Chương 71: Vong Linh Ma Pháp Sư



Thiên Niên Ưu Đàm Hoa nhìn từ phía xa thì khẽ tỏa ra bạch quang, nhưng khi tới gần là có thể nhìn thấy hoa này chỉ nhỏ bằng nắm tay, cánh hoa màu hồng phấn mê người bao bọc nhị hoa màu vàng ở bên trong. Từng cánh hoa mềm mại ướŧ áŧ xếp chồng lên nhau giống như là da thịt của thiếu nữ đang hoài xuân khiến cho người ta nhịn không được mà muốn thân cận.

Chờ khi đáp xuống mặt đất, Duy Khắc Lai Ân liền thu lại Ngũ Sắc Vân, Á Lịch Khắc Tư thì lập tức hít thật sâu vài hơi: “Oa, hoa này thật là thơm quá đi mất! Lại còn có thể phát sáng trong bóng đêm nữa chứ, trước kia đệ chưa từng nghe tới là có loài hoa như vậy a!”

“Hoa này ba ngàn năm mới nở một lần, hơn nữa chỉ nở ở trong đêm khuya có hai canh giờ thì sẽ héo tàn, người bình thường làm sao có thể thấy được! Lần này chúng ta đúng là may mắn, hoa này rất hữu dụng đấy!” Duy Khắc Lai Ân cũng không khách khí nắm chặt thân hoa, đợi khi chân nguyên bao trùm cả đóa hoa mới khẽ dùng sức hái đóa hoa xuống.

Thời kỳ ra hoa của Thiên Niên Ưu Đàm hoa quá ngắn ngủi, nếu như không có thứ bảo quản thích hợp thì rất nhanh sẽ héo tàn. Giống như Duy Khắc Lai Ân dùng chân nguyên bao bọc như vậy chẳng qua cũng chỉ có thể trì hoãn một ít thời gian mà thôi, còn phải mau chóng đem nó luyện thành đan dược mới được.

Có điều nghĩ đến nơi phát ra tà khí ở trên sườn núi, Duy Khắc Lai Ân cảm thấy không quá yên tâm, cho nên cùng với Á Lịch Khắc Tư ngồi lên Ngũ Sắc Vân lần nữa, bay tới cái sơn động kia.

Trong Mễ Ni Á sơn mạch có vô số sơn động, bình thường một cái động nhỏ trên núi như vậy tự nhiên sẽ không làm người ta chút ý, bất quá đợi khi Duy Khắc Lai Ân cùng Á Lịch Khắc Tư đi tới cửa động mới phát hiện cái sơn động này rất sâu. Mượn tia sáng yếu ớt do Thiên Niên Ưu Đàm Hoa phát ra, hai huynh đệ có thể thấy cách cửa động ba thước có một chỗ khúc chiết, khiến cho họ không thể nhìn thấy những chỗ sâu hơn nữa.

Cảm ứng được tà khí phát ra từ bên trong, Duy Khắc Lai Ân hơi do dự một chút, nhẹ giọng phân phó với Á Lịch Khắc Tư: “Trong sơn động này có điều cổ quái, đệ lặng lẽ bám sát phía sau huynh, tốt nhất là không nên phát ra tiếng động gì cả.”

Dưới ánh sáng yếu ớt của Thiên Niên Ưu Đàm Hoa, hai người lặng lẽ đi sâu vào trong sơn động, sau khi đi qua hai khúc rẽ, đằng trước đột nhiên xuất hiện một khoảng không gian trống trải tương đối lớn.

Nương theo ánh sáng mỏng manh để quan sát cảnh tượng trong đó, hai người càng lấy làm kinh hãi, chỉ thấy có mười mấy bộ khô lâu đang đứng ở phía trước, đa số trong tay những khô lâu này đều có một thanh gỗ, chỉ có hai ba tên thì cầm binh khí rỉ sét không biết nhặt được từ nơi nào, sâu trong đầu những khô lâu này đều có một đoàn thanh sắc tà hỏa trôi nổi lơ lửng. Ở giữa mười mấy khô lâu lại có một hắc bào ma pháp sư, từng sợi hắc khí phiêu phù trên người hắn đang từ từ dung nhập vào cỗ thi thể nằm trên mặt đất trước mặt.

