhã.
Ở nơi này chính là nhờ hoàn cảnh sinh thái tự nhiên nên Duy Khắc Lai Ân thường xuyên phát hiện một vài linh thảo hoang dại, hắn tự nhiên sẽ không khách khí, thuận tay hái được không ít, còn khai lò luyện ra một vài loại đan dược cấp thấp như Chỉ Huyết Đan, Bổ Khí Đan.
Hôm nay Duy Khắc Lai Ân đang tu luyện “Đạo Nguyên Tâm Kinh” ở trên một đỉnh núi, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ mạnh mơ hồ truyền tới từ phương xa, hắn còn cảm giác được một vài ba động ma pháp từ hướng đó truyền đến.
“Khoảng cách hình như không gần chút nào, xa như vậy mà cũng có thể cảm giác được ba động ma pháp, chẳng lẽ là ma thú có thực lực cường đại chiến đấu với nhau sao?” Duy Khắc Lai Ân lập tức thu công, phóng xuất Ngũ Sắc Vân rồi bay đi trên không trung.
Khi thấy được nơi phát ra âm thanh, ánh mắt Duy Khắc Lai Ân phát sáng, khẽ nở nụ cười: “Không ngờ là một tiểu đội mạo hiểm giả đối chiến với ma thú, nhìn qua thì thực lực tiểu đội mạo hiểm giả này cũng không kém, ta ở trên này quan sát một chút, xem thử cường giả trên Á Đặc Tây đại lục chiến đấu như thế nào!”
Bởi vì đặc tính biến hóa màu sắc của Ngũ Sắc Vân, cộng với sự khống chế có chủ ý của Duy Khắc Lai Ân, khiến cho người khác rất khó phát giác. Lúc này mấy người ở bên dưới lại đang khẩn trương chiến đấu, vì vậy càng không chú ý tới ở trên không trung lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Song phương đang chiến đấu gồm một con ma thú phong hệ họ báo cùng với một tiểu đội mạo hiểm năm người, trong năm người này có hai ma pháp sư và ba chiến sĩ. Duy Khắc Lai Ân dừng lại ở một chỗ bí mật trên đầu bọn họ và con ma thú, vừa quan sát vừa phán đoán thực lực của mỗi bên tham chiến.
“Con ma thú phong hệ này rất giống với hình ảnh Liệt Phong Báo trong Ma Thú Đồ Phổ, có điều Liệt Phong Báo không phải là ma thú cấp bảy sao? Nơi này chỉ là khu vực phía ngoài của Mễ Ni Á sơn mạch, tại sao lại có thất cấp ma thú chạy tới nơi này nhỉ?” Mặc dù trong lòng có điểm nghi vấn nhưng Duy Khắc Lai Ân cũng không quá để ý, lại đem lực chú ý chuyển đến năm người tiểu đội mạo hiểm.
Năm người này nhìn qua là biết thường xuyên cùng nhau chiến đấu, phối hợp hết sức ăn ý, ba tên chiến sĩ gắt gao đem hai ma pháp sư bảo vệ ở phía sau, mặc cho tốc độ Liệt Phong Báo nhanh tới cỡ nào cũng không đột phá được phòng ngự của ba người bọn họ.
Trong ba chiến sĩ có hai người sử dụng khoát kiếm( kiếm bảng to), chỉ có một người ở giữa là sử dụng cự phủ nặng nề. Cự phủ chiến sĩ bởi vì nguyên nhân binh khí, tuy hành động không linh hoạt như hai kiếm sĩ, nhưng chiêu thức thế lớn lực trầm, Liệt Phong Báo căn bản không dám cùng hắn ngạnh kháng. Hai kiếm sĩ ở bên cạnh chiêu thức tinh xảo, vừa hay bù đắp khuyết điểm của cự phủ chiến sĩ, ba người phối hợp đến nỗi giọt nước cũng không lọt!
Hai ma pháp sư ở phía sau đã sớm khởi động ma pháp thuẫn, trong miệng thì niệm chú ngữ ma pháp, chỉ thấy một vị lam bào ma pháp sư giương tay, một đoàn hàn băng chi khí lan ra xung quanh theo cánh tay của hắn.
.