Một năm nay, Duy Khắc Lai Ân lại phát hiện thêm mười lăm người có linh căn, cộng thêm mười ba người ban đầu, hiện tại trong Huyền Tiêu thần điện người có linh căn mới chỉ có hai mươi tám người. Khi sử dụng Quan Linh Quyết thì loại linh căn tốt nhất trong số họ cũng chỉ hiện ra hồng sắc quang mang, tuy không phải là loại linh căn quá kém nhưng cũng chỉ là trung đẳng linh căn mà thôi. Còn đối với Tân Khắc có thượng đẳng linh căn mà nói, trong lúc này Duy Khắc Lai Ân lại nổi lên tâm tư thu hắn làm đệ tử. Vào giờ phút này, Duy Khắc Lai Ân rút cục hiểu được tại sao lại có rất nhiều người tu đạo khi thu đồ đệ lại trở nên mặt dày mày dạn tranh giành lẫn nhau, thì ra một người đồ đệ có linh căn thượng giai thật sự là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu a!
“Tân Khắc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Duy Khắc Lai Ân không đi nghiên cứu vong linh ma lực nữa, hiện giờ điều mà hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là bản thân Tân Khắc.
“Tiểu nhân năm nay hai mươi ba tuổi.” Tân Khắc thành thật trả lời.
“Hai mươi ba tuổi?” Âm thanh kinh hô của Á Lịch Khắc Tư vọng lại, khi hắn nhìn bộ dạng da bọc xương, vừa đen vừa gầy của Tân Khắc, trong lòng còn tưởng hắn đã là lão đầu bảy tám mươi tuổi rồi, không nghĩ rằng Tân Khắc còn trẻ như vậy.
Duy Khắc Lai Ân khẽ gật đầu, xem ra lúc tên vong linh ma pháp sư kia bắt Tân Khắc đi, hắn mới có mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.
“Chỗ này của ta có một phương pháp tu luyện có thể xóa đi hơi thở vong linh ma pháp trên người của ngươi, hơn nữa còn có thể giúp cho ngươi khôi phục lại tướng mạo bình thường, ngươi có nguyện ý bái ta làm lão sư không?” Duy Khắc Lai Ân quẳng ra mồi câu.
Vừa nghe được lời này, Tân Khắc như chìm vào trong mộng, khôi phục hình dáng của người bình thường là tâm nguyện bảy năm nay của hắn a! Vậy mà hôm nay bỗng nhiên có người nói là có thể giúp hắn thực hiện tâm nguyện, hắn lại cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
“Ca ca, như vậy sao được, hắn là vong linh ma pháp sư a!” Á Lịch Khắc Tư tiến về phía trước mộ bước, nói với vẻ lo lắng. Trong ấn tượng của hắn, vong linh ma pháp sư chính là đám bại hoại tội ác tày trời, làm sao có thể đối xử tốt với bọn họ như vậy chứ?
Một câu nói kia của Á Lịch Khắc Tư giống như đánh thức Tân Khắc tỉnh dậy từ trong cơn mê, hắn đột nhiên lăn một vòng rồi quỳ xuống trước mặt Duy Khắc Lai Ân, thất thanh khóc rống lên: “Lão sư, thỉnh cầu ngài thu nhận đệ tử, bất luận ngài bảo đệ tử làm gì đệ tử cũng sẽ đồng ý! Chỉ cần không để cho đệ tử phải mang bộ dáng không dám gặp người này nữa, cho dù lão sư bảo đệ tử đi tìm chết cũng sẽ không có nửa điểm do dự!”
Lúc này Tân Khắc lo sợ Duy Khắc Lai Ân bởi vì lời nói của Á Lịch Khắc Tư mà đổi ý, chính mình vì vậy mà có thể mất đi hy vọng duy nhất trong nhiều năm qua.
Duy Khắc Lai Ân vội vàng đỡ Tân Khắc dậy, một bên quay đầu nói với Á Lịch Khắc Tư: “Nói không chừng trong tương lai, Tạp Lai vương quốc còn phải dựa vào Tân Khắc nhiều đấy!”