Cảm nhận được hơi thở của Duy Khắc Lai Ân cùng Á Lịch Khắc Tư, mười mấy bộ khô lâu lập tức xoay người lại, nhìn qua hai mắt trên đầu là có thể thấy rõ từng đoàn thanh sắc tà hỏa ở bên trong.

“Cư nhiên lại là vong linh ma pháp sư?” Duy Khắc Lai Ân lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới chung quanh Tạp Lai vương quốc vẫn còn có vong linh ma pháp sư hoạt động.

Á Lịch Khắc Tư vội vàng rút Thiên Long Kiếm ra, tạo thành bộ dạng sẵn sang nghênh chiến với địch nhân.

Vong linh ma pháp sư mặc hắc bào kia tựa hồ đang thi triển ma pháp gì đó, đột nhiên cảm giác được dị thường ở phía sau, thoáng cái đã thu hắc khí trên người về, vội vàng xoay người lại, giống như muốn kiếm đường bỏ chạy. Đáng tiếc lối đi duy nhất đã bị Duy Khắc Lai Ân và Á Lịch Khắc Tư ngăn chặn, vong linh ma pháp sư kia biết rằng mình không có cách nào xông ra bèn triệu tập mười mấy khô lâu vây xung quanh mình, khẩn trương đề phòng hai người.

“Ca ca, đây là vong linh ma pháp sư tà ác, nhất định không thể bỏ qua cho hắn!” Á Lịch Khắc Tư cầm trường kiếm tiến lên một bước, đem Duy Khắc Lai Ân che chở ở phía sau rồi nói.

Duy Khắc Lai Ân nhíu mày một cái: “Vậy đệ đi tới thử xem thực lực của hắn như thế nào!”

“Không thành vấn đề!” Á Lịch Khắc Tư quát to một tiếng, liền huy kiếm tiến lên nghênh đón, bên ngoài thân thể được bao phủ bởi một tầng đấu khí hộ tráo màu vàng kim, đây là màu sắc đặc hữu của đấu khí “Ngạo Long Quyết”.

Mới rồi Duy Khắc Lai Ân đã cảm ứng nguyên tố dao động chung quanh cùng với tinh thần lực ba động trên người tên vong linh ma pháp sư kia, hắn phát hiện kẻ này cũng không phải là một vong linh ma pháp sư cường đại, lúc này mới dám để cho Á Lịch Khắc Tư đi tới thử một chút. Nếu như đổi lại ở chỗ này là một vong linh ma pháp sư cường đại, sợ rằng vấn đề cần thiết nhất với Duy Khắc Lai Ân hiện giờ là nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào.

Thấy Á Lịch Khắc Tư lao đến, trong miệng tên vong linh ma pháp sư kia phát ra một tiếng rít gào khàn khàn cực kỳ khó nghe, những bộ khô lâu chung hắn lập tức quơ binh khí trong tay vọt tới chỗ Á Lịch Khắc Tư.

Những bộ khô lâu này không hề có chiêu pháp gì, cho nên Á Lịch Khắc Tư cũng không cần tới chiêu thức, chỉ cần huy vũ Thiên Long Kiếm trong tay, một kiếm bổ xuống là sẽ đánh nát một bộ khô lâu. Dù sao Thiên Long Kiếm cũng nặng một trăm tám mươi cân, cộng với đấu khí của Á Lịch Khắc Tư, lực lượng mỗi kiếm đều không thể coi thường được.

Thân thể của tên vong linh ma pháp sư run lên từng chập vì sợ hãi, hắn không ngờ tới địch nhân của mình lại dũng mãnh như vậy. Chỉ thấy hắn vội vã niệm mấy câu chú ngữ trong miệng, những xương cốt bị Á Lịch Khắc chém nát đột nhiên bay trở lại, ngưng tụ thành một cây cốt mâu trước mặt hắn.

