Công thành chiến được bắt đầu từ lúc sáng sớm, lần này Cổ Qua sắp xếp đội ngũ công kích tường thành, không phải là những binh sĩ chính quy như lần trước, trong đó có hơn phân nửa là lính hậu cần, cứ như vậy, thời điểm binh lính tiến tới dưới tường thành, số lượng thương vong so với lần trước thì nhiều hơn một chút.
Ngay lúc cuộc chiến tranh đoạt tường thành bắt đầu, một lần nữa từ bên trong thành bắn ra một quả hồng sắc ma pháp pháo, khóe miệng Cổ Qua khẽ lộ ra một nụ cười.
Cổ Qua quay đầu lại nhìn tiểu đội tinh nhuệ đứng ở phía sau, trong lòng thoải mái thầm nghĩ: “Lần này Tháp Nặc Địch đại công tước liên hợp với tất cả đồng minh của Cổ Tư Mông công quốc, triệu tập mười bảy tên Đại Kiếm Sư, hơn một trăm năm mươi tên Kiếm Sư đẳng cấp cao tạo thành tiểu đội có sức sát thương cực mạnh, ta thực không tin với hai ngàn người kia của ngươi còn có thể chống đỡ như thế nào?”
Với thực lực của Tạp Lai quốc hoặc Cổ Tư Mông công quốc, một gã nhất cấp đại kiếm sư không kể đến xuất thân, ở trong quân đội đều là vạn phu trưởng, cấp bậc đầu lĩnh. Còn giống như Mã Đặc Sâm cùng với Tác Luân, với thực lực bát cấp đại kiếm sư, chính là thống soái của một đội quân, thậm chí còn đại biểu cho vũ lực cao nhất của Tạp Lai Quốc.
Cũng như vậy, một tiểu đổi gồm mười bảy tên đại kiếm sư, một trăm năm mươi tên kiếm sư cao đẳng, đây tuyệt đối là đội ngũ có khả năng chém. đầu tướng địch trong loạn quân, gần như là sự tồn tại vô địch. Ít nhất ở Cổ Tư Mông công quốc mọi người đều nhận thấy, lấy thực lực của Tạp Lai quốc, chắc chắn không có cách nào ngăn cản được. Đội tập kích gồm hai ngàn người kia mặc dù tinh nhuệ, nhưng trước thực lực chênh lệch tuyệt đối, quả thực không thể phát huy được bất kỳ tác dụng nào!
Cũng bởi có tiểu đội vô địch gồm các cao thủ có lực sát thương cực mạnh, Tháp Nặc Địch đại công tước mới dám ra lệnh cho Cổ Qua công thành lần thứ hai, hiện tại trong lòng Cổ Qua đang vô cùng mong đợi được chứng kiến uy lực của tiểu đội cao thủ vô địch này.
Không có điều gì xảy ra ngoài ý muốn, không bao lâu sau khi hồng sắc ma pháp pháo bên trong thành bắn lên trời cao, một chi đội ngũ khiến cho Cổ Qua hận thấu xương đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn ----- lần này, Cổ Qua đã sớm đem nhiệm vụ chỉ huy công thành giao cho người khác, còn hắn thì cố ý chờ ở chỗ này để đợi Duy Khắc Lai Ân xuất hiện.
Duy Khắc Lai Ân cũng phát hiện ra, quân địch lần này bất đồng, phía sau quân đội Cổ Tư Mông phòng thủ vô cùng nghiêm mật, đã sớm bảy ra trận hình phòng ngự hợp lí. Phía trước là tám ngàn trọng giáp binh cùng với hai vạn đao thuẫn binh liên hợp thành một tuyến phòng ngự, phía sau lại còn có trận địa một vạn cung tiễn thủ sẵn sàng nghênh đón quân địch, mà loại trường thương binh thường kết hợp với đao thuẫn binh thì không thấy xuất hiện.
Một bên vừa chậm rãi tiến tới, Duy Khắc Lai Ân vừa quan sát hướng đi của đối phương. Tình huống lần này cùng với lần trước có sự khác biệt rất lớn, lần trước là tập kích, dưới sự khinh thường của đối phương mà đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Lần này đối phương sớm có sự chuẩn bị, đây hẳn là phải cường công rồi, hơn nữa quá nửa là bọn chúng đã chuẩn bị thủ đoạn đặc biệt nhằm đối phó với chi đội ngũ này của mình.
Thời điểm còn cách đối phương khoảng 300m, Duy Khắc Lai Ân đột nhiên ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, vị trí này nắm ngoài tầm bắn của cung tiễn thủ đối phương, đồng thời có thể quan sát trận thế đối phương rất tốt.
Cổ Qua cũng không hề do dự, nhìn thấy đội ngũ đối phương dừng lại, lập tức ra lệnh cho binh lính phân ra thành hai chi đội ngũ, chậm rãi từ hai cánh đánh bọc vào.
“Long Bàn Trận, xuất thuẫn!” Hóa Tinh kỳ khống chế nguyên khí chung quanh, hai ngàn người lập tức hợp thành Long Bàn Trận.
