Đã đến một bước cuối cùng này, làm sao Duy Khắc Lai Ân có thể chịu thất bại trong gang tấc chứ? Hắn vội vàng vung tay, chụp lấy một thanh lô phiến tiếp tục quạt lửa.
Vốn là chân nguyên trong cơ thể Duy Khắc Lai Ân đã gần cạn rồi, lần thúc dục liệt hỏa trong đan lô lại càng khiến chút chân nguyên còn lại tiêu hao nhanh hơn. Đúng vào lúc chân nguyên trong đan điền hắn không còn một mống, một luồng chân nguyên cuồn cuộn đột nhiên tuôn ra từ khắp các nơi trên thân thể.
Lúc này đan dược đã sắp hoàn thành, mặc dù vẫn còn kinh ngạc về tình huống trong thể nội. Hai tay Duy Khắc Lai Ân cũng không hề chậm lại một chút nào, một tay kích phát tâm hỏa trong đan lô, một tay khởi phát thủ quyết hợp đan, một viên Ưu Đàm Ngọc Cơ Đan sáng bóng trong suốt được cô đọng rồi bắn ra ngoài.
Chờ khi đan khí trong lô tiêu hao hết, Duy Khắc Lai Ân phất tay một cái, mười tám viên đan dược cùng với một ít tâm hỏa đỏ bừng liền bay ra ngoài.
Nhanh chóng lấy ra bình đựng đan dược được chuẩn bị sẵn từ trước, đồng thời dẫn nhập tâm hỏa trở lại cơ thể, Duy Khắc Lai Ân lập tức tiến vào trạng thái nội thị, mới rồi cỗ chân nguyên tuôn ra từ trong cơ thể thật là kỳ quái, kiếp trước tu luyện “Đạo Nguyên Tâm Kinh” ba trăm sáu mươi năm, cho tới bây giờ Duy Khắc Lai Ân vẫn chưa bao giờ gặp hiện tượng như vậy!
Sau khi nội thị bản thân, Duy Khắc Lai Ân liền phát hiện cỗ chân nguyên kia dĩ nhiên là được phóng thích ra từ mỗi một tế bào trong da thịt, truyền qua máu rồi để cho Duy Khắc Lai Ân sử dụng.
“Di, cỗ chân nguyên xuất hiện cuối cùng này lại đến từ “Vạn Kiếp Bất Diệt Đạo Thể Kim Thân” sao? Việc luyện đan hôm nay không có tiêu hao bao nhiêu thể lực, nhưng là hiện tại rõ ràng cảm giác được thể lực giảm xuống không ít, xem ra “Vạn Kiếp Bất Diệt Đạo Thể Kim Thân” lại còn có khả năng chuyển hóa thể lực thành chân nguyên, điều này ngay cả lúc sáng tạo công pháp ta cũng không dự liệu được a!” Xác định được nơi phát ra chân nguyên, Duy Khắc Lai Ân cảm thấy đây là một niềm vui ngoài ý muốn, lúc trước hắn thật sự không ngờ tới pháp quyết mà hắn tự sáng tạo này còn có điểm huyền diệu như vậy.
Duy Khắc Lai Ân biết hai mươi tám người quạt lửa cho mình phải chịu không ít vất vả, miễn cưỡng lên tiếng mấy câu, phân phó bọn họ đi xuống nghỉ ngơi cho tốt. Lại nói hắn liên tục luyện đan ba ngày ba đêm, chính mình cũng có điểm chịu không nổi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Việc luyện đan này vốn chính là một việc đòi hỏi thể lực rất lớn, những Tu Chân Giả thường xuyên luyện đan đều đặc biệt dạy dỗ mấy vị đồng tử chuyên môn khán lô(đồng tử canh lò đan), chính là để thời điểm luyện đan có người hỗ trợ mình quạt lửa. Hơn nữa có loại đan dược khi luyện chế thì cực kỳ phiền toái, đan khí cần phải được ôn dưỡng trong lô một thời gian dài, thậm chí có vài loại dược tính bá đạo, cần ôn dưỡng hai mươi ba mươi năm cũng là bình thường, vậy thì càng phải có những đồng tử khán lô có kinh nghiệm phong phú coi chừng dùm một tấc không rời.
Lần này có thể luyện được mười tám khỏa Ưu Đàm Ngọc Cơ Đan, cũng là nhờ vào hai mươi tám người này giúp mình quạt lửa, nếu không lấy tu vị hiện tại của mình, sợ rằng chỉ việc quạt lửa đã khiến hắn lực bất tòng tâm, càng đừng nói tới chuyện đề luyện đan dược!
Sau khi trở về hảo hảo ngủ một giấc, lúc Duy Khắc Lai Ân tỉnh lại đã là xế chiều, nhớ tới mình còn có chuyện cần làm, liền đi tới vương cung, để cho Á Lịch Khắc Tư phái người đi mời Bỉ Nhĩ tới đây.
Về chuyện tình thương hội vương thất, Duy Khắc Lai Ân đã sớm thương nghị cùng đám người Mã Đặc Sâm, định ra phương án hoạt động, chỉ là lúc trước cảm thấy thời cơ chưa tới nên không có áp dụng, lần này mượn chuyện Bỉ Nhĩ đi ra ngoài buôn bán sẽ là một cơ hội thử nghiệm.
Kiếp trước ở trên địa cầu lịch lãm, ở trần thế đã là thời điểm khoa học kỹ thuật phồn thịnh, về thủ đoạn cùng sách lược buôn bán lại càng nhiều vô số. Duy Khắc Lai Ân liền chọn ra một vài phương pháp dễ dàng áp dụng, tạo thành một bộ phương án buôn bán đầy đủ, dạy Bỉ Nhĩ nên vận dụng như thế nào.