Thấy Tân Khắc hạ quyết tâm, Duy Khắc Lai Ân cũng không nán lại nữa, lập tức tế xuất ra Ngũ Sắc Vân, mang theo ba người bay trở về thành Áo Khắc Lan. Tân Khắc nhận thấy tuổi của lão sư mặc dù thoạt nhìn qua thì không lớn nhưng thủ đoạn thì không thể nào tưởng tượng nổi. Giống như loại ma pháp đạo cụ mềm mại có thể mang người phi hành như thế này hắn chưa từng được nghe nói qua, hơn nữa cái ma pháp đạo cụ này lại không có chút ma lực ba động nào càng làm cho hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trong lòng càng tràn đầy mong đợi đối với việc khôi phục tướng mạo của mình.
Bởi vì đặc tính thay đổi màu sắc của Ngũ Sắc Vân, quân đội thủ thành không hề chú ý tới là đã có người lặng yên lẻn vào thành mà không gây ra một tiếng động.
Việc đầu tiên Duy Khắc Lai Ân làm là để cho Mã Đặc Sâm tìm cho Tân Khắc một cái mật thất để hắn ở tạm, sau đó nhắc nhở Á Lịch Khắc Tư giữ kín mọi chuyện. Chờ khi trời sáng đã phái người thông báo cho Bỉ Nhĩ, nói rằng hai ngày nay hắn có việc bận, chờ mấy ngày nữa sẽ tìm thời gian thương lượng chuyện tình thương hội.
Nhanh chóng đem mọi chuyện an bài một chút, sau đó Duy Khắc Lai Ân liền đi cả đêm tới thần điện, đánh thức hai mươi tám nhân viên thần chức có linh căn tu luyện công pháp tu chân.
Trong thần điện có một phòng trống, bên trong bày biện từng dãy hộc tủ dài, phía trên có rất nhiều ngăn nhỏ nằm chi chit. Ở giữa phòng có đặt một cái đan lô cao một thước hai, phía trên được khắc hoa văn liệt diễm.
Những năm ở trên Á Đặc Tây đại lục này, mỗi khi Duy Khắc Lai Ân đi ra ngoài dạo chơi, hắn đều đặc biệt lưu ý từng cọng cây ngọn cỏ chung quanh, mỗi một loại thực vật hắn gặp qua đều tự mình thử nghiệm qua dược tính của chúng. Luyện đan là vấn đề mọi Tu Chân Giả phải đối mặt, nhất là hiện tại một thân một mình đi tới thế giới này, Duy Khắc Lai Ân cần tìm hiểu mỗi một loại thảo dược. Thứ ở trong những ngăn nhỏ này chính là những dược thảo có thể làm thuốc mà hắn thu thập được, hắn sẽ định ra thời gian cố định để dạy những nhân viên thần chức kia dùng thảo dược chữa bệnh như thế nào.
Các loại phương pháp giống như vọng, văn, vấn, thiết(Bốn phương pháp chẩn đoán bệnh của đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ) cần phải có kinh nghiệm lâm sàng phong phú mới có thể sử dụng, vì vậy Duy Khắc Lai Ân cũng không dạy bọn họ những thứ này, chẳng qua là dạy bọn họ dùng chân nguyên trong cơ thể đi kiểm tra mạch tượng, chẩn đoán chính xác bệnh tình, hơn nữa còn có phương diện kiến thức tích lũy từ vọng, văn, vấn, thiết, chỉnh sửa thành một bộ hệ thống y học mà người bình thường cũng có thể sử dụng.
Tối nay trong căn phòng này đầy ắp người, bất quá không phải là truyền thụ kiến thức ý dược cho bọn họ mà là Duy Khắc Lai Ân chuẩn bị bắt đầu luyện chế lò đan dược đầu tiên khi tới thế giới này!