Chờ khi Á Lịch Khắc Tư thuần thục giải quyết xong tất cả những bộ khô lâu rồi xông về phía tên vong linh ma pháp sư, tên vong linh ma pháp sư liền vung mạnh tay, cây cốt mâu liền bắn thẳng về hướng Á Lịch Khắc Tư đang tới.

“Hát -----” Chỉ nghe Á Lịch Khắc Tư hét lớn một tiếng, Thiên Long Kiếm nặng nề trong tay chém xuống, cây cốt mâu không hề có chút nào ngoài ý muốn mà bị chấn thành phấn vụn, kiếm quang bén nhọn thuận thế chém vào cổ tên vong linh ma pháp sư.

“Không cần phải gϊếŧ hắn!” Dưới thế công như vũ bão của Á Lịch Khắc Tư, Duy Khắc Lai Ân đột nhiên hô lên một tiếng.

Chỉ thấy đạo kim quang bao hàm đấu khí Ngạo Long Quyết đột ngột dừng lại, vừa lúc tới sát cổ tên vong linh ma pháp sư kia. Xem tình hình này, nếu Duy Khắc Lai Ân nói chậm hơn nửa giây, đầu của tên vong linh ma pháp sư này đã sớm lìa khỏi cổ rồi!

Tất nhiên là Duy Khắc Lai Ân đã tính toán kỹ thời gian, cái hắn muốn chính là hiệu quả vừa vặn, không sớm không muộn này.

“Ca ca, đây là vong linh ma pháp sư tà ác, giữ lại cũng chỉ hại người, không bằng đệ cho đệ một kiếm dứt khoát gϊếŧ chết thì hơn.” Đây là lần đầu tiên Á Lịch Khắc Tư chiến đấu với người ta, hơn nữa đối thủ còn không chịu nổi một kích, nhất thời trên người liền sinh ra vài phần khí thế.

Duy Khắc Lai Ân chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn vào tên vong linh ma pháp sư kia rồi mở miệng nói: “Đó địch thực là một vong linh ma pháp sư, nhưng cũng không nhất định là kẻ tà ác.”

Nghe được một câu này, tên vong linh ma pháp sư vốn đã nhắm mắt chờ chết kia đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Duy Khắc Lai Ân bao hàm rất nhiều cảm xúc không hiểu nổi.

Từ trong ánh mắt phức tạp này, Duy Khắc Lai Ân tựa hồ nhìn ra điều gì đó, hắn tự tay kéo Thiên Long Kiếm trong tay Á Lịch Khắc Tư ra rồi nói: “Trước tiên thu kiếm lại đã.”

“Ca ca, đây dù sao cũng là vong linh ma pháp sư a!” tròng lòng Á Lịch Khắc Tư hết sức không tình nguyện, chẳng qua là vẫn hạ thanh kiếm xuống, có điều tư thế vẫn luôn ở trong trạng thái phòng bị, tùy thời có thể bổ ra một kiếm.

Duy Khắc Lai Ân cũng không để ý đến động tác của Á Lịch Khắc Tư, ngược lại hướng về phía vong linh ma pháp sư cười hỏi: “Không biết tên của ngươi là gì vậy?”

Bởi vì vong linh ma pháp sư thường xuyên tiếp xúc với thi khí, vì vậy cơ thể của bọn họ trong thời gian dài sẽ bị hủ thực (ăn mòn), trở nên khô gầy queo quắt, phảng phát như chỉ có da bọc xương, thoạt nhìn qua thì bộ dạng vô cùng kinh khủng. Vong linh ma pháp sư trước mắt cũng vậy, thân thể hắn dưới hắc bào cũng khô gầy như que củi, giống như chỉ còn lại một lớp da mà thôi.

Cổ họng của tên vong linh ma pháp sư kia chuyển động lên xuống mấy cái rồi mới dùng thanh âm khàn khàn khô khốc mà nói: “Tên của ta…là…Tân Khắc.” Hắn nói cực kỳ chậm chạp, hình như là rất lâu rồi không có nói chuyện với người ta, việc này kể ra cũng không lạ.