Á Lịch Khắc Tư tất nhiên cũng ngồi ở một bên chăm chú nghe, không những vậy còn cầm bút ghi chép mỗi một câu nói của Duy Khắc Lai Ân, đối với hắn thì điều này đã trở thành thói quen rồi.
Nghe được Duy Khắc Lai Ân giảng giải đủ loại thủ đoạn buôn bán, Bỉ Nhĩ lại càng như nhặt được trân bảo, khả năng học tập buôn bán của hắn thật sự không hề thua kém Á Lịch Khắc Tư.
Một hơi nói đến nửa đêm, đợi khi Bỉ Nhĩ hoàn toàn nhận thức được những kinh nghiệm buôn bán này, Duy Khắc Lai Ân mới hài lòng rời đi. Về phần hợp tác như thế nào, tự nhiên sẽ có người đặc biệt tới chịu trách nhiệm, Duy Khắc Lai Ân cũng không muốn quản nhiều như vậy.
Xong xuôi mọi chuyện rồi, Duy Khắc Lai Ân bèn đi tìm Tân Khắc, hắn còn nhớ được mình mới vừa thu nhận tên đồ đệ này cách đây không lâu.
Vào thời điểm Duy Khắc Lai Ân tới gặp Tân Khắc, hắn cũng không nhịn được mà khẽ lắc đầu, chỉ thấy hai người Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân đang ngồi nghiêm túc ở trước mặt hắn, trên mặt rõ ràng hiện lên biểu tình: “Ngươi cái tên này nên đàng hoàng một chút, nếu dám có bất kỳ hành động bất chính nào, thì tự mình sẽ gánh lấy hậu quả!”
Đối mặt với một vong linh ma pháp sư, bọn họ không dám có chút sơ sót, mặc dù Duy Khắc Lai Ân đã nói tên vong linh ma pháp sư này không có vấn đề gì nhưng bọn hắn lại không muốn mạo hiểm, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì đó không còn là chuyện nhỏ nữa a!
“Lão sư, ngài rút cuộc đã tới!” Thấy Duy Khắc Lai Ân đi vào, Tân Khắc lập tức kích động tiến lên chào đón, vừa nhào tới trước liền muốn quỳ xuống ôm lấy chân Duy Khắc Lai Ân.
Ba ngày nay đối với Tân Khắc mà nói đúng là một loại cực hình! Nghĩ đến mình có thể trở về làm một người bình thường, trong lòng hắn mỗi giờ mỗi khắc đều vô cùng trông mong. Nhưng là trước mặt có hai vị Kiếm Tông trông chừng, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa theo thời gian trôi qua, trong lòng ngày một thất vọng, hắn sợ lão sư có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện không cần tới mình nữa. Cho nên, lúc này đột nhiên nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân đi tới, trong lòng không nhịn được nữa mà lao tới.
“Sang” thanh âm bảo kiếm rời vỏ vang lên, sau đó liền thấy một đạo kim quang phá vỡ không gian rồi dừng lại trên cổ Tân Khắc.
“Không được cử động, nếu không đừng trách Thiên Long Kiếm của ta không có mắt!” Thanh âm lãnh đạm của Tác Luân vang lên bên tai Tân Khắc, khiến hắn hoảng sợ vội vàng dừng lại.
“Ha ha, Tác Luân thúc thúc không cần khẩn trương, Tân Khắc không phải là vong linh ma pháp sư tà ác đâu.” Duy Khắc Lai Ân cười cười rồi đẩy trường kiếm trong tay Tác Luân ra, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai chỉ còn da bọc xương của Tân Khắc.
“Vong linh ma pháp sư lẽ nào lại không tà ác sao?” Mã Đặc Sâm cau mày hỏi, bởi vì phương thức tu luyện tà ác của vong linh ma pháp sư, nên hắn không cho là có vong linh ma pháp sư lương thiện.
“Nếu nói vong linh ma pháp sư là tà ác, điểm này không hề giả chút nào, nhưng mà cũng có một vài người bị buộc phải trở thành vong linh ma pháp sư, nếu họ không dùng phương thức tà ác đi tu luyện vong linh ma pháp, cháu cảm thấy người như vậy thật ra còn thiện lương hơn vô số người bình thường khác.” Duy Khắc Lai Ân chỉ chỉ vào Tân Khắc, cười nói: “Giống như là Tân Khắc, hắn chính là một vong linh ma pháp sư thiện lương.”
“Lão sư…” Nghe được lời đánh giá của Duy Khắc Lai Ân về mình, trong nháy mắt Tân Khắc bật khóc không thành tiếng. Kể từ khi trở thành vong linh ma pháp sư tới giờ, hắn hy vọng có người đánh giá chính mình một câu như vậy tới cỡ nào a, hôm nay rút cuộc hắn đã chờ được rồi!
“Hiện giờ ta tới đây, chính là muốn tiêu trừ vong linh ma lực trên người của ngươi, sau đó lại dạy cho ngươi tu luyện công pháp khác, không biết ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Duy Khắc Lai Ân hỏi Tân Khắc.
Tân Khắc lập tức ngẩng đầu, nói với vẻ kiên định: “Lão sư, đệ tử đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
“Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu. Ngươi cứ minh tưởng giống như bình thường, vận khởi ma lực trong cơ thể, những thứ khác không cần quan tâm.” .