Lần này, Duy Khắc Lai Ân cũng chuẩn bị không giống như trước, mỗi vị tướng sĩ đều trang bị một tấm chắn, để ngăn cản mưa tên của đối phương.
“Trùng kích!” Ra lệnh một tiếng, Long Bàn Trận dưới tác dụng che dấu của thuẫn bài cấp tốc tiến nhanh về phía đối phương, nhìn xa xa giống như một tòa phát đài cứng rắn di động.
Đối phương cũng phản ứng ngay tức khắc, loạn tiễn giống như một đàn châu chấu bắn tới tấp về phía trận thế, đánh lên trên tấm chắn vang vọng tiếng đang đang. Có điều, bởi vì tiễn đều đến từ một phía, dưới sự tập luyện trận thế tỉ mỉ của Duy Khắc Lai Ân, trận tiễn này không có mang lại tác dụng gì.
Rất nhanh khoảng cách đã được thu hẹp còn một trăm thước, lúc này, trận thế của đối phương đột nhiên hiện ra một lỗ hổng, bên trong có chừng hơn một trăm người lao ra nhanh như thác lũ, vô cùng hung mãnh nhào tới đánh mạnh vào đội ngũ Duy Khắc Lai Ân.
“Tiểu đội cao thủ?” Ánh mắt Duy Khắc Lai Ân khẽ híp lại một chút, liếc qua liền đem toàn bộ một trăm sáu mươi bảy người này thu vào tầm mắt, từ động tác cực nhanh của bọn họ có thể dễ dàng phán đoán thực lực của mỗi người, thậm chí là cả sở trưởng của bọn họ.
Đối với người khác thì đây là chuyện không thể làm được, nhưng không hề khó khăn chút nào đối với Duy Khắc Lai Ân, hắn chỉ hơi hơi nhìn lướt qua đã có thể nhận ra đại khái điểm mạnh yếu của những người này, trong đó ai sở trường về lực lượng, ai sở trường về tốc độ. Những điều này đối với việc khống chế trận pháp tiếp theo của hắn có tác dụng rất trọng yếu.
“Thật sự là đại thủ bút a! Hơn mười lăm vị đại kiếm sư, còn lại tất cả đều là kiếm sư cao cấp không hề tầm thường. Đội ngũ cao thủ này tuyệt đối không phải chỉ mỗi Tháp Nặc Địch đại công tước có thể xuất ra được, xem ra là có bốn vị đại công khác ở sau lưng toàn lực ủng hộ, đây tuyệt đối là đội ngũ hoàn hảo nhất của Cổ Tư Mông công quốc!” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân cảm thán một tiếng, biết được lần này đã đυ.ng phải thiết bản rồi. Mặc dù hắn có lòng tin có thể một cước đá xuyên thiết bản này, nhưng như vậy thì bên mình cũng không tránh khỏi tổn thất.
Ở bên ngoài, mưa tiễn bắn ra không ngừng, thanh âm vang lên liên tục trên tấm chắn, còn đội cao thủ của đối phương thì di chuyển cực nhanh, chỉ trong mấy hơi thở đã vọt đến trước trận tiền long bàn trận, đứng ở hàng đầu chính là mười bảy vị đại kiếm sư.
Đấu khí trên người những đại kiếm sư này đều có màu sắc riêng biệt, vô cùng chói lọi, đây chính là năng lực đặc biệt của cao thủ cấp bậc đại kiếm sư ----- đấu khí hộ thể!
Dưới sự bảo vệ của đấu khí, không có lực công kích mạnh mẽ, cơ bản sẽ không thể nào làm bị thương đại kiếm sư, vì vậy ở thời điểm đối mặt với những kiếm sĩ cấp bậc thấp kém, quả thực đại kiếm sư là vô địch.
“Gϊếŧ!”
Một tiếng quát to đầy khí thế, mười bảy vị Đại Kiếm Sư dùng hết toàn lực của mình đánh mạnh một chiêu về phía đội hình quân địch.
Duy Khắc Lai Ân vội vàng thay đổi trận thế, ở chỗ đối phương trùng kích mạnh mẽ vào, trận thế nhanh chóng lõm xuống một khối, muốn hóa giải công kích của đối phương.
“Oanh!” Một tiếng va chạm vang lên thật lớn, chỗ tiếp xúc giữa hai bên, lập tức có huyết nhục bay tứ tung, thậm chí có mấy người bị lực lượng mạnh mẽ của đối phương đánh trúng, máu tươi phun ra đầy trời.
Trận thế cho dù tinh diệu, nhưng đáng tiếc những người trong trận thế có thực lực sai biệt quá lớn, những người này tránh né không kịp liền gặp phải trọng thủ nguy hiểm của đối phương.
“Chiến trận thất đao, Bàn Long luân sát!”
Trong lòng Duy Khắc Lai Ân vô hỉ vô bi, hóa tinh kỳ trong tay nhanh chóng huy động, khống chế động tác của từng binh lính.
Trận thế giống như một cái cối xay thịt tầng tầng lớp lớp, dưới sự chỉ huy mỗi binh sĩ cực kì chính xác của Duy Khắc Lai Ân, một đợt đao ảnh vung xuống, sẽ có vài chục cho đến vài trăm địch nhân kêu than thống khổ.