“Người có thực lực cao nhất trong số các ngươi mới chỉ đạt tới Luyện Khí trung kỳ, đại đa số chỉ có thực lực Luyện Khí sơ kỳ. Theo thực lực hiện giờ của các ngươi, luyện đan cùng chế luyện pháp khí là một việc vô cùng khó khăn, có điều học những thứ này trước cũng tốt. Hôm nay ta tìm được một gốc kỳ hoa, cho nên mới gọi các ngươi tới đây hiệp trợ ta luyện chế đan dược, các ngươi cũng phải để tâm học tập. Việc luyện đan này còn phức tạp hơn luyện khí rất nhiều.” Nói sơ qua tình hình một chút, Duy Khắc Lai Ân liền đi tới trước một cái ngăn tủ, lấy ra từ đó một vài phụ dược.
Mấy năm nay Duy Khắc Lai Ân cũng góp nhặt được một vài thảo dược có linh tính, chẳng qua linh tính của những thảo dược này quá yếu, mặc dù dùng để chữa bệnh thì có hiệu quả, nhưng khi luyện đan lại chỉ là phụ dược cấp thấp nhất. Kỳ hoa giống như Thiên Niên Ưu Đàm Hoa tự nhiên là phải dùng phụ dược có chất lượng tốt nhất mới có thể phát huy đầy đủ dược lực, nhưng mà hiện tại lại không có điều kiện như vậy, hoa này lại không thể bảo quản lâu dài, không thể làm gì khác hơn là lấy những phụ dược cấp thấp thay thế.
Vừa nghe Duy Khắc Lai Ân nói muốn luyện đan, sắc mặt hai mươi tám nhân viên thần chức kia đầy vẻ vui mừng. Kể từ khi Duy Khắc Lai Ân Trúc Cơ thành công tới nay, tổng cộng đã luyện chế ra bốn pháp khí, một thứ chính là đan đỉnh được đặt trong căn phòng này, một cái túi trữ vật Duy Khắc Lai Ân đeo bên hông, một Ngũ Sắc Vân và cuối cùng là một thanh phi kiếm. Bốn pháp khí này đều lấy Duy Khắc Lai Ân làm chủ đạo, tập hợp lực lượng hai mươi tám người mới luyện chế ra, hắn cũng là mượn cơ hội luyện chế pháp khí để hướng dẫn bọn họ.
Lúc này nghe nói Duy Khắc Lai Ân muốn luyện đan, cũng đã sớm nghe Duy Khắc Lai Ân nói về sự thần kỳ của đan dược, tất nhiên những người này đều cực kỳ khẩn trương.
Sau khi chuẩn bị xong thảo dược, Duy Khắc Lai Ân dặn dò một lần nữa: “Điểm khác biệt lớn nhất giữa luyện đan và luyện khí là không thể dừng lại giữa chừng, từ khi bỏ thảo dược vào đan lô đến khi đan dược ra lò, chỉ cần ở giữa có chút sơ sót, không thể không chế tốt ngọn lửa trong lò là sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất đan dược. Cho nên lần này luyện đan, các ngươi phải nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh của ta, người được thay ra phải lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi khôi phục chân nguyên trong cơ thể, các ngươi nghe rõ chưa?”
“Hiểu!” Hai mươi tám người đồng thanh đáp.
“Ân, trước đó ta còn muốn nhắc nhở các ngươi một câu, lần này luyện đan, bất kể là ta hay các ngươi cũng phải đem hết toàn lực mới được, cho dù như thế thì vẫn có nguy cơ thất bại, cho nên mỗi người chuẩn bị lên tinh thần đi, cần phải phát huy tối đa khả năng của mình!” Duy Khắc Lai Ân biết rằng lấy thực lực Trúc Cơ kỳ của mình bây giờ, luyện chế Ưu Đàm Ngọc Cơ Đan còn phải hết sức cố gắng, vì vậy một lần nữa cấp cho mọi người một cái châm dự phòng.